Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong bữa tối, vì Vạn Hạ Trình không mấy hứng thú với chuyện của người khác nên phần lớn thời gian là Bùi Tiểu Thập chủ động bắt chuyện.
Cậu hỏi: "Nhà chỉ có anh với bà thôi à? Bà bị như vậy, chắc sinh hoạt bất tiện lắm."
"Ừ, tôi và bà thôi," Vạn Hạ Trình đáp, "Bà quen rồi, thường ngày vẫn tự lo được."
Lúc này, Bùi Tiểu Thập mới biết, thì ra người khiếm thị vẫn có thể tự chăm sóc bản thân, kể cả bếp núc hay việc nhà cũng không thành vấn đề.
Bùi Tiểu Thập định không nhắc tới chuyện đêm đó vì có Lưu Tuyền, nhưng rồi vẫn không nhịn được: "Tối đó anh dữ ghê, làm em hết hồn, suýt nữa tưởng anh là người xấu luôn."
Khi nhắc đến từ "dữ" và "người xấu", Bùi Tiểu Thập còn cố ý hạ giọng. Vạn Hạ Trình chẳng để ý, chỉ hờ hững hỏi ngược: "Tôi dữ lắm à? Dữ kiểu gì? Do đánh người sao?"
Tai Bùi Tiểu Thập nóng bừng, nhìn Lưu Tuyền bên cạnh đang gặm cánh gà, hai mắt tròn xoe nhìn mình chằm chằm. Cậu mím môi, không dám nói thêm nữa.
Đá người ta bay xa thế kia...
Vạn Hạ Trình chuyển chủ đề: "Tôi thấy nhà cậu lẫn trường học đều không gần khu này."
Nơi đây không phải phố ăn đêm nên chỉ đông ban ngày, sau 10 giờ tối thì tất cả hầu như đóng cửa.
Dù Vạn Hạ Trình chưa nói hết, Bùi Tiểu Thập vẫn hiểu ý, bèn giải thích qua tình huống hôm đó.
Từ góc nhìn của thiếu niên, hôm đó cậu ra ngoài gặp nhà tuyển dụng để ký hợp đồng, nhưng chưa kịp ăn uống hay nói chuyện gì thì người đó đã bỏ đi giữa chừng.
Bùi Tiểu Thập hơi chán nản: "Chắc họ không hài lòng với em."
Vạn Hạ Trình rút một tờ giấy, lau khóe miệng đầy mỡ của Lưu Tuyền rồi hỏi: "Cậu trả tiền bữa đó à?"
"Ừ, còn gọi mấy chai rượu rất đắt nữa, khui xong uống được có mấy ngụm." Bùi Tiểu Thập buồn bực. "Em thì không uống, còn chưa kịp thử ngụm nào cơ. Lỗ cả người."
Đây là lần đầu Vạn Hạ Trình gặp một người như vậy. Bị người ta "móc túi" cả mấy ngàn tiền ăn, mà chỉ thấy tiếc vì chưa được nếm thử rượu đắt tiền.
Mà khả năng cao, rượu đó còn là rượu giả.
Ấn tượng đầu tiên của Vạn Hạ Trình về Bùi Tiểu Thập là: Cậu ngốc lắm tiền.
Anh chàng từng nghe về trường kịch nghệ của Bùi Tiểu Thập. Mặc dù không nằm trong khu làng đại học, nhưng là một trường nổi tiếng không chỉ ở Thượng Hải mà còn trên toàn quốc.
Bùi Tiểu Thập quả thật rất ưa nhìn, nhưng với một nam sinh thì hơi đẹp trên mức cho phép. Vạn Hạ Trình chưa tưởng tượng được cậu sẽ đóng loại vai nào.
Học viện hí kịch nằm bên kia bờ sông trong trung tâm thành phố, là một trong số ít những trường thuộc nội thành Thượng Hải. Còn trường của Vạn Hạ Trình ở ngoại thành, khá gần với phố ẩm thực này, chỉ mất khoảng một tiếng đi xe buýt. Đây cũng là một trong những lý do khiến Vạn Hạ Trình quyết định theo học.
Vạn Hạ Trình hỏi: "Điều gì ở Hollywood hấp dẫn cậu đến vậy?"
