Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bản Vương không hứng thú với gã Sở Hoằng mặt chai mày đá này, điều ta chú ý chính là thái độ của Văn Nhân Thiện hơn.
Rõ ràng bị ép hôn, vậy mà trên khuôn mặt y chẳng biểu lộ cảm xúc gì, hệt như một con rối biết nói, nhẫn nhịn, chịu đựng, mày cũng không nhăn lấy một ly.
Phản ứng này, thấy sao cũng thật bất thường.
“Tuyên dâm” xong, Sở Hoằng vuốt tóc Văn Nhân Thiện, dỗ dành: “Ngoan, về cung Phượng Linh trước đi, ta đấu với Vương gia thêm ván cờ nữa.”
“Ừm.” – y chậm chạp đứng dậy, đôi mắt mờ mịt ra khỏi cung.
Như một thể xác không có linh hồn.
Sở Hoằng nhìn theo y, đôi mắt xoẹt qua thứ cảm xúc khó thấu, sau đó lại híp mắt cười, “Hoàng Hậu của Trẫm hay thẹn, vừa bị Trẫm hôn trước mặt Vương gia, nhất định là ngại ngùng lắm.”
Bản Vương không thấy cái biểu cảm ngại ngùng trên mặt Văn Nhân Thiện như hắn ta nói, nhưng Sở Hoằng đã có lời, Bản Vương cũng chỉ đành phối hợp, chắp tay, “Ài không sao, vậy mới tuyệt phối, mới làm nổi bật sự vô liêm sỉ, mặt dày của Hoàng Thượng.”
“Ha ha.” – hắn cười càng thêm trơ tráo, “Vương gia quá khen.” – nói rồi nhìn ra ngoài điện, lẩm nhẩm, “Trời sắp mưa rồi.”
Bản Vương nhìn theo hắn, thấy bên ngoài nắng ráo, thời tiết sáng sủa, thì lấy làm khó hiểu, “Trời trong không mây, nắng ấm chan hoa, không giống sắp mưa.”
“Không, Trẫm cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí.” – dứt lời, hắn uống ngụm trà, “Chập tối nay, phía bắc nhất định có mưa.”
Đến gần chạng vang, quả nhiên phương bắc kéo mây đen, ùn ùn di chuyển về phía nam theo hướng gió, sau một trận chớp giật sấm rền, trời trút mưa ào ạt.
Bản Vương cầm ô ra cửa điện, nhìn màn trời đen kịt cùng nước mưa trút như trân châu, hỏi tiểu thái giám canh cửa, “Hoàng Thượng của các ngươi có tài tiên tri thật.”
“Không chỉ thế đâu.” – tiểu thái giám đắc ý, “Kể cả nhiệt độ tăng hay giảm, đổ sương hay mưa tuyết, Hoàng Thượng cũng biết ngay, cảm giác của Hoàng Thượng nhạy bén hơn người thường nhiều.”
“Vậy à.” – Bản Vương rờ cằm.
Khắc hẳn người thường, cảm giác…
Trận mưa này rất to, chẳng mấy chốc mặt đất đã đầy vũng nước.
Bản Vương cúi đầu nhìn, chỉ thấy mặt nước phản chiếu gương mặt chằng chịt vết thương của mình, có vết gần như sâu thấy tận xương, trông thật dữ tợn.
Chẳng biết khuôn mặt này còn có thể làm Yến Cửu nảy sinh những ý tưởng kì quặc nữa không.
Đang nhớ con gấu con nhà mình thì tổng quản bên cạnh Sở Hoằng dẫn một thiếu niên mặt như trái đào đến, nói với ta, “Vương gia, Hoàng Thượng sợ đêm ngài cô đơn lạnh lẽo, đã lệnh cho tiểu nhân dẫn nô tài này đến hầu hạ ngài.”
“A?” – Bản Vương nhìn cậu thiếu niên đi theo. Cậu bé có khuôn mặt thanh tú, làn da ngọc ngà, đôi mắt trong veo đầy sợ hãi, hệt như một quả đào sắp chín, đáng yêu lại đáng thương, thật khiến người ta muốn cắn.
Ngoài những cái đó ra, gương mặt cậu bé còn có đôi nét giống Yến Cửu.
Bản Vương không biết Sở Hoằng đưa nó đến cạnh ta, là dựa vào khẩu vị của ta mà chọn khuôn mặt nó, hay thật sự muốn giúp Bản Vương giải sầu đêm khuya.
