Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Tiểu Thập chất vấn: "Dựa vào cái gì?"
Vạn Hạ Trình không đôi co, chỉ hỏi: "Vậy em định ở đây mãi sao?"
"Em sẽ không làm phiền anh."
"Bộ phim em quay ở Thâm Quyến đóng máy chưa?"
"Xong hết rồi."
Vạn Hạ Trình nói: "Bùi Tiểu Thập, bây giờ em giỏi nói dối thật đấy."
Cậu không đáp thêm gì.
Thực ra, thiếu niên không hề gia nhập đoàn làm phim ở Thâm Quyến. Khi thử vai, đạo diễn đã thì thầm với Lý Sương rằng Bùi Tiểu Thập đang không ở trạng thái ổn định nên không thể đảm nhận vai diễn.
Sau đó, thiếu niên xin nghỉ một thời gian, không để Vũ Hạo đi theo đồng thời tạm ngưng hợp tác với Lý Sương.
—— "Cậu ấy vẫn luôn ở Thâm Quyến suốt từ tháng 11 năm ngoái đến giờ, là đã gần ba tháng rồi... Còn nhà do tôi tìm giúp, thỉnh thoảng sẽ thế này. Lúc trước, thích thì chạy đến Bắc Kinh, chẳng làm gì cũng không gặp ai, chỉ thuê một phòng khách sạn để ở. Lần chạy tới Bắc Kinh là tệ nhất, chắc anh cũng thấy những vết sẹo trên người cậu ấy rồi, đều tự rạch trong khách sạn... Tình trạng hiện tại của cậu ấy ở Thâm Quyến đỡ hơn trước nhiều lắm, ngoài nhốt mình trong nhà thì nhìn chung mọi thứ đều bình thường. Có lẽ cậu ấy đang tìm một nơi để nghỉ ngơi chăng... Sau đó, phía Thượng Hải cần tôi hỗ trợ người mới nên quản lý đã yêu cầu tôi quay lại. Chính xác thì tôi rời đi vào tháng 12, đôi khi bọn tôi vẫn gọi video cho nhau... Thực ra, tôi từng do dự không biết có nên gọi cho anh không, ai ngờ anh lại liên lạc trước..."
Sau khi xuất viện, Vạn Hạ Trình gọi cho Vũ Hạo. Những gì cần biết, giờ hắn đã nắm gần hết.
Ví dụ dịp Tết Dương Lịch, Bùi Tiểu Thập không vào đoàn, không quay phim, càng chẳng có cái gọi là nghỉ lễ cùng tổ công tác. Ngày đó, Bùi Tiểu Thập không phải đặc biệt tới tìm hắn, mà do bản thân đã ở khu này được một thời gian.
Còn về chuyện ở Bắc Kinh, Vạn Hạ Trình nhớ mình chỉ thuận miệng nhắc qua, vậy mà thiếu niên lại luôn giữ mãi trong lòng.
Tại hắn mà Bùi Tiểu Thập mới thành ra như vậy.
Người đàn ông bước qua thiếu niên, tiện tay dựng lại chiếc ghế đổ trên sàn phòng khách rồi tiến đến kéo tấm rèm che khuất cửa sổ sát đất chiếm trọn một mảng tường. Bầu trời bên ngoài trắng xóa pháo hoa rực rỡ. Từ phòng khách căn hộ của Bùi Tiểu Thập nhìn ra có thể thấy rõ cao ốc phía đối diện, chính là nơi hắn đang sống – cũng ở tầng 42.
Đến hôm nay hắn mới biết, hóa ra mấy tháng vừa rồi hai người chỉ cách nhau một khoảng sân nhỏ giữa hai tòa nhà.
Đứng bên cửa sổ chưa được bao lâu thì Bùi Tiểu Thập vội vã chạy tới kéo rèm lại, như thể vừa phạm tội thì bị bắt quả tang, phản ứng đầu tiên là che giấu hoặc tẩu tán chứng cứ.
Vạn Hạ Trình không kịp đề phòng, bị cậu đẩy lùi hai bước. Hắn nhìn Bùi Tiểu Thập đang đứng quay lưng, chắn giữa hai tấm rèm như sợ bị kéo ra nhìn thêm. Thiếu niên nắm chặt lớp vải, giấu ra sau lưng.
