Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Ngạn Tịnh.
Nghe xong lời Giang Dụ Lâu nói, khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên. Qủa nhiên, chuyện đánh ngốt Vạn Bạch Vi vào vực sâu trong kịch tình rốt cuộc cũng xảy ra. Đông Huyền Diệp lại sủng ái nàng đến nhường nào, thê tử ngoại tình chính là ngoại tình, không có nam nhân nào có thể nhịn xuống được, huống chi là Hoàng Đế cao cao tại thượng chứ? Thật ra ngẫm lại Tống Hàn Lâm kia cũng là kẻ bị liên luỵ, chỉ là một chút tình cảm quý mếm từ nhiều năm trước, nhưng nay lại thành bùa đòi mạng, rõ ràng là một người chồng tốt người con ngoan, đến sau thế nhưng chỉ bởi vì một bức thư, cửa nát nhà tan, nếu thật sự tính toán lại, nam nhân này mới là vậy hy sinh xui xẻo nhất trong kịch tình đi?
"Cẩn thận nhìn chằm chằm bên kia, vừa có gió thổi cỏ lay gì liền hội báo cho ta." Bạch Vi xoay người, làn váy nhẹ tung, nhẹ giọng nói. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, bây giờ phải xem ai mới là con chim sẻ kia.
"Vâng." Giang Dụ Lâu tiếp nhận mệnh lệnh, trong mắt lướt qua tia sáng tối. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm ở Đông Hán nói cho y biết, nhất định phải xem trọng người này, bên trong có miêu mị. Y luôn cảm thấy đám người kia hẳn là nhắm đến nương nương, sao y có thể để nàng chịu chút thương tổn nào?
"Miễn Chi, mấy ngày nay thật vất vả cho ngươi, lúc nãy ta ở phòng bếp làm chút điểm tâm, bánh Phù Dung, ngươi muốn ăn không?" Bạch Vi tiến lên hai bước, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Giang Dụ Lâu, nhất thời làm cho hơi thở bí hiểm vừa bao quanh thân nàng biến mất không thấy bóng dáng, biến thành tiểu nữ sinh xinh đẹp.
Nhìn Bạch Vi như vậy, mặt Giang Dụ Lâu lập tức đỏ lên, không tự giác lui về sau từng bước, bối rối xua tay, "Không... Không cần... Thuộc hạ cáo lui!
"
Sau đó Bạch Vi chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên một luồng gió lớn, Giang Dụ Lâu đã không còn thấy tăm hơi đâu, nhất thời có chút buồn rầu xoa xoa đầu, rốt cuộc là thế nào vậy? Từ đêm trên nóc nhà hôm đó, người này sao vẫn luôn trốn tránh mình như vậy? Nàng thật đáng sợ đến thế sao?
Bạch Vi xoay người nhìn mình trong gương đồng, rõ ràng vẫn rất là xinh đẹp mà? Xem ra vẫn là do mình làm quá rồi... Hừ, đều là vợ chồng còn muốn làm bộ làm tịch với mình, nếu không lần sau cũng không thèm quan tâm chàng nữa, chàng trốn tránh ta, ta cũng không thèm để ý chàng, xem ai khó chịu! Hừ hừ...
Sau đó, Giang Dụ Lâu ngạc nhiên phát hiện Qúy phi nương nương thế nhưng thay đổi, thay đổi lại như trước đây, chính là khoảng thời gian Thất hoàng tử còn sống kia. Hai người khôi phục quan hệ chủ tử cùng cấp dưới như trước, khoảng cách không xa không gần. Tuy rằng nương nương vẫn quan tâm mình, nhưng chính là không giống trước, không giống thế nào thì y cũng không nói rõ được, lại làm cho y cực kỳ khó chịu, thậm chí còn mang theo cảm giác mất mát nồng đậm, y rốt cuộc làm sao vậy?
Giang Dụ Lâu rối rắm cùng Bạch Vi tự đắc tạm thời không nhắc đến, hôm nay, Bạch Vi nghe nói Thính Tuyết điện lại nghênh đón một người khác rất ngoài ý muốn, Vạn Thanh Ly.
Nói ngoài ý muốn là bởi vì nữ nhân này từ lần trước quỳ trước Thiên Tuyết điện một ngày một đêm xong, liền chưa từng đặt chân vào lại nơi này, phần lớn hai người đều gặp nhau ở Ngự Hoa viên. Mặc dù con trai Đông Tử Lân của mình đã ở Thính Tuyết điện, nàng ta cũng chỉ là kêu người đưa tới một ít chi phí ăn mặc cùng một vài thứ đồ chơi kỳ thú, còn chưa một lần nào đến thăm nó. Đối với một nữ nhân trong đầu ngoài tình yêu còn lại đều là phân kia, Bạch Vi cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với chuyện lần này nàng ta đến.