Thế nhưng vất vả chọn giữa ngàn người mới được một người hao hao Yến Cửu, kể cũng tốn không ít tâm tư.
Tóm lại là người ta đã tốn bao “Tâm tư”, Bản Vương từ chối cũng khó, chỉ lên tiếng cảm ơn, “Đã phiền Hoàng Thượng lo lắng.”
“Vương gia là khách quý từ xa tới, đây là nên làm.” – tổng quản khách sáo đôi câu thì lui.
Bản Vương nhìn thiếu niên rụt rè ríu vào một góc, mỉm cười, “Đừng sợ, Bản Vương không ăn thịt ngươi.”
Nó ngửa mặt, nhìn bộ mặt sứt sẹo như quỷ của Bản Vương thì càng thêm căng thẳng, tay bấu chặt gấu áo, cắn môi không dám hé răng.
Bản Vương thấy vậy cũng đồng cảm, an ủi, “Ngươi yên tâm, Bản Vương không những không ăn thịt người, còn rất dịu dàng quan tâm nữa.”
Và thế là, khuôn mặt nó càng trắng bệch…
Bên ngoài mưa to gió lớn, Bản Vương không nỡ để nó cảm lạnh, giơ ô che cho nó, bảo: “Vào đi.”
“Vâng.” – nó gật đầu, sợ sệt theo ta, bàn tay vẫn khư khư bấu gấu áo, vừa vào trong đã đứng rịt ở bên bàn, cảnh giác nhìn Bản Vương.
Bản Vương thật không hiểu, Sở Hoằng phái một thằng bé run rẩy như mèo con này đến có ích gì.
Mà dù Bản Vương có cầm thú mấy cũng nào có thể ra tay với một đứa trẻ mới mười hai, mười ba tuổi.
Bản Vương vừa kéo tay áo nó, nó đã giật thót như chim sợ cành cong, nhảy vèo ra xa, lắp bắp hỏi ta, “Ngài, làm, làm, làm gì?”
Bản Vương: …
Ta chỉ muốn ngươi ngồi xuống, uống cốc trà thôi mà.
Bản Vương tiện tay rót trà, “Ngươi dính mưa, uống đi cho ấm người.”
Nó chần chừ, đôi mắt vẫn dán chặt lên Bản Vương, xác định ta không có ý định dâm tà nào mới dè dặt tiến lại, cầm cốc trà uống cái ực, ấm người rồi thở phào, để hở hàm răng trắng bóc.
“Có muốn đổi quần áo không, ta thấy quần áo ngươi ướt —” – Bản Vương còn chưa nói xong, nó đã lại nhảy vèo ra xa, lắp bắp: “Ta ta ta, không muốn thoát y.”
Bản Vương: “…”
Đêm đó, sau khi ăn khuya, rửa mặt, Bản Vương tới bên giường, thằng bé vẫn đứng co ro ở bàn, vặn xoắn các ngón tay, tròn mắt tha thiết nhìn miếng điểm tâm trên bàn, muốn ăn lắm mà không dám giơ tay lấy.
Bản Vương cười, vừa định mở miệng, nó đã lại giật thon thót, cà lăm, “Ta, ta ta, không, không, ngủ, ngủ với ngài, ngủ với ngài đâu.”
“Ta cũng không ép ngươi.” – Bản Vương đáp, chỉ miếng bánh trên bàn, “Muốn ăn thì ăn đi.”
“Ăn được á?” – nó ngẩng mặt, long lanh lóng lánh nhìn Bản Vương.
“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Tiểu Đậu Tử.” – nó đáp.
“Tiểu Đậu?” – Bản Vương cười, “Tên rất dễ thương.” – lại tiện tay lấy đại một quyển sách trên giá, mở ra xem, vừa thấy đã ngây người.
Chỉ thấy bên trong là cảnh giường chiếu giữa nam nam rất sống động, hình vẽ rất đẹp, đường nét tinh tế, làm người sở trường văn vở như Bản Vương cũng nể nang.
Ấy vậy mà, bản lĩnh này lại dùng cho mấy chuyện thế này.
Thiên tính đàn ông cho phép Bản Vương lật xem mấy trang tiếp, lại thấy Sở Hoằng xồng xộc xông vào, cướp quyển sách trên tay Bản Vương, “Tác phẩm kém cỏi, đã để Vương gia chê cười.” – rồi nhét vào trong áo.
