Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Bùi Tiểu Thập bất ngờ hôn nhẹ lên má người kia, dù chỉ là thoáng chạm, nhưng vẫn được tính là một nụ hôn. Nếu Vạn Hạ Trình tính toán chuyện này, đây sẽ là lần cuối cậu có thể ở gần anh ấy như vậy.
Nhưng hắn chẳng nói gì, bởi hắn hiểu đối phương thật sự không có ác ý. Bản tính cậu rất trong sáng và chân thành trong những chuyện như này.
Bùi Tiểu Thập nói: "Anh đừng nghĩ nhiều. Em thơm một cái để bày tỏ thiện chí thôi."
Dù vô tư đến mấy, việc "hôn trộm" vẫn là sự thật. Vạn Hạ Trình thấy cậu có chút ngây thơ tự bịt mắt bản thân, cứ nghĩ ai cũng dễ lừa như mình.
"Được." Gã dùng lòng bàn tay lau chỗ ẩm ướt trên mặt, nói: "Đi thôi, cậu không đi thì anh cũng phải đi rồi."
Sau hôm ấy, Bùi Tiểu Thập thật sự quay lại làng đại học vài lần để diễn tập. Kết thúc mỗi buổi, cậu đều giữ lời "hứa", tự mình qua tìm Vạn Hạ Trình.
Lần thứ hai đến Thâm Đại, buổi sáng thiếu niên nhắn QQ cho anh Vạn, hỏi có muốn đi ăn cùng cậu sau giờ tập không. Vạn Hạ Trình tập trung hàn mạch điện trong phòng thí nghiệm suốt nên không để ý điện thoại. Mãi đến 8 giờ tối, khi xuống lầu mua cơm, hắn mới thấy tin nhắn của người nọ.
Chàng thanh niên nghĩ giờ này chắc Bùi Tiểu Thập đã về từ lâu, nhưng vẫn lịch sự nhắn hỏi xem cậu còn ở đó không, đồng thời giải thích bấy giờ mình mới lên QQ.
Đối phương trả lời ngay lập tức: "Vẫn còn á."
- - Đang đâu thế?
- - Em đợi anh ngoài cổng trường.
Thế là Vạn Hạ Trình ra ngoài tìm cậu, dù sao cũng một công mua đồ ăn.
Từ xa, hắn đã thấy Bùi Tiểu Thập loanh quanh đài phun nước ngoài cổng trường. Ánh sáng màu lam từ mặt nước phản chiếu lên chiếc áo phông trắng của cậu, trông vừa yên tĩnh lại có chút buồn chán.
Đến khi Vạn Hạ Trình lại gần, ai kia mới bừng tỉnh, tựa như đã đi lòng vòng đến mức loạn thần loạn trí, cứ đứng phỗng ra đó nhìn hắn một lúc mà chưa thốt nên lời.
"Đợi lâu chưa?"
Bùi Tiểu Thập mím môi, đáp: "Cũng không lâu lắm. Em vừa uống trà sữa ở tiệm gần đây."
"Để chờ tôi à? Nếu tôi không nhắn lại thì sao?"
"Em đợi được, miễn trước 11 giờ là ổn. Chuyến tàu cuối cũng khoảng tầm đó."
Vạn Hạ Trình im lặng trong giây lát rồi hỏi tiếp: "Ăn tối chưa?"
"Trà sữa có được tính là bữa tối không nhỉ..." Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm. "Lâu rồi em không uống, khéo phải 1,2 năm rồi á."
"Định đợi ăn cùng tôi à? Lần sau đừng làm thế nữa, tôi chỉ ăn cho qua bữa thôi."
"Em cũng vậy mà."
"Được rồi." Hắn gật đầu.
Cổng trường vào buổi tối náo nhiệt hơn hẳn ban ngày. Hai bên vỉa hè chật kín các quầy hàng lớn nhỏ bán đủ món ăn vặt, xiên nướng, bún miến cháo mì đến đồ chiên xào.
Vạn Hạ Trình mua một tô mì bò, còn cậu gọi cho mình một phần canh bò viên.
Ông chủ hỏi ăn cay không, Vạn Hạ Trình nói có còn Bùi Tiểu Thập vừa hay cúi xuống xem tin nhắn nên không nghe thấy. Tưởng họ đi chung, cuối cùng hai người nhận được hai suất đồ ăn thêm ớt.
Cả hai lấy đũa và thìa dùng một lần, bưng tô giấy đến một bàn nhỏ dưới gốc cây ngồi xuống.
Ngay ngụm nước lèo đầu tiên, mặt Bùi Tiểu Thập lập tức biến sắc.
Không phải cậu cố tỏ vẻ, mà cơ địa thiếu niên không hợp với đồ cay. Mới chỉ nhấp một thìa, đôi môi đã đỏ lên, giống như vừa đánh son.
Ai kia phía đối diện: "..."
Hắn đi mua một chai nước đá cho Bùi Tiểu Thập súc miệng kiêm chườm mát, đồng thời gọi một phần không cay khác.
Khi Vạn Hạ Trình đang ăn tiếp, đối phương ngồi đó, chu môi áp lên thân bình để hạ nhiệt. Từ góc nhìn của Vạn Hạ Trình, cảnh này trông thật "thú vị".
"Xin lỗi, tôi không biết cậu không ăn được cay." Vạn Hạ Trình thấy xin lỗi một câu cũng không mất gì.