Sau khi ngửi được mùi hương đặc biệt truyền đến từ trên người nữ nhân này, loại hứng thú này dâng đến cao nhất.
Bên trong kịch tình khi Vạn Bạch Vi chịu phải hãm hại, nữ nhân này cũng huân một thân mùi hương này đến, nghe nói phối hợp với thuốc ở bên trong thì hiệu quả của thuốc mê càng cao hơn đấy. Nếu không vì sao bên trong kịch tình Vạn Bạch Vi nằm trên giường lõa lồ còn có thêm một nam nhân lại không giãy giụa phản đối, càng không có gọi người chứ? Còn không phải vì hôn mê à...
Bây giờ Bạch Vi muốn biết được là, nữ nhân này rốt cuộc là có tâm hay vẫn là vô tình, nếu là có tâm, vậy thì quá ghê tởm rồi, nếu là vô tình, trọng sinh một lần vẫn bị người lợi dụng, đầu óc không đơn giản là bị ngu nữa rồi, nói bên trong đều là phân cũng thật là đánh giá cao nàng ta!
"Sao hôm nay muội muội lại có rảnh đến trong điện ta vậy? Có phải đến đây thăm Lân nhi không? Nó dùng cơm trưa xong đã đi ngủ rồi, nếu ngươi muốn gặp thì đợi một lát đi!" Thái độ của Bạch Vi cực kỳ lãnh đạm, tay cầm một chén trà sứ men xanh, lướt qua vụn trà, uống một ngụm, tư thế trông rất đẹp mắt.
Nghe Bạch Vi nói như vậy, Vạn Thanh Ly trái lại có chút xấu hổ, hôm nay nàng đến đây căn bản không phải tới xem Lân nhi đã sớm bị nàng vứt khỏi đầu từ lúc nào rồi, hôm nay sở dĩ đến cũng chỉ vì nghe lời Đông Huyền Lâm nói, phải làm cho quan hệ giữa hai tỷ muội thật tốt, dù sao cũng là tỷ muội ruột, cứ không mặn không nhạt như vậy trái lại làm cho những người khác trong cung chê cười. Nàng cũng không cầu tỷ tỷ có thể tha thứ cho nàng, dù sao chuyện Thụy nhi xác thực gián tiếp liên quan tới nàng, đây là sự thật không trốn tránh được, nàng chỉ cầu tỷ tỷ có thể chậm rãi quên đi chuyện không vui này.
Nàng biết sau này Hoàng Đế nhất định là Đông Huyền Lâm, đây là chiều hướng phát triển, nàng tiếp xúc với hắn cũng không khỏi có một phần vì lý do này. Chỉ cần sau này Đông Huyền Lâm đăng Đế vị, nàng làm Hoàng Hậu, xem trên mặt mũi của nàng, Đông Huyền Lâm nhất định có thể sắp xếp tốt cho tỷ tỷ xuất cung, đến lúc đó dựa vào thiên tư quốc sắc của tỷ, loại nam nhân gì mà không thể tìm được chứ. Bây giờ chuyện hai tỷ muội các nàng phải làm chính là trong chốn hoàng cung ăn thịt người này trông coi lẫn nhau, nếu là có thể giúp đỡ Huyền Lâm ca ca thì càng tốt. Hiện tại hai người làm tốt quan hệ, sau này Huyền Lâm ca ca xem trên mặt mũi của nàng tất nhiên sẽ không bạc đãi tỷ tỷ.
Vạn Thanh Ly nghĩ tốt lắm, ở trong lòng nàng, ngày sau khẳng định nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Đông Huyền Lâm yêu thương nàng như vậy, cho nên tỷ tỷ cũng phải đối xử thật tốt với nàng mới đúng, nếu không sau này Đông Huyền Lâm tính toán lại, nàng cũng không thể đảm bảo cho tỷ ấy, dù sao thủ đoạn thu thập người Đông Huyền Lâm có không ít.
May mắn Bạch Vi không nghe thấy tiếng lòng của nàng ta, nếu không rất có thể ngay lập tức dùng tinh lực giết chết nữ nhân trước mắt này. Từng gặp kẻ không biết xấu hổ, cũng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến vậy, đúng là tuyệt phối cùng Đông Huyền Lâm da mặt dày kia.