Vết thương mới khép trên mặt cũng suýt thì bị vỡ bung ra, khóe môi co giật, hỏi hắn: “Tranh, là ngươi vẽ hả?”
“Bất tài, vẽ bậy thôi.” – hắn cười hề hề, “Hoàng Hậu là một tiểu yêu tinh rất yêu nghiệt, Trẫm phải biến đổi muôn cách phục vụ y.” – nói rồi phơi phới bỏ đi.
Biểu cảm ngụy trang rất giỏi, nhưng nỗi cô đơn tận đáy mắt, thì sao che giấu được.
Hắn và Hoàng Hậu…
Không, cái chính là Hoàng Hậu của hắn…
Bản Vương lắc đầu, nhìn con mèo con đang đánh chén ngấu nghiến, buồn cười hỏi nó: “Bao lâu ngươi chưa ăn rồi?”
Nó lau vụn bánh bên mép, liếm láp ngón tay, “Làm nô tài trong cung có khi no khi đói, hay bị công công bên trên bắt nạt, hai ba ngày không ăn là chuyện thường, có của ngon thế này thì có mình thiếu gia cho ta thôi, còn không thì làm gì có.”
“Thiếu gia?” – Bản Vương sửng sốt.
“Là Hoàng Hậu đấy.” – nó liếm ngón tay bên kia, “Ta vốn là nô tài phủ Văn Nhân, khi thiếu gia được triệu vào cung làm thư đồng cho Thái Tử, vì sợ cô đơn nên dẫn ta theo, khi đó ta mới ba tuổi, chỉ cần cho viên kẹo đường là ta ngoan ngoãn cả ngày luôn. Sau đó thiếu gia bị Hoàng Thượng ngắm trúng, lên làm Hoàng Hậu, ta thì trở thành nô tài không cung.”
“Vậy…” – Bản Vương nằm xuống, nhìn Tiểu Đậu Tử thèm thuồng nhìn chiếc đĩa đã trống không, nói: “Mai lại có.”
“Thật chứ?” – mặt nó cong veo như nhận được món quà trời ban vậy.
Qua ngọn đèn lay lắt, trông nó rất giống Yến Cửu. Chỉ có khuôn mặt non nớt hơn, khí chất cũng kém hơn.
Nhưng so với Yến Cửu, thế này mới là trẻ con.
Bản Vương thở dài, vẫy tay gọi nó, “Muộn rồi, lên giường nghỉ đi.”
Vừa nghe thấy, nó lại sắp nhảy dựng lên, may mà Bản Vương kịp giành trước, “Đừng sợ, ta hứa không chạm vào ngươi.”
Nó đầy vẻ nghi ngờ, “Nhưng Hoàng Thượng sai ta đến để hầu hạ ngài ngủ mà.”
Bản Vương nhíu mày, “Thế sao ngươi còn kháng chỉ?”
“Vì —” – nó mếu máo, “Ngài xấu lắm, ta sợ.”
Bản Vương: …
Không ngờ từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, cũng có ngày ta bị người ta chê xấu!
Lại thấy Tiểu Đậu Tử vặn xoắn các ngón tay, bối rối bổ sung: “Hơn nữa, ngủ với ngươi, mông sẽ đau lắm.”
Bản Vương suýt hộc máu, hỏi: “Ngươi còn nhỏ mà nghe ai nói tầm bậy vậy hả?”
Nó bĩu môi, “Trước kia, mỗi khi thiếu gia ngủ cùng Hoàng Thượng, hôm sau đều không xuống giường được, còn bảo eo rất đau.”
Bản Vương: …
Thật mạnh liệt, cầm thú quá nha!
Bản Vương bất đắc dĩ, xuống giường, “Thôi, nếu ngươi sợ thì ngủ trước, Bản Vương ra ngoài bách bộ một lát.”
“A vâng.” – nó gật đầu, nhìn ta ra ngoài, lại vội vã đuổi theo dặn: “Ngài đừng đến Ngự hoa viên đó nhé.”
Bản Vương: “Vì sao?”
Nó vặn ngón tay, “Ta cũng không biết, nhưng nghe nói Ngự hoa viên có ma, ngay cả hộ vệ trực đêm cũng không dám bén mảng đến.”
“Ma?” – Bản Vương vuốt cằm.
Xem ra không đi không được rồi.
Dù sao, có phải ai cũng có thể gặp được ma đâu.