Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- -------------------
Mãn Mãn, cậu bị theo dõi ——
=========================
Thẳng đến khi tiệc đính hôn kết thúc, Nguyên Mãn Xuyên cũng không xuất hiện lại trước mặt mọi người.
Phó Mịch Quân tiến đến phòng mình nhìn thoáng qua, biết bên trong không có người, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, nhưng...... tương lai còn dài.
Mèo hoang nhỏ đáng yêu lại hợp ý như vậy, tự mình không cẩn thận mà chạy đến lãnh địa của hắn, sao hắn lại có thể dễ dàng buông tha?
Nguyên Mãn Xuyên đứng bên cửa sổ nhà mình, nhìn bóng đêm âm u bên ngoài, sự xấu hổ buồn bực trong lòng không chút nào giảm bớt.
Phó Mịch Quân cũng chỉ có như thế, so với người khác cũng chẳng có gì khác nhau.
Vốn dĩ chỉ là cảm thấy có chút thú vị, chơi đùa một chút, hắn ta lại dám đảo khách thành chủ?
Cậu chán ghét cảm giác bị khống chế này, cậu giận rồi.
Cho nên...... cậu quyết định chán ghét Phó Mịch Quân!
Thấy cậu vẫn luôn không nói chuyện, Bạch Nhược cùng Nguyên Nhạc Du hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Bạch Nhược mở miệng trước, "Mãn Mãn, rốt cuộc làm sao vậy?"
Bà với chồng ngay sau khi kết thúc bữa tiệc liền đi tìm Nguyên Mãn Xuyên đang một mình trốn trong phòng giận dỗi, để lại con gái và con rể đang không rõ chuyện gì đi mời rượu, sau đó liền đưa người về nhà, nhưng đứa nhỏ này dọc đường vẫn mang bộ dạng mất sức sống như vậy, bà lại không dám tùy tiện đi hỏi, sợ lại không cẩn thận nói gì đó làm con trai bảo bối nhà mình thêm không vui, gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải.
Nhin rồi nhịn, thật sự là nhịn không được nữa mới hỏi ra miệng.
"Đúng vậy, có phải hay không tên tiểu tử kia đã bắt nạt con?" Ba Nguyên phụ họa, nghĩ đến lúc ấy ông không thể tuỳ tiện đi theo mà để bảo bối nhà mình bị người khác chiếm được tiện nghi liền tức giận.
Ông cũng là sau đó tìm được cơ hội nói cho Bạch Nhược sự việc ông nhìn thấy trong bữa tiệc, lúc đó đã sắp tan tiệc, Bạch Nhược đúng lúc ấy cùng mấy người tỷ muội tốt đang ngồi đánh mạt chược, không thấy được một màn kia.
Nguyên Mãn Xuyên vốn dĩ đã bình phục hơn phân nửa, vừa nghe lời này xong trong lòng lại bừng lửa giận, nhưng cậu không muốn người nhà biết chuyện mất mặt như vậy, chỉ âm thầm bĩu môi, ngữ khí uể oải, "Không sao, con có chút mệt thôi."
Bạch Nhược nghe vậy, ám chỉ liếc Nguyên Nhạc Du một cái, "Ai da, Mãn Mãn của ba mẹ mệt rồi hả? Mau đi nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, ba mẹ ngủ ngon." Nguyên Mãn Xuyên nói xong rời khỏi phòng khách, không để ý ba mẹ vẫn ngầm có chút lo lắng.
Ngã vào giường lớn mềm mại, tóc dài đen nhánh xoã trên giường, Nguyên Mãn Xuyên mang theo cảm xúc bực bội trong lòng mà lâm vào ngủ say.
Trong giấc mơ, cậu tựa hồ còn mơ thấy một người không rõ mặt, hắn cúi đầu tới gần cậu, có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp, thứ duy nhất có thể thấy rõ là đôi mắt đen nhánh không thể nhìn thấu tâm tư.
