Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Nghi cắt thịt bò thành từng miếng ở trên thớt, bên cạnh thớt là điện thoại của hắn, trên màn hình hiển thị công thức nấu thịt bò hầm.
Kỷ Nhiên Tân mở vòi nước, dùng nước máy rửa sạch rau cần, cậu quay đầu nhìn Tần Nghi đang đứng bên cạnh mình, gọi: "Anh Nghi."
Tần Nghi cúi đầu tập trung tinh thần cắt thịt bò, động tác không thành thạo cho lắm, nhưng cũng chẳng vụng về chút nào. Sau khi Kỷ Nhiên Tân gọi hắn một lúc lâu, hắn mới "Ừ" một tiếng từ trong mũi coi như trả lời.
Rau cần trong tay Kỷ Nhiên Tân đã được rửa sạch sẽ, cậu tắt nước để qua một bên, nói: "Tô Tịnh là ai?"
Vẫn là một lát sau, Tần Nghi mới không nóng không lạnh trả lời: "Bạn học cấp 3."
Kỷ Nhiên Tân chống một tay trên mép bồn rửa: "Không phải bạn gái à?"
Lúc này Tần Nghi "Ừ" một tiếng, bỏ thịt bò đã cắt gọn gàng vào trong bát, hắn mở tủ lạnh ra tìm bột năng, rồi mới nói: "Bạn gái cũ."
Kỷ Nhiên Tân không hỏi tiếp nữa, mà chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vâng."
Tối hôm đó, Tần Phong gọi điện cho Tần Nghi, nói là tạm thời chưa về ngay được.
Lúc nghe điện thoại Tần Nghi đang ngồi trên giường mình, Kỷ Nhiên Tân nằm bên cạnh hắn, vạt áo bị cuốn lên một đoạn, để lộ vòng eo dẻo dai mảnh mai.
Tần Phong nói tình hình của bác cả không tốt lắm, vợ bác ấy sức khỏe không tốt, con gái lại vừa mới sinh xong, bọn họ chỉ có thể ở lại bên đó thêm mấy ngày để giúp đỡ.
Tần Nghi nhìn chằm chằm eo Kỷ Nhiên Tân, rồi bỗng nhiên giơ chân giẫm lên eo cậu.
Kỷ Nhiên Tân vốn đang nghịch điện thoại, bị hắn đạp lên lập tức ngước mắt nhìn hắn.
Chân Tần Nghi dùng hơi nhiều sức, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ hỏi cha mình: "Khoảng ngày nào cha về?"
Tần Phong nói: "Nếu tình hình tốt hơn thì chắc là khoảng ngày 5."
Mặt Kỷ Nhiên Tân hơi đỏ lên, cậu xoay người nằm ngang, để bàn chân của Tần Nghi giẫm lên bụng dưới bằng phẳng của mình.
Ngón chân Tần Nghi miết nhè nhẹ trên làn da mượt mà của cậu, hắn nói: "Hỏi thăm sức khỏe bác cả giúp con, chúc bác ấy sớm ngày bình phục."
Kỷ Nhiên Tân đỏ mặt nhìn hắn.
Tần Phong ở bên kia điện thoại hỏi: "Con có chăm sóc tốt cho Tiểu Kỷ không đấy?"
Tần Nghi dùng ngón chân kẹp áo cậu kéo lên phía trên, nhìn làn da trắng ngần ngày càng lộ ra nhiều hơn của cậu, nói: "Có."
Kỷ Nhiên Tân giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của hắn.
Tần Phong nói: "Ở đây thằng bé chẳng có người thân nào cả, thái độ của con phải tốt một chút, đừng làm thằng bé cảm thấy không thoải mái."
Lúc này Tần Nghi chợt hất cằm hỏi Kỷ Nhiên Tân: "Cậu có thoải mái không?"
Kỷ Nhiên Tân sửng sốt, rồi chợt hiểu ra là hắn đang nói chuyện với mình, bèn mỉm cười nói: "Thoải mái lắm."
Tần Nghi nói với Tần Phong: "Cậu ấy nói cậu ấy thoải mái!"
"Thằng nhóc này!" Tần Phong trách cứ một câu, rồi nói: "Thôi vậy, nhưng hai đứa trông nhà cẩn thận nhé, có việc gì thì gọi điện cho cha."
Sau đó, hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Tần Nghi để điện thoại qua một bên, hắn nhìn Kỷ Nhiên Tân một lúc, rồi rút bàn chân đang giẫm trên người cậu về, trở mình xuống giường: "Tôi đi tắm trước đây."
Kỷ Nhiên Tân cũng ngồi dậy theo, cậu ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm tủ sách nhỏ bên bàn học của Tần Nghi, hỏi: "Em xem tủ sách của anh được không?"
Tần Nghi cầm quần áo tắm rửa, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tùy cậu."
Kỷ Nhiên Tân xỏ dép lê xuống giường, đi tới trước giá sách nhìn thấy bên trên toàn là sách chuyên ngành của Tần Nghi, phía dưới có mấy quyển tiểu thuyết, phần lớn là khoa học viễn tưởng và tiểu thuyết ly kỳ.
Cậu tiện tay rút một quyển《Bạch Dạ Hành》ra, lật được vài trang thì phát hiện ra bên trong có kẹp một bức ảnh, là ảnh chụp chung của một nam một nữ, nam là Tần Nghi, nữ thì Kỷ Nhiên Tân chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng ngoại hình rất đẹp.
Cậu cầm bức ảnh nhìn một lúc, rồi lại nhét về chỗ cũ, khép sách lại bỏ vào trong giá sách.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Kỷ Nhiên Tân ghé sát mặt lại gần Tần Nghi, một tay cầm điện thoại giơ cao lên.
Tần Nghi nói: "Làm gì thế?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Em chụp một bức làm hình nền điện thoại."
Tần Nghi không từ chối, mà chỉ nói: "Cậu không sợ người khác nhìn thấy à?"
Chụp xong Kỷ Nhiên Tân cúi đầu nhìn điện thoại, nói: "Bức ảnh này cũng đâu có gì không thể để cho người ta thấy chứ?"
Tần Nghi cũng cúi đầu nhìn điện thoại của cậu.
Kỷ Nhiên Tân đã cài làm hình nền điện thoại rồi, bức ảnh bị các biểu tượng chắn mất gần như không thấy rõ mặt hai người, cậu mang theo ý cười ngước mắt lên nhìn Tần Nghi: "Có muốn chụp mấy bức không thể cho người ta thấy không?"
Tần Nghi không trả lời, mà chỉ nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân mở camera ra, đến gần ôm lấy Tần Nghi hôn lên môi hắn.
Màn hình quay rất rõ cảnh hai người hôn nhau, nhưng một lát sau đã bị Kỷ Nhiên Tân vứt sang một bên, chỉ còn lại những tiếng vang mập mờ.