"Anh biết Leonardo DiCaprio không?" Bùi Tiểu Thập chống cằm, mắt sáng rực. "Không phải em thích gì Hollywood đâu, mà là anh ấy. Em đã xem hết phim của Leo rồi. Nếu một ngày nào đó em cũng có thể trở thành một diễn viên như vậy thì tuyệt thật."
Vừa có ngoại hình, vừa có thực lực, thậm chí tài năng của Leonardo còn vượt xa cả nhan sắc.
Vạn Hạ Trình không mấy quan tâm đến giới nghệ sĩ hay diễn viên, cũng ít xem phim nên không biết nói gì.
Nhưng thiếu niên như được bật công tắc, cậu rút điện thoại định khoe với Vạn Hạ Trình vài tư liệu phim ảnh của thần tượng.
Đúng lúc này, Lưu Tuyền vừa ăn hết cánh gà, giơ hai bàn tay dính đầy dầu lên trước mặt Bùi Tiểu Thập, nói: "Anh ơi, em muốn rửa tay."
Rõ ràng Vạn Hạ Trình đang ngồi ngay bên cạnh, thế mà thằng nhóc con cứ khăng khăng đòi cậu dẫn đi vệ sinh. Đúng là "ai cho bú auto gọi u", cái kiểu tự nhiên như quen thân của nó chẳng kém Bùi Tiểu Thập là bao.
Một lớn một nhỏ vào nhà vệ sinh xong cùng quay về. Bùi Tiểu Thập còn gọi thêm cho Lưu Tuyền một chén thạch giá gốc 5 hào nhưng vì được đựng trong chiếc ly đẹp nên lên tới 5 đồng. Mấu chốt là, họ còn không được mang cái ly đó về.
Sau đó không ai nhắc lại chuyện phim ảnh nữa.
Lúc cả ba rời khỏi quán thịt nướng đã là 7 giờ 30 tối, Vạn Hạ Trình chỉ đi làm vào cuối tuần và tan ca lúc 6 giờ chiều. Buổi tối là khoảng thời gian riêng của hắn. Sau khi đưa Lưu Tuyền về, Vạn Hạ Trình định trở lại nhà để hoàn thành bản vẽ còn dang dở từ tối qua — Hắn nhận job thiết kế cho các công ty và studio bên ngoài, chủ yếu là bản vẽ công trình và linh kiện. Thù lao dao động từ vài chục đến vài trăm tùy độ phức tạp.
Công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, khó mà nhận quá nhiều dự án một lúc nên kiếm tiền cũng không dễ. Tuy vậy, với một sinh viên năm hai như Vạn Hạ Trình, đây là một nguồn thu nhập khá ổn.
Trên đường về, hắn nhặt một ít trái cây trong rổ cho Hứa Thục Anh, để phần còn lại cho chú Lưu.
Suốt quãng đường, Vạn Hạ Trình để ý thấy Bùi Tiểu Thập vẫn luôn đi theo sau mình, từ lúc rời tiệm cho đến đến đầu đường lớn, thậm chí còn rẽ theo hắn vào phố ẩm thực.
Vạn Hạ Trình dừng lại hỏi: "Cậu không về nhà à?"
Bùi Tiểu Thập giấu hai tay sau lưng, cười ngượng: "Cơm nước xong thì đi dạo tí thôi."
Cái "đi dạo tí" kéo dài đến tận dưới nhà Vạn Hạ Trình. Lần này, Bùi Tiểu Thập cố gắng nhớ kỹ đường đi.
Phố ăn vặt lúc 8 giờ tối khác xa với lúc 11 giờ đêm, ánh đèn đường khiến không gian ấm áp hơn. Bùi Tiểu Thập lén nhìn bóng lưng Vạn Hạ Trình phía trước, càng chắc chắn rằng "ấm áp" là tính từ thích hợp nhất để miêu tả.
Đến dưới nhà Vạn Hạ Trình, Bùi Tiểu Thập tự giác chào tạm biệt.
Khi hắn lên tới tầng, vừa tìm chìa khóa ở cửa, hắn nghe thấy tiếng "cộp cộp cộp" từ dưới vọng lên. Bước chân không nhanh, nhưng từng nhịp đều chắc nịch, như thể muốn đảm bảo mỗi bước thật vững.