Vì thế làm cả đêm Nguyên Mãn Xuyên ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh lại căn bản mệt tới mức không thể rời giường.
Cậu khó chịu mà dựa trên giường, móc điện thoại muốn gọi chị em tốt ra ngoài chơi thả lỏng tâm tình.
Thời điểm Hạ Đường nhận được cuộc gọi có chút kinh ngạc, Nguyên đại tiểu thư cư nhiên lại chủ động hẹn người khác ra ngoài chơi, vì thế cô lời trong lời ngoài đều muốn nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc miệng của Nguyên Mãn Xuyên quá kín, cái gì cũng không nói.
Hạ Đường treo điện thoại, hưng phấn cười, trong lòng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó thú vị.
Nguyên Mãn Xuyên trang điểm xong, chào người nhà rồi ra ngoài.
Hôm nay cậu mặc tương đối đơn giản, một bộ áo sơmi trắng lá sen biên sa phối hợp một chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh da trời, tóc dài dùng dải lụa tết xương cá* hai bên, trong sáng, thanh thuần như một em gái học sinh.
*Tết xương cá:
Nhìn ảnh nó cứng vậy chứ mọi người nghĩ nó bồng bềnh lên nha =)))))
Nhưng nhìn qua kiểu dáng tuy rằng đơn giản, nhưng những đường cắt may lại rất hoàn mỹ, có thể nhìn ra là được làm từ tay nhà thiết kế nổi tiếng.
Khung xương của cậu nhỏ mặc lên bộ này không chút nào là không hợp.
Đến thời gian hẹn thì trên đường có chút kẹt xe, thời điểm Nguyên Mãn Xuyên đến, Hạ Đường đã tới được một lúc, nhưng cô không có tý nào mất kiên nhẫn, vừa thấy người đến liền xông lên cho Nguyên Mãn Xuyên một cái ôm lớn.
Nguyên Mãn Xuyên đẩy người ra, "Đường Đường, cậu phát điên cái gì thế?"
"Mãn Mãn ~ kể tớ chuyện đó đi ~" Hạ Đường nháy mắt dùng thanh âm ngọt chết người làm nũng với Nguyên Mãn Xuyên, khiến cả người đều nổi da gà.
Nguyên Mãn Xuyên thật sự chịu không nổi cô, run run bĩu môi, "Trong bữa tiệc ngày hôm qua gặp một tên đàn ông thúi."
Hạ Đường lập tức dừng động tác, đầy mặt đều hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.
Mãn Mãn của cô gặp mấy tên đàn ông thúi còn thiếu sao? Nhưng mà có tên đàn ông nào là bị Mãn Mãn cố ý nhớ kỹ còn nói ra? Hơn nữa Mãn Mãn thế nhưng bởi vì tên đàn ông thúi kia mà chủ động ra cửa đi dạo phố!
Đáng giận! Cải trắng nhà bọn họ chẳng lẽ sẽ bị heo ủn đi sao?
Sớm biết như thế ngày hôm qua đã không bởi vì nghe nói có thể cùng trai đẹp xem mắt mà bỏ lỡ tiệc đính hôn của chị Như Yên, nếu không cô nhất định sẽ là sứ giả hộ hoa tốt nhất!
"Thu lại cái biểu tình của cậu đi." Nguyên Mãn Xuyên liếc trắng mắt, nói với Hạ Đường, "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả! Đi thôi, đừng đề cập tới hắn ta nữa."
"Được rồi! Đều nghe Công chúa điện hạ." Hạ Đường biết nghe lời thu lại cái tính hóng hớt.
Hai người thay đổi đề tài, chậm rì rì mà vừa đi vừa nói chuyện, bước vào khu thương nghiệp xa hoa nhất thành phố.
Nguyên Mãn Xuyên kỳ thật cũng chẳng có mục tiêu gì, chỉ là muốn đi giải sầu, ánh mắt cậu lướt qua ngàn chỗ đều cùng một kiểu thiết kế, ánh mắt dần dần phóng ra xa.
