Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỷ Nhiên Tân muốn chặn Cù Hạo, kết quả lại đột nhiên bị Tần Nghi nắm chặt cổ tay kéo sang một bên.
Nắm đấm của Cù Hạo hướng đến trước mặt Tần Nghi chào hỏi, Tần Nghi nghiêng đầu tránh được, một tay giữ chặt cánh tay của Cù Hạo rồi cúi người kéo anh ta về phía trước, nâng đầu gối lên thụi vào bụng Cù Hạo.
Trước đây Kỷ Nhiên Tân đã nghe nói Tần Nghi đánh nhau rất lợi hại rồi, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được nhìn thấy, động tác đánh trả cực kỳ nhanh gọn, cậu quả thực có hơi nghi ngờ rằng Tần Nghi đã từng đi học đánh đấm.
Cù Hạo vốn không phải là đối thủ của Tần Nghi, trong lòng anh ta cũng biết rõ, nhưng lúc này lửa giận đã hoàn toàn lấn át mọi lo lắng, trong một khoảnh khắc anh ta còn nghĩ cho dù là chết ở chỗ này, anh ta cũng phải giết chết Tần Nghi trước.
Trên mặt Tần Nghi không có biểu cảm gì, đợi khi Cù Hạo nén đau, nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên muốn đấm một cú nữa vào cổ hắn, hắn mới dịch về phía trước nửa bước né cú đấm của Cù Hạo rồi giơ tay bắt lấy cánh tay anh ta đè lên vai mình, tóm chặt Cù Hạo quật ngã qua vai.
Sắc mặt Kỷ Nhiên Tân tái nhợt, hét lên: "Tần Nghi!"
Tần Nghi nghe được tiếng hét của cậu, động tác hơi chậm lại, không ném Cù Hạo xuống đất nữa, mà chỉ đặt anh ta xuống.
Kết quả chân Cù Hạo vừa chạm đất, vội ngồi xổm xuống trở tay túm lấy chân Tần Nghi, dùng sức kéo làm hắn ngã chổng vó, bản thân mình cũng ngã ra mặt đất theo.
Sau khi Tần Nghi ngã xuống, hai chân lập tức kẹp lấy cổ Cù Hạo, khép chặt vào siết một cái.
Kỷ Nhiên Tân lao lại nắm lấy bả vai Tần Nghi kéo về phía sau, "Buông anh ấy ra!"
Tần Nghi bị cậu giữ lại bèn thả lỏng ra, cơ thể bị Kỷ Nhiên Tân kéo lùi lại phía sau tầm nửa mét.
Kỷ Nhiên Tân đẩy hắn sang một bên, nhào tới trước mặt Cù Hạo, nâng người anh ta dậy tựa vào trong lồng ngực mình, gọi: "Cù Hạo!"
Mặt Cù Hạo đỏ lên, đè cổ lại ho lên vài tiếng.
Kỷ Nhiên Tân thấy anh ta không có việc gì nữa, mới nhẹ thở ra một hơi.
Lúc này Tần Nghi đứng dậy khỏi mặt đất, vỗ bụi đất bám trên quần, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút, rồi xoay người đi về phía trường học.
Kỷ Nhiên Tân theo bản năng muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Cù Hạo tóm chặt lấy cổ tay, Cù Hạo nói với cậu: "Có phải nó ép buộc mày đúng không?"
"Không phải, anh đừng xía vào," Kỷ Nhiên Tân nhìn Tần Nghi đã đi xa, trong lòng quýnh lên, muốn giằng tay ra khỏi tay của Cù Hạo.
Cù Hạo lại không chịu buông ra, kéo cậu kề sát vào mình, giọng điệu có chút giận dữ hỏi: "Anh hỏi mày! Có phải nó ép buộc mày không?"
Kỷ Nhiên Tân xoay đầu lại nhìn anh ta, nói: "Không phải, là em tự nguyện."
Vẻ mặt Cù Hạo ngạc nhiên, "Mày điên rồi à? Ở trên đường cùng một thằng con trai hôn môi?"