"Anh... anh đi đi." Bùi Tiểu Thập ấp úng nói.
Lời vừa tuôn, cậu đã hối hận.
Vừa không muốn hắn rời đi, nhưng cũng không muốn bản thân bị xem là đồ ngốc.
May thay, Vạn Hạ Trình chẳng để tâm đến lời nói đó.
Nhưng Bùi Tiểu Thập lại mắc một sai lầm ngớ ngẩn mà đến giờ vẫn chưa tự ngẫm ra được, bèn hỏi người trước mặt: "Sao anh biết em ở đây?"
"Tối hôm uống say ở Thâm Quyến, khi tôi tới khách sạn, trợ lý của em đã lưu lại số cho tôi."
"À..." Bùi Tiểu Thập buông tay, thả tấm rèm bị mình nắm nãy giờ, giọng yếu dần. "Anh gọi cho Vũ Hạo à?"
Vạn Hạ Trình kể: "Em nhớ Tào Đông không? Hắn bảo thấy em ở khu nhà tôi."
Bùi Tiểu Thập bật cười, khóe miệng cong lên chút ít, nhưng ánh mắt lại chẳng vui mấy. "Nhớ chứ, chúng ta từng đốt pháo hoa cùng nhau." Rồi cậu bổ sung: "Cả chị gái học phát thanh kia nữa, tên là Hạ Mẫn Mẫn thì phải? Em nhớ mà. Không biết người ta bây giờ thế nào rồi, đã thử diễn xuất chưa?"
"Tôi không rõ."
"Thật ra, em thấy khí chất của chị ấy rất hợp với phim điện ảnh."
"Vậy còn em, không đóng phim nữa à?" Vạn Hạ Trình hỏi.
"Không diễn nữa." Bùi Tiểu Thập trả lời thẳng.
Một lần nữa, Bùi Tiểu Thập lại khiến Vạn Hạ Trình không biết phải làm sao.
Hiếm khi người đàn ông gặp phải tình huống thế này. Hắn đã quen với việc nghĩ rằng mọi thứ trong cuộc sống đều giải quyết được bằng phân tích lý trí, nhưng với Bùi Tiểu Thập thì ngược lại. Người nọ luôn khiến đầu hắn như muốn nổ tung, còn hơn cả những công thức phức tạp nhất.
Mọi vấn đề liên quan đến cậu không đơn giản như những bài toán hóc búa. Ít nhất, chúng còn có lời giải, nhưng Bùi Tiểu Thập thì vô phương giải quyết.
Năm đó, khi hai người đứng giữa ngã ba cuộc đời, con đường phía trước không cho phép họ tiếp tục sóng vai bên nhau. Vạn Hạ Trình buộc phải cân nhắc từng cái đúng sai, được mất. Hắn chia nhỏ mối quan hệ này thành từng phần, cố tìm ra phương án tối ưu nhất cho tương lai của cả hai. Cuối cùng, chàng thanh niên đã đưa ra lựa chọn, đồng thời quyết định thay cho Bùi Tiểu Thập.
Vạn Hạ Trình không biết trả lời câu "Dựa vào đâu?" của thiếu niên thế nào cho phải. Nếu cậu cứ nhất định đòi một lời giải thích, hắn chỉ có thể nói rằng mối quan hệ này không chỉ thuộc về riêng cậu mà còn thuộc về hắn nữa.
Nhưng Bùi Tiểu Thập lại nói hắn đã sai, khăng khăng cho rằng quyết định năm đó của Vạn Hạ Trình là sai lầm.
"Em không đùa đâu." Bùi Tiểu Thập cúi đầu, chậm rãi nói: "Trước đây, em thích diễn xuất vì cho rằng nó giúp em có cơ hội trải nghiệm nhiều cuộc đời khác nhau, cũng như đa dạng hóa cách sống trong phim và kịch... Nhưng rồi em nhận ra, đến cuộc sống của chính mình còn không nên thân, ngay cả chuyện tình cảm cũng chưa xử lý được thì sao thấu hiểu trọn vẹn tâm tư cảm xúc của nhân vật trong kịch bản đây?"
