Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm đó, hắn kéo cả người lẫn vali đi, ngay cả chút đồ ăn ít ỏi còn sót lại trong tủ lạnh cũng không tha.
Tầm 10 giờ tối, trợ lý Tiểu Ôn mang tài liệu đến chung cư Phức Duyệt cho Vạn Hạ Trình. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô trước kỳ nghỉ Tết, cũng là lần tăng ca đầu tiên từ khi vào làm.
Trong mấy ngày giám đốc nằm viện, cô từng gửi giấy tờ đến bệnh viện nhiều lần, còn giúp hắn cầm máy tính tới. Những lần trước đều liên quan đến công việc, còn lần này thì khác. Vạn Trình Technology đã sáng lập một quỹ khuyến học giúp đỡ hàng trăm sinh viên khó khăn trong vài năm qua, trong tay cô là danh sách cần hỗ trợ vào dịp cuối năm này.
Sắp nghỉ lễ, thời gian khá gấp rút mà lại tiện đường nên Tiểu Ôn tranh thủ mang giấy tờ qua.
Sau khi ấn chuông, người ra mở cửa lại không phải sếp của cô.
Trong vài giây đầu tiên, Tiểu Ôn chưa kịp phản ứng. Sau khi xác nhận đúng địa chỉ, cô mới ngỡ ngàng nhận ra cậu nghệ sĩ mà mình follow bấy lâu nay đang đứng bằng xương bằng thịt trước mặt, chỉ cách khoảng 1 mét. Một loạt suy nghĩ điên cuồng nảy trong đầu Tiểu Ôn:
—— Biết ngay mà. Hồi trước sếp đòi xin in tư của Tiểu Thập chắc chắn phải có vụ gì. Như này là như nào??? Hợp tác sao mà hợp đến nhà luôn rồi? Hai người thân tới vậy hả?
—— Vãi chưởng, em yêu của mình nhìn gần còn đẹp hơn trên ảnh. Da dẻ mịn màng giống thạch quá, thổi nhẹ một cái chắc vỡ tan mất. Lông mi cũng dài ghê, búp bê sống hả trời... Bỏ mịa! Đừng nói em yêu bị bao nuôi nhé?! Không phải nhà họ Bùi chẳng có gì ngoài tiền à! Hay bị sếp blackmail rồi?! Chả trách mấy tháng nay chả thấy con mình cập nhật gì cả huhuhu!!!
-- Không đúng! Một người cuồng công việc như sếp đến nhập viện còn ôm máy tính theo lấy đâu ra thời gian nuôi trai trẻ!
-- Muốn chui gầm giường nhà sếp để hóng biến quá...
"Chị là..." Bùi Tiểu Thập chủ động hỏi. "Chị tìm Vạn Hạ Trình phải không?"
Dã cả man, giọng cũng ấm thế này.
Tiểu Ôn suýt nữa không giữ nổi hình tượng cô thư ký lạnh lùng, nghiêm nghị đã cất công xây dựng bấy lâu nay. Khi mở miệng, Tiểu Ôn vẫn nhớ giữ đúng thân phận: "Xin chào, tôi là thư ký của giám đốc Vạn, cứ gọi tôi là Tiểu Ôn. Buổi chiều tôi đã trao đổi với giám đốc rằng sẽ mang một số tài liệu tới, nhưng nãy gọi điện thì không thấy anh ấy bắt máy. Đang tiện đường nên tôi ghé đưa luôn."
Bùi Tiểu Thập cười lịch sự: "Được rồi, cảm ơn Tiểu Ôn. Anh ấy đang tắm, để tôi sẽ đưa giúp cho."
Đưa đồ xong, Tiểu Ôn lập tức thoát nick chính, chuyển sang nick phụ: "Ngoài đời bé Tiểu Thập còn xinh hơn trên ảnh nữa!"
"?!" Bùi Tiểu Thập hít một hơi. "Dạ... cảm ơn...?"
Tiểu Ôn hỏi thêm: "Bé yêu này, bé quen sếp Vạn à?"