Hạ Đường nhìn ra cậu đang thất thần, đúng lúc cũng đến giờ, đề nghị đi ăn cơm trưa.
Nguyên Mãn Xuyên sao cũng được gật đầu, cậu kỳ thật cũng không đói, nhưng cũng không muốn từ chối ý tốt của Hạ Đường.
Hạ Đường nhìn thần sắc cậu, nháy mắt đã hiểu.
"Mãn Mãn, nếu không hôm nay chúng ta đổi bầu không khí chút đi?"
Nguyên Mãn Xuyên nghi hoặc mà nghiêng đầu, thành công Hạ Đường thấy điểm đang yêu của mình.
"Nghe nói vừa mới khai trương một quán bar sạch, ở gần đây thôi, chúng ta đi xem chút không?"
Nguyên Mãn Xuyên chưa vào quán bar bao giờ, nghe vậy rốt cuộc cũng khiến cậu có chút hứng thú.
Hai người đi một đoạn đường ngắn, rất dễ dàng tìm được quán bar kia —— lẵng hoa ngoài cửa còn chưa có bỏ đi.
Bảng hiệu bằng gỗ trên đầu khắc hai chữ phóng đãng như thể người viết không thể tự kềm chế: "Lưu Sa".
Hai người đẩy cửa vào, bên tai vang lên tiếng chuông gió leng keng, bartender ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Có lẽ là bởi vì tới giờ cơm trưa, người trong quán bar vẫn còn rất nhiều, hơn nữa còn có band nhạc đang biểu diễn, không có mấy người chú ý tới bọn họ.
Hạ Đường liền lôi kéo Nguyên Mãn Xuyên ngồi xuống một góc.
Hai người mở thực đơn viết tay độc đáo, Nguyên Mãn Xuyên nhướng mày nhìn chằm chằm tên một loại rượu.
Nó tên là Lục mãn sơn nguyên.
Ps: "Lục mãn sơn nguyên" và Mãn Mãn tên đều lấy từ câu thơ "Lục mãn sơn nguyên bạch mãn xuyên".
Hạ Đường hiển nhiên cũng thấy được, nàng cười hỏi: "Nếm thử không?"
Nguyên Mãn Xuyên gật gật đầu, lại chọn một chút thức ăn.
Chờ đến khi hai người ăn lửng dạ, bartender mới tự mình đưa tới ly "Lục mãn sơn nguyên", ly rượu dưới ánh đèn có màu xanh biếc trong suốt cùng với một chút xanh lam, trên miệng ly trang trí hai viên bạc hà nhỏ.
"Hôm nay chúng tôi có khoản phục vụ 'đặc biệt'." Bartender đẹp trai khom lưng, giọng nói có chút từ tính dụ người, đứng một bên không rời đi.
Hạ Đường nhìn đến bật cười, Nguyên Mãn Xuyên tức giận liếc cô một cái, ngay sau đó cự tuyệt thẳng: "Ngại quá, tôi không có hứng thú với anh."
Bartender nghe được giọng của cậu thì sửng sốt chớp mắt một cái, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, đến khi muốn tiếp tục nói chuyện, một giọng nói trầm thấp ở một bên truyền đến, tựa hồ có chút không vui, "Cậu không nghe thấy sao? Em ấy không có hứng thú với cậu."
Bartender thấy được người đang bước tới, tiếc nuối mà xoay người rời đi.
Nguyên Mãn Xuyên ngay lúc nghe được âm thanh kia liền nhăn mi, che giấu giơ ly lên uống một ngụm to, vị rượu cay nồng mang theo một chút ngọt thanh trượt vào yết hầu, trên mặt cậu ập lên nhiệt nóng.
"Mãn Mãn." Người tới gọi cậu.
"Phó Mịch Quân." Nguyên Mãn Xuyên tự biết tránh không khỏi, sắc mặt cũng không tốt, "Anh đến đây làm gì?"