"Chuyện này không liên quan đến anh." Bùi Tiểu Thập nhấc môi khỏi bình nước, giọng lúng búng. "Em chưa kể thì sao anh biết được, lúc nãy là do em không chú ý thôi."
Rồi chốt hạ một câu: "Xem ra mai mốt chúng mình cần tìm hiểu nhau nhiều hơn."
Riêng câu này, hắn chỉ làm thinh.
Chườm đá xong, Bùi Tiểu Thập bắt đầu ăn bò viên trong bát canh mới. Chờ đối phương ăn gần xong, Vạn Hạ Trình đứng dậy, chuyển từ phía đối diện sang ngồi cạnh, nhìn người kia nói: "Tôi muốn bàn với cậu chuyện này, được không?"
Giọng điệu của hắn làm Bùi Tiểu Thập thấy có điềm chẳng lành, tim đập thình thịch như trống dồn. Cậu dịch ghế nhỏ dưới mông ra sau một chút, cảnh giác hỏi: "Sao tự nhiên nghiêm túc vậy?" rồi mím môi. "Không! Không cho anh nói đâu!"
Vạn Hạ Trình phớt lờ thái độ trẻ con của đối phương, tiếp tục nói: "Ý tôi là sau này đừng tốn thời gian cho tôi nữa. Nếu cậu vẫn muốn hẹn hò hay phát triển mối quan hệ gì khác, tôi chỉ có thể nói rằng chúng ta không thể gặp nhau nữa."
Làm sao có thể nói chuyện "không gặp nhau" một cách nhẹ bẫng như thế? Bùi Tiểu Thập thật lòng thấy khó chịu, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn người nọ.
Hắn đặt tay lên đầu thiếu niên, xoay mặt cậu lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói: "Những lời này không dễ nghe nhưng sớm muộn gì cậu cũng phải nghe, chi bằng nói ngay bây giờ."
"Anh không muốn em đợi thì từ giờ em không đợi nữa. Sau này nhắn tin mà không thấy anh trả lời, em sẽ tự về luôn..." Bùi Tiểu Thập cố nặn ra một nụ cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, nhỏ lã chã trên cánh tay của Vạn Hạ Trình: "Em có nói là thích anh đâu... Chỉ là... đừng đuổi em đi mà..."
Vạn Hạ Trình rút mấy tờ khăn giấy trên bàn đặt lên mí mắt Bùi Tiểu Thập, tự nhiên không biết phải nói gì thêm.
Động tác của anh trai thẳng này quá thô bạo, lau nước mắt mà còn kéo rụng vài sợi lông mi của người ta. Cậu không nói gì, chỉ nhận lấy khăn rồi lí nhí: "Để em tự làm."
Nếu là con gái, Vạn Hạ Trình có thể đường hoàng giữ khoảng cách với đối phương bằng lý do "nam nữ thụ thụ bất thân". Kể cả là một chàng trai, hắn vẫn có thể thẳng thừng từ chối.
Nhưng đối tượng là Bùi Tiểu Thập — một đứa nhóc vừa thẳng thắn vừa tinh tế, rất cởi mở nhưng nhạy cảm. Vạn Hạ Trình phải thừa nhận mình thực sự không biết phải làm thế nào với cậu.
Bất kể lý giải thế nào, nguyên nhân cốt lõi vẫn là vì Bùi Tiểu Thập đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, nếu không bản thân còn lâu mới do dự tới vậy. Chính hắn cũng chẳng thể phủ nhận điều này.
Thế nên, Vạn Hạ Trình chỉ vỗ vai thiếu niên, nói: "Đi thôi. Về sớm một chút, muộn quá không an toàn."
"À... Vậy sau này em vẫn có thể đến tìm anh chứ?" Bùi Tiểu Thập cúi đầu, nhìn bóng mình trên nền gạch.
"Được, miễn cậu không thấy phiền."
"Phiền gì đâu." Bùi Tiểu Thập ngước lên nhìn hắn, hoa nụ cười lại nở rộ.
Tối hôm đó, Vạn Hạ Trình cho cậu số điện thoại của mình, bảo rằng bản thân không hay dùng QQ, nếu có việc thì cứ gọi trước.
Coi như vận động tiêu cơm, Vạn Hạ Trình tiện đường đưa thiếu niên ra ga tàu.
Đến nơi, giữa dòng người tấp nập qua lại, Bùi Tiểu Thập khép nép đứng đối diện Vạn Hạ Trình, trông có vẻ nếu chưa làm gì sẽ không cam tâm rời đi. Cậu không dám lặp lại hành động thân mật như lần trước, chỉ lén vươn tay ra móc lấy ngón út của hắn, lắc qua lắc lại đôi ba khắc rồi buông ra. Mọi thứ diễn ra trong giây lát nhưng người nọ đã thỏa mãn mười phần.
Vạn Hạ Trình nhíu mày nhìn chiêu trò nhỏ nhặt đó, hỏi cậu có đi không, còn bảo mình phải về dọn dẹp phòng thí nghiệm.
Ai kia được đằng chân lân đằng đầu: "Thì anh cứ về đi, lo cho em làm gì. Chả lẽ phải nhìn em lên tàu nữa mới yên tâm à?"
Vạn Hạ Trình cho cậu ăn quả bơ, quay lưng bỏ đi.
Bùi Tiểu Thập: "!!!"
======
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn nhỏ họ Bùi: Hí hí, hôm nay là ngày đầu tiên chúng mình iu nhau (viết vào nhật ký).
Anh lớn nào đó họ Vạn: Vẫn câu nói chương trước, gặp phải khắc tinh rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");