Vạn Hạ Trình nhìn đối phương chằm chằm: "Em có thể từ từ học cách điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng không phải ở đây."
Lòng mang tâm sự cũng làm tiêu hao ít nhiều năng lượng. Hôm nay Vạn Hạ Trình vừa xuất viện. Giờ phút này đối mặt với Bùi Tiểu Thập, hắn chỉ thấy mệt vô cùng, chỉ muốn đi ngủ ngay, lòng vô thức nảy sinh cảm giác muốn né tránh thứ tình cảm này.
"Ăn Tết ở đâu cũng vậy. Ba em đến tuổi lú lẫn, dì vốn chưa bao giờ hoan nghênh em. Còn anh hai và chị dâu năm nay lại không về nước..."
Vạn Hạ Trình biết hoàn cảnh gia đình của Bùi Tiểu Thập, biết rất rõ là đằng khác. Thiếu niên là con riêng, gọi vợ cả của ba là "dì", còn ba ruột có cả tiền lẫn quyền.
Nghĩ đến Bùi Hoa Vĩnh, người đàn ông cao ngạo và quyền lực cỡ ấy, rồi cũng đến ngày phải già đi.
Dạ dày lại nhói lên từng cơn, Vạn Hạ Trình ngồi xuống sofa.
Nhận ra có điều bất thường, Bùi Tiểu Thập hướng ánh mắt về phòng khách, thấy sắc mặt người nọ dường như không ổn lắm.
Nhìn từ xa không rõ, lại gần mới thấy mồ hôi đang rịn xuống gò má Vạn Hạ Trình.
"Sao... sao thế này? Anh thấy không khỏe ạ?" Bùi Tiểu Thập luống cuống.
"Dạ dày không ổn lắm. Bệnh cũ tái phát thôi, không sao."
Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Thiếu niên ngồi xuống trước mặt hắn, đặt tay lên đầu gối người nọ, nói: "Có phải anh lại mải làm việc mà quên ăn cơm không? Nhà em còn ít sữa bò, để em hâm nóng cho anh uống tạm nhé."
"Em nghĩ mình có thể chăm sóc được ai trong tình trạng này?" Vạn Hạ Trình cúi đầu nhìn cậu.
Từ góc độ này, hắn thấy cổ áo sơ mi của Bùi Tiểu Thập mở rộng, lộ ra non nửa xương quai xanh. Vì cậu quá gầy, các khớp xương nhô lên, hõm xuống cực kỳ rõ ràng. Cơ thể người mặc mảnh mai tới nỗi chiếc áo lụa không bám nổi vào da thịt, sẵn sàng trượt khỏi bả vai bất cứ lúc nào.
"Chuyện này... khác mà." Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm, "Không giống chút nào."
Bởi vì anh là Vạn Hạ Trình, nên em sẽ yêu anh bằng tất cả con người em.
Một lát sau, Bùi Tiểu Thập nghe thấy Vạn Hạ Trình nói: "Thu dọn đồ đạc đi, về nhà tôi."
Bùi Tiểu Thập chậm rãi ngẩng lên, tưởng mình nghe nhầm.
"Về nhà tôi ăn Tết. Chí ít tủ lạnh còn sẵn đồ ăn, dì giúp việc đã mua trước rồi."
Bùi Tiểu Thập chẳng có mấy đồ. Thiếu niên sống một mình, chỉ cần Vạn Hạ Trình gọi, cậu sẵn sàng bỏ lại mọi thứ để đi theo hắn.
Nhưng cuộc sống đâu chỉ toàn lãng mạn. Vạn Hạ Trình nhìn cậu sắp xếp hành lý, kéo vali ra giữa nhà rồi bỏ hết quần áo, tất, đồ vệ sinh cá nhân và đủ loại nhu yếu phẩm hàng ngày khác vào.
Vạn Hạ Trình đảo mắt qua đống lỉnh kỉnh, thấy vài món trước kia mình tiện tay làm trong phòng lab đưa cho cậu. Toàn những thứ rẻ tiền, trong đó có khối Rubik mình đã tặng vào giao thừa năm ấy.