Nghe thôi đã biết là ai.
Chỉ leo vài mét mà Bùi Tiểu Thập đã thở không ra hơi. Cậu đứng trước mặt Vạn Hạ Trình, vừa thở vừa nói: "Còn chưa... chưa kết bạn QQ mà."
Năm ấy, Bùi Tiểu Thập vẫn quen dùng QQ hơn WeChat.
Thật ra, cả hai vốn dĩ không cùng một thế giới, chỉ là bèo nước gặp nhau, liệu có cần thiết phải thế này không? Vạn Hạ Trình không hình dung được bọn họ sẽ gặp lại trong tình huống nào.
Dù vậy, hắn vẫn lịch sự thêm QQ của Bùi Tiểu Thập. Nick của cậu là "Đại ma vương Bùi Tiểu Thập", ảnh đại diện là một con mèo.
Thêm xong QQ, Vạn Hạ Trình mở cửa, tay đã đặt trên tay nắm, ngụ ý muốn vào nhà. Thấy vậy, Bùi Tiểu Thập đành phải rời đi.
Chuyện giữa Vạn Hạ Trình và Bùi Tiểu Thập đáng lẽ sẽ kết thúc tại đây, nếu không vì cầu thang quá dốc, và Bùi Tiểu Thập lại không mấy khéo léo trong việc điều khiển cơ thể.
Mới đặt trái cây xuống ở huyền quan, Vạn Hạ Trình đã nghe thấy tiếng "Ui da!" từ dưới vọng lên, đúng chất của Bùi Tiểu Thập.
Không phải ngã lăn lông lốc thảm hại như trong phim, cậu chỉ bước hụt khiến chân bị trẹo. Dù không quá nghiêm trọng, nhưng Bùi Tiểu Thâp với cái chân đau đó không thể đi tiếp được.
Vạn Hạ Trình nghe thấy tiếng động thì chạy xuống kiểm tra, thấy Bùi Tiểu Thập ngồi bệt ở chiếu nghỉ giữa hai tầng ôm mắt cá chân, vẻ mặt nhăn nhó, đau tới gập cả người.
Bà nội nghe bảo bạn của hắn bị trẹo chân thì nhất quyết bắt hắn đưa Bùi Tiểu Thập tới một phòng khám xương khớp nổi tiếng cách nhà 5km để chữa trị. Đêm đó, Vạn Hạ Trình đành tạm gác công việc lại, mượn xe điện của chú Lưu để chở cậu đến đó.
Bôi thuốc xong, trời đã gần 10 giờ tối. Quãng đường từ phố ăn vặt đến phòng khám khoảng 20 phút, nhưng khi về thì mất gần 1 tiếng — bởi vì xe bị hết điện giữa chừng.
Vạn Hạ Trình phải xuống đẩy xe. Còn Bùi Tiểu Thập với chiếc chân được quấn băng như một cái bánh bao không thể đi nổi, đành ngồi yên một chỗ để Vạn Hạ Trình đẩy về. Cậu xỏ đôi dép mượn được của Vạn Hạ Trình đến phòng khám, size lớn hơn vài cỡ nên cứ đi một đoạn lại bị tuột.
May mà không gãy xương, bác sĩ nói chỉ cần bớt sưng là ổn.
Hai tay Bùi Tiểu Thập bám chặt thanh vịn bên cạnh, còn chân kẹp chặt thân xe như sợ ngã. Cậu thấy áy náy, cúi đầu lí nhí nói:
"Anh... anh cho em xuống." Thiếu niên ấp úng, "Có thêm em mệt lắm. Anh về trước đi, em ở đây đợi tài xế."
Lúc này, trời đã khuya. An ninh ở khu vực giáp ranh giữa nội thành và ngoại thành không tốt lắm. Vạn Hạ Trình thấy hắn không gấp đến mức để một người bị thương ngồi lại một mình giữa đường. Hắn đáp không cần, tiếp tục đẩy xe về.
Bùi Tiểu Thập ngồi trên xe, mặt đỏ bừng: "Hôm nay đến để cảm ơn anh, không ngờ lại phiền anh thêm lần nữa."