Kỷ Nhiên Tân đột nhiên sinh ra một chút oán hận đối với Cù Hạo, cậu dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Vậy thì sao? Em thích đàn ông cũng không phải mới ngày một ngày hai! Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cũng chỉ có anh là không nhìn ra mà thôi!"
Cù Hạo hung hăng nhìn cậu, nói: "Có tin anh bóp chết mày luôn không hả thằng nhóc thối!"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Chuyện không liên quan đến anh, anh đừng xía vào."
Cù Hạo quát: "Anh là anh mày đó! Anh làm sao mặc kệ mày được?"
Kỷ Nhiên Tân đột nhiên nở nụ cười, "Chuyện như này, đến mẹ em còn không quản được em, cho dù anh có là anh em đi chăng nữa, em cũng đã qua mười tám tuổi, có quyền tự do lựa chọn rồi."
Cù Hạo giận đùng đùng hét lên với cậu: "Đầu óc mày không tỉnh táo, dù thế nào anh cũng không thể nhìn mày phát điên tiếp được."
Kỷ Nhiên Tân gỡ tay anh ta khỏi cổ tay mình, xoay người bỏ đi.
Cù Hạo nói: "Nếu nó còn dám chạm vào mày, anh sẽ tìm người giết chết nó!"
Kỷ Nhiên Tân dừng bước, quay đầu lại buột miệng nói, "Em thích anh ấy." Sau khi nói xong, đến chính cậu cũng cảm thấy sững sờ, sau đó lại nói thêm: "Bọn em đã lên giường rồi."
Trong một thoáng đó, hai mắt Cù Hạo trở nên đỏ ngầu.
Kỷ Nhiên Tân không nói gì thêm nữa, đến ngay cả tâm trạng của cậu cũng chẳng hiểu vì sao mà hơi trùng xuống, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc nằm lên trên giường đã là rạng sáng, bạn bè cùng phòng đều đã ngủ say, Kỷ Nhiên Tân nằm lỳ ở trên giường, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tần Nghi: "Anh Nghi, anh giận rồi à?"
Tân Nghi không hề trả lời.
Kỷ Nhiên Tân nghĩ chắc hắn đã ngủ rồi, bèn đem điện thoại di động để qua một bên, hai tay chống cằm, im lặng ngẩn người.
Cậu nói cậu thích Tần Nghi, câu nói đó hoàn toàn không hề suy nghĩ gì mà bật ra, vừa nãy lúc Tần Nghi và Cù Hạo đánh nhau, cậu có hơi không phân rõ được là mình lo lắng cho ai, nhưng cậu rất rõ ràng, cậu nhất định có tình cảm đối với Tần Nghi.
Cậu thích Cù Hạo rất nhiều năm rồi, tuy rằng không phải thứ tình cảm mãnh liệt gì, thế như vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng. Mãi cho đến gần đây, cậu càng ngày càng ít nghĩ về Cù Hạo, có nhiều lúc, cậu đột nhiên nghĩ đến Tần Nghi, sau đó lại không nhịn được mà mỉm cười.
Nếu như buổi tối hôm nay, Cù Hạo chưa từng xuất hiện thì tốt rồi.
Kỷ Nhiên Tân ngẩn ngơ nghĩ, Tần Nghi hôn cậu, có thể sau khi kết thúc bọn họ sẽ đi đến nhà nghỉ gần đó thuê một căn phòng, tâm trạng Tần Nghi tốt, có thể cho cậu sờ sờ cơ bụng săn chắc của hắn, tiếp đó làm mấy chuyện khác nữa.....
Nghĩ tới đây, Kỷ Nhiên Tân hoàn hồn lại, trở mình nằm trên giường, khe khẽ thở dài một tiếng.
Điện thoại di động vẫn im lặng, mãi đến tận sáng ngày thứ hai, Kỷ Nhiên Tân học xong tiết đầu tiên, Tần Nghi vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.