"Hay chị cứ gọi là Tiểu Thập đi." Bùi Tiểu Thập đỏ mặt. Dù trên mạng ai cũng gọi cậu là "bé iu," nhưng ngoài đời được nghe từ khoảng cách gần như vậy khiến thiếu niên không biết nên đáp sao cho phải.
Baby nhà mình đỏ mặt trông ngoan xinh yêu quá!!!!
"À, xin lỗi nhé." Tiểu Ôn nghĩ thầm.
"Bọn em quen nhau từ thời đại học." Bùi Tiểu Thập trả lời câu hỏi vừa nãy.
Lạ thật. Nếu quen nhau từ khi đó thì đôi bên chắc là bạn cũ. Vậy mà lại làm như chưa từng quen, còn bắt tổng hợp thông tin về cậu ấy mữa. Đúng là chẳng ai hiểu được tâm tư của giám đốc Vạn.
Tiểu Ôn nghĩ thầm, lén quan sát Bùi Tiểu Thập. Có vẻ cậu đã gầy đi nhiều, áo sơ mi ôm sát cơ thể trơ xương, như thể đang bơi trong áo vậy. Thiếu nữ không khỏi thấy xót xa: "Tiểu Thập ơi, em không thể gầy thêm nữa đâu, cố gắng ăn uống đầy đủ nhé."
- --
Khi Vạn Hạ Trình bước từ phòng tắm ra phòng khách, Bùi Tiểu Thập đang ngồi xổm trên sàn, mân mê thứ gì đó trong vali. Đống quần áo vừa lấy ra chưa biết đặt đâu được xếp tạm thành một chồng cao trên sofa bên cạnh.
Cậu không dám hỏi giữa họ hiện tại là loại quan hệ gì, chỉ âm thầm làm theo những gì bản thân cảm thấy đúng.
Bùi Tiểu Thập kể Vạn Hạ Trình nghe chuyện Tiểu Ôn vừa ghé đưa tài liệu. "Chị ấy nhận ra em. Em nói bọn mình biết nhau từ thời đại học..."
Vạn Hạ Trình cúi xuống, thấy vài tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ trong điện thoại. Mấy ngày nằm viện, hắn không tiện dùng điện thoại nên đã dặn thư ký nếu không liên lạc được thì cứ qua thẳng nhà. Mỗi tội quên mất tối nay nhà có nhiều thêm một đứa nhóc.
Thấy cậu lơ đễnh, quên đưa tài liệu cho mình, Vạn Hạ Trình đành bước tới cầm tập văn kiện trên sofa, lật vài trang: "Ngoài chuyện này, cô ấy còn nói gì không?"
Lượt bớt đoạn bị gọi là "bé yêu," thiếu niên kể lại sơ lược cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Cô ấy là fan của em." Vạn Hạ Trình chợt nhớ ra.
Chắc không chỉ là fan đâu...
Nghĩ đến việc bị gọi là "bé", Bùi Tiểu Thập hơi ngượng.
Vạn Hạ Trình nói: "Tiểu Ôn kín miệng lắm."
Cậu vội đáp: "Em không có vấn đề gì đâu..." Dù gì cậu cũng xem như rút khỏi giới giải trí rồi.
Nhìn vẻ mặt thiếu niên, Vạn Hạ Trình yên tâm rằng Tiểu Ôn khá giữ kẽ, chí ít cô chưa kể chuyện hắn nằm viện.
Bùi Tiểu Thập hỏi: "Anh ăn tối chưa? Nãy anh bảo bụng dạ không thoải mái, trong nhà có thuốc dạ dày hoặc thuốc khác không?"
Người đàn ông đáp rằng đã ăn và uống thuốc rồi.
"Cuối năm chắc nhiều việc lắm, nhưng mấy ngày Tết này anh nên nghỉ ngơi." Bùi Tiểu Thập nói. "Đừng lo cho em, em ngủ ngoài này cũng được."