Ý chỉ là hắn đang xen vào việc người khác.
Hạ Đường che miệng không nói gì, ánh mắt giữa hai người đổi tới đổi lui, tính hóng hớt của cô đang hừng hực thiêu đốt.
Là Phó gia kia?
Phó Mịch Quân dừng một chút, ngữ khí mềm nhẹ một ít, "Đừng uống, nồng độ rượu quá cao."
Nguyên Mãn Xuyên liếc mắt, lúc này mới phát hiện trên thực đơn viết số độ ——30 độ, cậu vừa rồi chỉ lo xem tên, căn bản không nhìn kỹ.
Khó trách vừa uống xong liền có chút choáng.
Nhưng cậu mới không muốn nói lý với tên đàn ông thúi này!
"Anh sao mà lại đến nơi này?" Ánh mắt Nguyên Mãn Xuyên mang theo chút đánh giá.
Sao mà chỗ nào cũng đụng phải hắn, ở đây mà cũng có thể gặp được?
Phó Mịch Quân nhìn cánh môi dính rượu của cậu phá lệ xinh đẹp, mím môi.
"Bạn anh khai trương quán bar, anh tới chúc mừng."
"Thế tại sao lại chỉ có một mình anh?"
"......" Phó Mịch Quân cúi đầu, để sát vào, "Bởi vì thấy được em."
Nguyên Mãn Xuyên đứng phắt dậy, kéo Hạ Đường đang trong trạng thái xem kịch lên, "Đường Đường, chúng ta đi."
Phó Mịch Quân giờ phút này mới phát hiện t trong góc tối còn có một người, ánh mắt nặng nề, ngữ khí dò xét: "Vị này chính là?"
"Hạ Đường." Hạ Đường chớp chớp mắt, mỉm cười.
Xem diễn thì xem diễn, cô đương nhiên vẫn một lòng với Mãn Mãn đấy!
"Tiểu thư Hạ gia." Phó Mịch Quân híp mắt, "Ngưỡng mộ đã lâu."
"Không dám nhận."
Hai người còn định nói tiếp, lại thấy Nguyên Mãn Xuyên đang đứng tại chỗ mà thân thể xiêu vẹo.
Nguyên Mãn Xuyên uống không tốt, vừa rồi uống rượu có chút nhiều......
"Mãn Mãn!" Phó Mịch Quân nào có quan tâm nhiều như vậy, chạy nhanh tiến lên đỡ người.
Ôn hương nhuyễn ngọc nhập hoài, mang theo một cổ mùi hương ngọt thanh của rượu.
Nguyên Mãn Xuyên sau khi say càng lợi hại, cả gương mặt đều đỏ ửng mê người, trước mắt cảnh vật đều bắt đầu có chút mơ hồ.
Hạ Đường thấy thế chạy nhanh qua ngăn lại, "Phó tiên sinh, như vậy không tốt lắm đâu?"
"Em ấy say rồi." Phó Mịch Quân nhíu mày.
"Tôi có thể đưa cậu ấy về nhà." Hạ Đường không chút nào nhượng bộ, tuy rằng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại không thể để tên đàn ông thúi này mang đi được.
"Cô?" Phó Mịch Quân ngữ khí nhàn nhạt, "Cô có thể đỡ nổi sao?"
Hạ Đường nghẹn lời, nhưng bước chân bất động.
"Tôi dẫn em ấy vào phòng nghỉ của quán bar." Cảm nhận được người trong lòng ngực muốn tránh khỏi, Phó Mịch Quân rốt cuộc nhượng bộ.
"Được, tôi muốn đi theo." Hạ Đường cũng lui một bước.
Phó Mịch Quân không nói lời vô nghĩa, lại đem người bế lên ngang lên, Nguyên Mãn Xuyên thì đã say đến mức thần trí không rõ, không chút nào phản kháng.
Chẳng khác nào một con mèo hoang nhỏ chủ động đưa tới cửa.
........