Thấy Vạn Bạch Vi nói đông nói tây không nói đến trọng điểm, Bạch Vi cũng tiêu hao hết bình tĩnh, ách xì một cái, xoay người muốn rời đi, "Nói xong rồi? Nói xong thì trở về đi, giờ ngủ trưa của ta đã đến, mệt mỏi, sẽ không tiễn..." Nói xong, cũng không xem bộ dáng gấp gáp muốn nói lại không nói của Vạn Thanh Ly, liền rời đi. Dù sao đều đã chuẩn bị tốt hết rồi, tất cả sẽ chờ đêm nay, thật sự là lời đôi co với nữ nhân này.
Ở phía sau nàng, Vạn Thanh Ly kinh ngạc đứng lên, nhìn bộ dáng bước đi không quay đầu của Bạch Vi, không biết sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận táo bạo cùng thầm oán. Ngay lúc nàng trở lại, lời nói xin lỗi cũng đã nói, hơn nữa còn quỳ một ngày một đêm, ngay cả con trai cũng đưa cho đối phương, bây giờ lại còn chủ động ôn tồn đến đây làm lành, thế nhưng người tỷ tỷ ruột này của mình, thế mà hoàn toàn không để mình vào mắt, không khỏi hơi quá đáng!
Thật ra nàng đã sớm biết người tỷ tỷ này là loại người gì rồi không phải sao, trước kia lúc ở trong nhà chính là như vậy, chiếm hết sự sủng ái của cha mẹ, mỗi người đều tán thưởng tỷ ấy không ngớt, nói tỷ ấy biết điều thông minh xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Mà nàng thì sao, vĩnh viễn đều đứng bên cạnh tỷ phụ trợ cho tỷ, vĩnh viễn đều là kẻ bị huynh trưởng và cha trách cứ, ấn tượng với người khác đều là ngây thơ không hiểu chuyện, kiêu ngạo tùy hứng. Vì sao, vì sao giữa hai tỷ muội lại có khác biệt lớn như vậy? Cho dù giờ đã vào cung cũng như vậy, tỷ vẫn là Qúy phi cao cao tại thượng, Hoàng Đế sủng ái tỷ không thể tả, nói không chừng dù có muốn sao cũng sẽ hái xuống cho tỷ, mà bản thân? Chỉ là một Mỹ nhân nho nho, nàng cũng sẽ tự ti, nàng cũng sẽ không cam lòng!
Trọng sinh lại một đời, nàng tuyệt đối phải hào quang vạn trượng, tuyệt đối! Nàng muốn nói cho người khác Vạn gia cũng không chỉ có một Vạn Bạch Vi!
Tức giận nghĩ vậy xong, Vạn Thanh Lu liền rời đi, thuận tiện mang theo "Đồ chơi nhỏ" Bạch Vi tặng.
Trở lại phòng ngủ, Bạch Vi nhìn tiểu cung nữ run rẩy quỳ trên mặt đất, hình như gọi là Thanh Vu, bộ dáng cũng rất là xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tuy rằng so ra kém Lục Chỉ, nhưng từ gương mặt lộ ra hương vị điềm đạm đáng yêu.
"Lôi xuống đánh chết." Bạch Vi nhìn lướt qua nàng ta, nhẹ nhàng nói một câu định sống chết của một người, biểu tình lạnh nhạt.
Vừa nghe lời này, tiểu cung nữ tên Thanh Vu kia nhất thời hoảng sợ mở to hai mắt, quỳ lết đến trước vài bước, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, "Nương nương... Nương nương van cầu người, cầu người tha cho nô tỳ, van cầu người, Thanh Vu biết sai rồi, van cầu người, ta không muốn chết, nương nương... Ta biết người là nhân từ nhất, nương nương... Cầu..."
Nói còn chưa xong đã bị Lục Chỉ gọi người chặn miệng tha đi.
Ánh mắt Bạch Vi vẫn luôn không có dao động gì, đã làm sai chuyện lại đến hối hận cầu xin, sớm biết vậy sao còn làm? Vì sao đã biết sai rồi vẫn muốn làm chứ? Qủa nhiên tiền tài dễ động lòng người là vậy sao?