"...." Vạn Hạ Trình không biết nên đáp lại bằng giọng điệu nào. "Em theo tôi về đây chỉ để ngủ trên sofa à?"
Nhìn đống quần áo trên ghế, đột nhiên hắn hiểu ra. Cậu đã tính kỹ từ đầu để ở phòng khách nhà hắn.
Cuối cùng, thiếu niên không cần ngủ ngoài sofa. Nhà Vạn Hạ Trình còn một phòng khác, hắn đã dọn dẹp để cậu có thể chuyển đồ vào đó.
Trước khi ngủ, Vạn Hạ Trình rót nửa ly rượu từ tủ rượu trong phòng khách, định uống một chút để xoa dịu cơn đau đầu. Không biết Bùi Tiểu Thập đã ra khỏi phòng từ lúc nào, đứng sau hắn nói: "Anh nên kiêng rượu trong khoảng thời gian này, chẳng phải dạ dày anh đang không ổn sao?"
Vạn Hạ Trình ngoảnh lại nhìn cậu, đặt ly rượu xuống, không nói thêm gì.
Bùi Tiểu Thập tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt vài ngón tay lên khuỷu tay đối phương. Cậu chớp chớp mắt, khẽ nói gì đó.
Vạn Hạ Trình chưa nghe rõ, cúi đầu ra hiệu cho cậu lặp lại, nhưng Bùi Tiểu Thập không nói. Thiếu niên nắm tay người nọ, nhón chân áp cả người vào lòng hắn, tìm đến đôi môi.
Gã đàn ông không mở miệng, vì vậy nụ hôn của Bùi Tiểu Thập chỉ là một cái chạm khô khốc, đâu được tính là một nụ hôn thực sự.
Nhưng Bùi Tiểu Thập chẳng bận tâm đến điều đó nữa.
Vạn Hạ Trình lúc nào cũng bận rộn, trước đây đã từng nói không muốn cũng như không có thời gian yêu đương.
Thiếu niên nghĩ, nhất định bản thân đã khiến Vạn Hạ Trình thấy áp lực, thấy phiền. Tất cả là lỗi của cậu, nên Bùi Tiểu Thập sẽ không đòi hỏi anh phải hứa hẹn bất kỳ điều gì với mình nữa.
Thấy đối phương không từ chối, Bùi Tiểu Thập đẩy hắn ngã xuống sofa, quỳ xuống dùng miệng giúp người nọ một lần. Vạn Hạ Trình có vẻ không mấy hưởng thụ nhưng cũng không từ chối. Sau khi xong việc, hắn vỗ nhẹ mặt thiếu niên, bảo cậu đi súc miệng, nhưng Bùi Tiểu Thập lắc đầu, nuốt hết xuống.
Bấy giờ, vẻ mặt của Vạn Hạ Trình mới dần thay đổi. Hắn nắm cằm Bùi Tiểu Thập, đè cậu xuống sofa, hỏi thấy ngon không, đến đây chỉ để "ăn" cái này phải không.
Ngón tay cái người nọ cạy mở miệng cậu, cố tình ấn lên lưỡi không cho thiếu niên lên tiếng.
Có lẽ, chính Vạn Hạ Trình cũng sợ phải nghe câu trả lời.
Tình cảm của bọn họ rạn nứt từ khi nào, Bùi Tiểu Thập không biết. Nhưng cậu chắc chắn bản thân không phải người thay đổi, vì tình yêu dành cho Vạn Hạ Trình sẽ mãi mãi vẹn toàn. Vậy chỉ có thể là Vạn Hạ Trình.
Đã có lúc Bùi Tiểu Thập mơ tưởng, liệu có một phần nghìn khả năng nào Vạn Hạ Trình vẫn còn yêu cậu chăng?
Nhưng giờ chúng chẳng quan trọng nữa. Vạn Hạ Trình yêu hay không thì đã sao, chỉ cần được ở bên hắn, thiếu niên mới có thể tiếp tục sống.
Nếu đời thiếu bóng anh, em thật sự sẽ chết.