Bùi Tiểu Thập cầm khối rubik lên xoay vài lần, nói đây là cái anh đã tặng ngày xưa, còn khoe bây giờ mình đã biết giải tận hai mặt.
Không lâu sau, Vạn Hạ Trình lại thấy một món khác trong vali. Vừa định hỏi, thiếu niên đột nhiên luống cuống dùng khăn tắm bên cạnh che lại, không nói thêm gì.
Thực ra Vạn Hạ Trình đã thấy hết. Đó là một hộp bao cao su và một lọ gel bôi trơn (nếu không nhầm).
"Mua lúc nào vậy?"
Bùi Tiểu Thập biết không giấu nổi, đành khai thật: "Từ Quốc khánh năm ngoái, em không biết có cơ hội dùng không nên cứ để đó sẵn."
Quốc khánh năm ngoái chính là lúc cậu chạy tới Thâm Quyến tìm Vạn Hạ Trình.
"Định dùng với tôi à?" Ai kia lại hỏi.
Bùi Tiểu Thập biết hắn đang cố tình, mỗi lần như vậy đều muốn ám chỉ cậu là đồ ngốc, đồ thiếu lý trí. Nhưng chính mình đúng là người như vậy, đi xa đến thế chỉ để đuổi theo một giấc mộng mà đối phương chẳng hề hay biết.
"Em biết mình lại làm chuyện ngu ngốc rồi." Bùi Tiểu Thập ngồi quỳ trước vali, tỉ mỉ xếp đồ vào trong rồi đóng nắp lại.
Cậu sợ Vạn Hạ Trình sẽ nhăn mặt nói tiếp về chuyện vừa rồi, sợ đối phương bảo cậu đừng tiếp tục thích hắn nữa, sợ hắn sẽ bắt cậu từ bỏ phần tình cảm này.
"Đợt Tết Dương nọ, em không phải đến tìm anh." Vạn Hạ Trình nói.
"Thỉnh thoảng em sẽ tản bộ ngang qua." Bùi Tiểu Thập siết tay cầm vali, mắt cụp xuống, sắc mặt hơi khó coi. "Hôm đó, em không nghĩ sẽ gặp anh."
"Em vốn định bao giờ mới nói cho tôi biết là mình đã chuyển đến đây?"
"Em... không biết..."
"Sống cùng khu với tôi, lại không định liên lạc hay hẹn gặp, vậy em làm những chuyện này để làm gì?"
Mặt Bùi Tiểu Thập tái đi, môi cũng nhợt nhạt theo, móng tay vô thức cào qua cào lại trên tay cầm vali. Một lúc sau, thiếu niên khó nhọc lên tiếng: "Muốn làm gì cũng phải có lí do à?"
Khi đối thủ duy nhất tuyên bố bỏ cuộc, trận chiến đã không còn người chiến thắng. Giờ thì Vạn Hạ Trình mới hiểu tại sao mình luôn không thể làm gì được Bùi Tiểu Thập.
Người đàn ông điềm tĩnh nhìn cậu, gỡ những ngón tay đang bấu chặt khỏi vali: "Sao không hỏi có thể ở nhà tôi bao lâu? Lỡ sang năm bị đuổi ra ngoài thì sao?"
"Vậy em sẽ đi ngay. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Chắc mình vẫn còn chút giá trị lợi dụng nhỉ? Dù gì trước đây cũng từng khiến anh ấy vui vẻ mà, đúng không? Vậy nên, lần này hãy cho em được ở bên anh một chút thôi.
Bùi Tiểu Thập cay đắng nghĩ.
Vạn Hạ Trình cạn lời, không chỉ dạ dày mà đầu hắn cũng đang đau theo. Bùi Tiểu Thập luôn có biệt tài làm hắn nhức đầu.
Vạn Hạ Trình nói: "Rót cho tôi cốc nước, uống xong tôi sẽ đi."
Bùi Tiểu Thập ngập ngừng bảo nhà không có nước đun sôi để nguội, uống sữa bò đỡ được không.
Ai đó: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");