Bên trong kịch tình chính là tiểu nha đầu này cùng Vạn Thanh Ly nội ứng ngoại hợp, lãnh hương trên người Vạn Thanh Ly cộng thêm thuốc nha đầu kia đặt dưới gối Vạn Bạch Vi, mới làm cho Vạn Bạch Vi hoàn toàn ngủ không tỉnh. Vốn hai loại thuốc này đều không có độc tính, cỏ Chu khô dưới gối còn có hiệu quả trợ giấc ngủ, nhưng kết hợp với nhau hiệu quả lại càng tốt hơn, Vạn Bạch Vi có thể tỉnh lại mới là kỳ lạ.
Màn đêm dần dần buông xuống, mặt trăng cũng ngày càng lên cao, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Bạch Vi dựa vào trước cửa sổ, nhìn Ngọc Phương trên Chu Dao đài ngoài cửa, dưới ánh trăng phụ trợ, dường như càng thêm ung dung hoa quý, phảng phất như giây tiếp theo sẽ có tiên tử từ bên trong nhanh nhẹn mà ra. Bạch Vi dời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn mặt treo trên cao.
Khóe miệng hơi hơi cong lên, hẳn là sắp bắt đầu rồi...
Đột nhiên, Bạch Vi cảm giác phía sau có một tiếng động tiếp đất rất nhỏ, cũng không quay đầu, nhẹ giọng hỏi, "Người đã sắp xếp ổn chưa?"
"Đã làm ổn thỏa, lúc này an trí ở trong biệt viện của thuộc hạ, bình yên vô sự." Giang Dụ Lâu trả lời.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta chờ một chút đi, lát nữa sẽ có người đến cho ta biết, cái loại chuyện tốt này sẽ không có ai quên ta." Bạch Vi càng lười trở người, đã trễ thế này còn không ngủ thật sự là vất vả mà...
"Vâng." Giang Dụ Lâu đáp, nhưng bởi vì trong không gian to như vậy chỉ có hai người y và Bạch Vi, Giang đốc chủ hơi có chút không được tự nhiên nhảy lên xà nhà, Bạch Vi cũng không quản y.
Giang Dụ Lâu nhưng vẫn yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, bóng đêm có chút sâu, sao nương nương lại mặc ít quần áo như vậy chứ? Tiểu nha đầu Lục Chỉ này cũng quá không tận chức rồi, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Bản thân có nên đi xuống cho người cái áo choàng hay không?
Bên này Giang Dụ Lâu còn đang chìm đắm trong rối rắm, nhưng mặc kệ thế này, đêm nay y cũng sẽ không rời nương nương nửa bước.
Bên kia, Lục Chỉ vội vội vàng vàng chạy vào, mặt mang vẻ hoảng hốt nói, "Nương nương, nương nương, đã xảy ra chuyện!"
Nghe vậy, Bạch Vi nhíu mày, thế nào vậy? Rốt cuộc là chuyện đến rồi đúng không? Sau đó thẳng người lên, quay đầu nhìn về phía Lục Chỉ, "Xảy ra chuyện gì?"
"Là Thần Mỹ nhân, Thần Mỹ nhân xảy ra chuyện! Nàng..." Bộ dáng Lục Chỉ có chút khó có thể mở miệng, "Nàng cùng Ninh vương điện hạ... Bị bệ hạ..."
Qủa nhiên, lên men rồi!
Bạch Vi khẽ cau mày, "Hầu hạ ta thay quần áo, bãi giá Cẩm Mặc Hiên."
Chờ đến sau khi thu thập thỏa đáng, tới Cẩm Mặc Hiên người đầu tiên Bạch Vi nhìn thấy chính là Đông Huyền Diệp ngồi ở chính giữa, gương mặt hắn đen như vừa bị dội cho một thau mực, mà Vương Uyển Thanh, Nhạc Xảo Dung còn có một vài phi tử khác đều ngồi ở bên dưới. Khác hẳn với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của đám phi tử kia, sắc mặt Nhạc Xảo Dung chẳng hề có gì thay đổi, chỉ ở trong nháy mắt Bạch Vi bước vào, trong mắt hiện lên chút mờ mịt. Mà sắc mặt Vương Uyển Thanh lại cực kỳ khó coi, oán hận nhìn hai người phía dưới, như là muốn ăn bọn họ.
Xuống dưới nữa chính là Vạn Thanh Ly bị thưởng cho hai bàn tay, hai gò má sưng thật cao nửa chết nửa sống quỳ gối nơi đó, áo quần trên người cũng chưa mặc chỉnh tề, cùng với Đông Huyền Lâm cũng chưa mặc quần áo chỉnh tề bị hai hộ vệ dùng võ lực áp chế, hai mắt đỏ đậm, còn đang ngu xuẩn không ngừng kêu gào.