Bùi Tiểu Thập nhìn Vạn Hạ Trình mà chẳng thốt nên lời. Mùi hương của người nọ hãy còn vương trong mũi, lan tỏa khắp mạch máu, vừa như thuốc an thần, vừa như thuốc giảm đau.
Vạn Hạ Trình kéo Bùi Tiểu Thập đứng dậy, bảo cậu về phòng ngủ. Thay vào đó, thiếu niên nhích lại nói chuyện với hắn, hỏi vừa rồi mình có khiến anh thoải mái không.
Đối phương nhìn cậu một lúc, đưa tay lau vết tích còn sót lại bên khóe miệng người nọ, hỏi: "Vậy, bây giờ em muốn chúng ta duy trì kiểu quan hệ này?"
Bùi Tiểu Thập chớp mắt, không đáp.
Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Không muốn yêu đương với tôi nữa à?"
Bấy giờ, người nọ mới trả lời: "Không... không yêu đâu."
Vạn Hạ Trình không phải không biết suy nghĩ thật sự của cậu, cũng nhận ra trạng thái hiện tại của người nọ hoàn toàn bất thường, bèn nói: "Chúng ta không nhất thiết phải như vậy."
Bùi Tiểu Thập xoay người lảng tránh: "Thôi không nói nữa. Em buồn ngủ rồi, về phòng trước đây. Anh ngủ ngon."
Một mình Vạn Hạ Trình ở lại phòng khách, uống cạn chỗ rượu còn dư.
Nhiều năm trước, hắn đề nghị chia tay không phải để thấy Bùi Tiểu Thập trở thành con người thế này.
Sau khi xa nhau, Vạn Hạ Tình chưa từng nghĩ đến việc yêu thêm một ai. Bởi lẽ hắn đã quen làm mọi thứ một mình. Những năm tháng sau này dù thiếu bóng bạn đời hay độc thân cũng chẳng phải điều đáng để bận tâm.
Thứ cảm xúc mơ hồ mang danh tình yêu quá đỗi cảm tính và thiếu lý trí. Chỉ vì một khắc rung động thoáng qua do dopamine mà trao hết bản thân cho ai kia, rồi gọi đó là yêu, thề non hẹn biển, trọn đời trọn kiếp. Đối với Vạn Hạ Trình, những điều đó thật nực cười.
Chắc chắn sẽ có người nhận được tình yêu thuần khiết, cũng như những kẻ cuồng si bằng cả con tim, nhưng Vạn Hạ Trình không tin mình thuộc một trong số đó.
Ít nhất là trước khi gặp Bùi Tiểu Thập, y chưa từng nghĩ bản thân sẽ có được tình yêu.
Sau này, Bùi Tiểu Thập đã bước vào cuộc sống của hắn, nguyện hiến dâng cả con tim cho người tình, mong hắn đừng mãi một mình nữa.
Năm xưa khi Vạn Hạ Trình khởi nghiệp thất bại, Bùi Tiểu Thập đã từ bỏ ngôi biệt thự xa hoa trong lòng thành phố để theo người yêu về phòng trọ tồi tàn nơi vùng ngoại ô. Đêm xuống những ngày trời trở nồm, họ ôm nhau ngủ trong căn phòng tối ẩm thấp, từng mảng trần bong tróc rơi xuống giữa hai người.
Khi ấy, thanh niên cảm giác bóng đen ảm đạm sẽ mãi bủa vây cuộc sống của họ. Nhưng Bùi Tiểu Thập luôn mạnh mẽ như vậy. Thiếu niên bảo mình chẳng sợ, còn nói yêu hắn. Cho nên về sau hắn cũng đáp lại bằng lời yêu tương tự.
Trước đây, hắn nghĩ mình chỉ nói vì Bùi Tiểu Thập muốn nghe. Nhưng sau ngần ấy năm, Vạn Hạ Trình dần hiểu ra những lời nọ là bản thân tự muốn nói, không phải chỉ để chiều lòng người yêu. Vì vậy, từng câu "Anh yêu em" năm xưa đều là lời thật lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");