Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc Trần Thanh Bích đang nhấm nháp bữa tối ngon miệng thì bốn thanh niên bàn đối diện đã đứng lên tính tiền và rời khỏi, đôi mắt bọn họ quan sát liếc nhìn cô gái đang chuyên chú ăn phía xa một lát rồi tiếp tục bước đi.
Ra khỏi quán, một tên trong đám nở một nụ cười lưu manh lên tiếng:
“Cô gái kia mắt to, mày rậm cong cong, môi mọng chúm chím, điển hình là loại đàn bà dâm đãng quyến rũ.”
Một tên cao lớn khác cũng vuốt cằm, liếm môi nói:
“Dưới lớp áo thun bình thường là một cơ thể mê người. Chà! Thật muốn cưỡng hiếp cô ta.”
Thanh niên tóc nâu lắng nghe ba người nói chuyện thì chỉ cười nhạt, ánh mắt đen cuồng vọng nhìn lên bầu trời.
Trên con đường vắng lặng, là một hình ảnh của bốn thanh niên thân hình cao lớn, mặt mũi điển trai, nhiệt huyết mãnh liệt tràn đầy hy vọng với tương lai. Họ ôm hoài bão của mình, từng bước từng bước tiến vào thế giới ngầm trong khu chợ đen.
Tối hôm nay hai bang côn đồ lớn nhất thành phố C này sẽ xảy ra huyết chiến, không cần biết ai thắng ai thua, nhưng sau ngày hôm nay hai bang phái này sẽ có khả năng bị xóa sổ. Thanh niên tóc nâu cất tiếng:
“Thông tin mày nghe được là chính xác?”
Một tên trong nhóm nhếch mép cười nói:
“Là một người anh em khá thận cận của tao trong bang Thành Lân tiết lộ. Chắc chắn không sai.”
Thanh niên tóc nâu vươn vai lắc lắc cổ rồi mới chậm rãi nói:
“Thế thì cứ đến nơi đó xem trò hay trước đi. Biết đâu có thể kiếm được một món lời không tưởng.”
Này tất cả cũng không ảnh hưởng đến Trần Thanh Bích, ăn một bữa no nê xong cô liền xách túi đi bộ về nhà. Bước chân chậm rãi, đôi mắt xếch long lanh thưởng thức vẻ yên tĩnh của đoạn đường vắng. Xa xa có một bóng dáng gầy gò đang bám theo.
Qua một thời gian ngắn, Trần Thanh Bích đã đi tới đầu dong nhà trọ, có điều liếc mắt nhìn tới thì đã thấy cổng đã khóa, trong lòng nghi hoặc không thôi, mới 9 giờ mà đã khóa cửa ư? Mím mím môi, cô lấy điện thoại ra, tính xem xét danh bạ có số chủ nhà trọ hay không nhưng khi Trần Thanh Bích đang lục túi đồ thì sau lưng bị xô một phát mạnh.
“Bộp…”
“A…đau quá!”Không để Trần Thanh Bích có thời gian suy nghĩ thì chiếc túi đeo trên vai đã bị giựt mất, tiếp sau đó là một tràng tiếng bước chân chạy trốn. Cô nén đau, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau khi xác định con đường mà tên cướp đang chạy, Trần Thanh Bích không đắn đo thêm, chống người đứng lên, chạy đuổi theo.
Bóng dáng gầy gò đang chạy đằng trước nghe thấy có âm thanh đuổi theo thì khựng lại trong tích tắc rồi lập tức càng chạy nhanh hơn. Cứ như vậy không biết bao lâu, tên cướp cảm thấy mình đã đụng phải người tiếc của không màn nguy hiểm đang tính dùng vũ lực bức cô ta thoái lui thì trong đầu chợt lóe, hắn tăng tốc chạy về hướng Đông thành phố.
Trần Thanh Bích vừa chạy vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh để nhớ đường, cả người ướt đẫm mồ hôi, vươn tay lau trán, cô thầm nghĩ, nếu so thể lực thì bản thân tự tin có chỉ cần chạy thêm một đoạn đường nữa sẽ bắt được tên cướp ốm yếu trước mắt nhưng tên cướp đó quá xảo quyệt luôn chạy vào ngõ hẻm để hòng thoát thân. Bây giờ nhìn hắn lại chạy đến một dãy nhà hoang vắng thì bản năng cảnh báo có nguy hiểm của Trần Thanh Bích lại xuất hiện. Bước chân cô khựng lại một chút nhưng nhìn thấy chiếc vòng tay hệ thống thì tiếp tục đuổi theo.
Tên cướp rủa một tiếng, trong mắt lóe lên tia ác độc, một tay mò vô túi áo, ánh mắt đảo tới góc khuất trong hai vách tường nhà thì ẩn mình vô.
Trần Thanh Bích bị màn đêm che khuất tầm nhìn, có chút không thể xác định rõ vị trí tên cướp, bước chân dần chậm lại, đi từng bước cẩn thận, ngón tay để trên nút đen, cảnh giác cao độ.
“Ưm…” Miệng đột nhiên bị một bàn tay to lớn bao phủ khiến Trần Thanh Bích một trận sợ hãi, người này không phải tầm thường, ngón tính chuẩn bị nhấn nút thì một hơi thở trầm ấm phun sát bên tai:
“Tôi là cảnh sát đanglàmnhiệmvụ! Ở đây rất nguy hiểm, mong cô hợp tác diễn xuất, chỉ cần thuận theo, không cần lên tiếng.”