"Hôm nay đến cảm ơn cho lần trước, vậy có phải tuần sau lại muốn đến cho lần này không?"
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu nhìn hắn, tròn mắt ngạc nhiên như thể bị trúng tim đen. Vì lời thoại soạn trước đã bị hắn cướp mất, cậu chỉ biết phản ứng lại bằng biểu cảm.
Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Tôi không phải người tốt gì đâu, giúp cậu chỉ là tiện tay. Một lần xuống đây chắc mất nhiều thời gian lắm phải không? Nếu bất tiện thì không cần chạy tới chạy lui như vậy."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý từ chối rất rõ ràng. Bùi Tiểu Thập không phải không hiểu, nhưng vẫn mím môi, cố chấp đáp: "Không bất tiện."
Được tài xế đưa đón 24/7, đúng là một cậu ấm thứ thiệt. Vạn Hạ Trình cười nhạt, xem như chưa nói gì.
Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập lại lên tiếng: "Còn một việc nữa... Em có thể nhờ anh được không?"
Có lẽ Bùi Tiểu Thập chưa từng nghe qua câu "Giúp được một lần ắt sẽ có lần hai", nhưng thiếu niên vẫn đặt một ngôi sao hy vọng khi đưa ra thỉnh cầu, mà Vạn Hạ Trình cũng không từ chối thật.
Đề thi cuối kỳ môn diễn xuất sắp tới là nhập vai nghề nghiệp, yêu cầu sinh viên phải quan sát kỹ một nhóm người hoặc một nghề cụ thể và diễn lại vai đó.
Bùi Tiểu Thập có vẻ hơi ngại, ấp úng nói: "Về nghề nghiệp... em muốn trải nghiệm công việc hiện tại của anh..."
Vạn Hạ Trình hỏi: "Cậu định làm thêm ở cửa hàng kim khí à?"
Hồi nhỏ thường được mẹ dẫn đến cửa hàng gia dụng gần nhà nên Bùi Tiểu Thập luôn có cảm tình tự nhiên với các tiệm kim khí. Cậu thấy như được trở về phương Bắc, trở về bên mẹ. Có lẽ vì vậy, chỗ làm của Vạn Hạ Trình khá thuận mắt với Bùi Tiểu Thập.
Mà công nhận, anh nhân viên cũng "thuận mắt" chẳng kém.
Bùi Tiểu Thập lén nhìn người nọ, nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình. Cậu giật mình, vội quay mặt đi, nhanh tới mức suýt vặn cả cổ.
Vạn Hạ Trình nói: "Muốn làm thêm cũng được, nhưng nói chuyện với chú Lưu đã."
Bùi Tiểu Thập mím môi, làm bộ đáng yêu: "Em đi cửa sau được hông?"
"Cửa sau với ai?" Vạn Hạ Trình hỏi lại. "Tôi à?"
"Chắc nhờ anh nói giúp với chú chủ Lưu trước, nha anh?"
Ai cũng gọi là chú Lưu, ông chủ Lưu, hoặc Lưu lão bản, nhưng gọi "chú chủ Lưu" thì đúng chỉ có mình Bùi Tiểu Thập.
Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Cậu định làm bao lâu?"
Bùi Tiểu Thập đáp: "Chỉ chủ nhật ngày mai thôi được không?"
Cuối cùng, Vạn Hạ Trình không giúp cậu giải quyết việc này, chỉ cho phép Bùi Tiểu Thập đến tiệm quan sát.
Đứng xem thì được, nhưng trải nghiệm thì không cần. Công việc ở cửa hàng khá phức tạp, không thể nắm hết các loại linh kiện chỉ trong một ngày, với lại hắn cũng không muốn gây phiền phức cho lão.
Sáng hôm sau, mặc dù Vạn Hạ Trình nói cứ đến thẳng cửa hàng, chưa tới 8 giờ sáng Bùi Tiểu Thập đã đợi hắn dưới nhà.
Thế là từ đó, thiếu niên thường xuyên xuất hiện như vậy — dưới nhà Vạn Hạ Trình, dưới ký túc xá, hay dưới studio nhỏ khi hắn bắt đầu khởi nghiệp.
Vạn Hạ Trình, Vạn Hạ Trình... Bất cứ nơi nào có Vạn Hạ Trình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");