Sau đó cơ thể cô lập tức bị kéo vô trong vách tối, lưng kề sát tường, trong khi Trần Thanh Bích tràn ngập phòng bị thì trước mắt xuất hiện một tấm thẻ chứng minh cảnh sát, cô nhìn kĩ người trong ảnh rồi ngước mặt đánh giá người đối diện. Có vẻ là thật, cơ thể Trần Thanh Bích thả lỏng không ít, đôi môi mấp máp muốn hỏi rõ một chút thì người đàn ông này như phát hiện ra điều gì đó mà vươn tay luồn qua tóc Trần Thanh Bích, cố định gáy cô, cúi đầu nhắm chuẩn đôi môi cô hôn điên cuồng.
Đầu óc Trần Thanh Bích lập tức đình trệ, đôi mắt mở to không dám tin nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của hắn, anh ta tuy cao lớn, ưa nhìn nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể muốnlàmgì thìlàm, lại nghi kỵ thân phận cảnh sát điều tra của người đàn ông này mà Trần Thanh Bích không dám sử dụng hệ thống, bàn tay hết nắm chặt lại thả ra.
Qua một phút, Trần Thanh Bích bị hôn thô lỗ đến mức sắp hết hơi thì một loạt tiếng bước chân truyền tới, cô nhíu mày nghĩ chả lẽ là tên cướp to gan kéo đồng bọn lại?
Bên ngoài truyền vô số tiếng nói, loáng thoáng Trần Thanh Bích nghe được câu gì tìm cho kĩ, không để người chạy thoát. Sau đó âm thanh phân tán, có bước chân đang tiến về phía cô và người đàn ông tự xưng là cảnh sát này.
Suy nghĩ của Trần Thanh Bích bị hành động tiếp theo của người trước mắt này kéo về, cảm nhận bàn tay hắn du đãng trên lưng cô trượt xuống xoa nắn cặp mông mình thì Trần Thanh Bích thầm hô nhưng ngay lập tức bị đôi môi anh ta phủ lên nuốt vào trong, chiếc lưỡi to luồn vô khoang miệng cô tàn phá, quấn quýt, cô lắc đầu muốn né tránh thì gáy bị bàn tay hắn trụ lại, chiếc lưỡi càn thêm càn quấy, bàn tay kia lần lên phía trước mò vô chiếc áo thun rộng rãi, một đường đi tới đẩy nịch ngực lên trên để thuận lợi xoa bóp.
Trần Thanh Bích bị bàn tay chai sạn sờ nắm nơi mềm mại yếu ớt thì như bị điện giựt, cả người mềm nhũn, bàn tay cố gắng dùng chút sức tàn như nắm như đẩy vai anh ta.
Hắn thấy khuôn mặt mê man của Trần Thanh Bích thì ánh mắt sâu thẳm lóe lóe, bàn tay to lộng hành nhu nhu đỉnh hồng yếu ớt, tay đang trụ gáy cô cũng di chuyển xuống dưới trượt qua bụng phẳng xuống dưới, luồn vô quần, khi ngón tay chạm tới vùng cỏ đen thì khựng lại, sau đó càng càn rỡ dùng bàn tay to lớn ôm trọn vùng cấm bóp bóp.
Trần Thanh Bích bị kích thích, nghe tiếng nói chuyện với âm thanh bước chân càng gần thì dây thần kinh càng nhạy cảm. Trong đầu không ngừng tự hỏi: Cảnh sát điều tra cần phối hợp điều tra là như thế này ư?
Tình thế nguy hiểm hiện tại khiến Trần Thanh Bích không khỏi thốt lên:
“Anh… “ Nhưng ngay lại bị hôn điên cuồng tiếp. Bên tai truyền tới âm thanh dụ dỗ khàn khàn:
“Cho tôi… cho tôi được không?”
Đám người ngoài kia hình như cũng đã phát hiện bên trong có người, bọn họ cảnh giác nghe ngóng, đôi mắt ác độc chăm chú nhìn hai bóng dáng đanglàmchuyện không tốt lành gì ở chỗ này.
Người đàn ông là “cảnh sát” này dường như không chú ý tử thần ở bên ngoài mà tiếp tục dùng bàn tay nóng bỏng thăm dò nơi tư mật của Trần Thanh Bích, cảm nhận được huyệt động nhỏ nhắn bài xích thì càng hung hăng chọt vô.
Trần Thanh Bích vừa tê vừa đau đớn thở gấp. Cô còn chưa quên nữ chính bị hẹp đường sinh dục đâu.
Hắn cảm nhận được tư vị trong mật động co thắt thì càng điên cuồng hôn sâu cô đến hoa mắt váng đầu, ngón tay cũng không ngừng rút ra đâm vô.
Nơi đó không ngừng tiết ra chất nhờn bôi trơn, ướt đẫm ngón tay đến bàn tay hắn. Đôi tai linh mẫn nghe tiếng bước có xu hướng tiến tới thăm dò thì bàn tay lập tức kéo khóa quần, phóng thích bản thân ra, bàn tay kia thì kéo quần đùi xuống, nâng hai chân Trần Thanh Bích vòng qua hông mình. Động thân nhắm chuẩn huyệt động mà đẩy mạnh.
Trần Thanh Bích cảm nhận vật nóng bỏng cứng ngắc đâm chọt nơi yếu ớt mẫn cảm thì rên rỉ:
“Đừng… đau quá… không được…A….”
Hắn thở dốc:
“Em thật là bót, tôi chịu không nổi… cho tôi…”
Nói xong không để Trần Thanh Bích có cơ hội trả lời liền luận động cơ thể dồn dập.