Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 30 tháng 6, Bùi Tiểu Thập gửi một bức ảnh hậu trường từ sân khấu vào lúc 7 giờ tối, nói rằng buổi diễn sắp bắt đầu, bản thân đang đợi đến lượt, thấy hồi hộp quá.
Lúc đó, Vạn Hạ Trình đang ở phòng thí nghiệm nên không để ý có tin nhắn. Đến 9 giờ rưỡi, cậu lại khoe buổi diễn đã kết thúc tốt đẹp, nhưng đối phương vẫn chưa đọc. Mãi đến 11 giờ khuya, khi ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn mới trả lời trên đường đi xuống cầu thang.
–– Chúc mừng nhé.
Mò mẫm tìm được xe trong bóng tối một lúc, Vạn Hạ Trình vừa ngồi lên yên, chưa kịp nổ máy đã thấy Bùi Tiểu Thập gọi tới.
"Anh đang làm gì thế?" Qua điện thoại, âm thanh từ đầu dây bên kia rất náo nhiệt.
Vạn Hạ Trình kể hôm nay hắn bận làm một dự án với đàn anh, cả ngày không có nửa giây chạm đến điện thoại.
"À, bọn em vừa diễn xong, giờ đang đi ăn."
Hắn"ừm" một tiếng, không biết nói gì thêm, im lặng để Bùi Tiểu Thập tự kể tiếp.
Quả nhiên, Bùi Tiểu Thập có rất nhiều chuyện muốn nói. Thiếu niên bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ ăn sắp xong đến chuyện mai bắt đầu nghỉ hè nên không cần quay lại trường, tới việc Vạn Hạ Trình có kế hoạch gì cho mùa hè không.
Hắn sẽ có một mùa hè chạy ngược chạy xuôi. Tranh thủ nghỉ hè nộp đơn xin cấp bằng sáng chế, dựng mô hình sơ bộ cùng đội ngũ và đăng ký sử dụng phòng thí nghiệm của trường, tất cả đều đã lên kế hoạch từ trước, có thể chiếm tới hai phần ba mùa hè.
Vạn Hạ Trình thành thật nói mình sẽ dành phần lớn thời gian ở phòng thí nghiệm của trường.
Bùi Tiểu Thập thở dài, hỏi: "Nghỉ hè mà anh không nghỉ à?"
Mùa hè nhiều muỗi hơn hẳn. Vạn Hạ Trình ngồi trên xe điện dưới tán cây, chưa hết một phút đã đập chết ba con muỗi. Vì vậy, hắn vít nhẹ tay ga, khởi động xe di chuyển, không cho đỗ một chỗ nữa. Gió thổi hiu hiu khiến không khí dễ chịu hơn một chút.
Bùi Tiểu Thập hỏi qua điện thoại: "Sao anh im lặng thế?"
Vạn Hạ Trình tăng ga, vòng qua tòa nhà thực nghiệm.
Đã quá giờ giới nghiêm, ngôi trường trở nên yên tĩnh vắng lặng, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ khu phòng lab hắn vừa rời đi cùng chút tiếng động bên ký túc xá.
"Nghỉ thì có nghỉ, nhưng phần lớn thời gian chắc sẽ ở trường." Vạn Hạ Trình trả lời câu hỏi trước đó.
"Giờ này anh vẫn ở trường à?" Bùi Tiểu Thập hỏi.
"Chuẩn bị về rồi."
"Vậy anh về sớm đi, khá muộn rồi." Bùi Tiểu Thập dặn dò, "Đi đường cẩn thận nha!"
"Ừ." Vạn Hạ Trình vừa đi qua cổng chính của trường bằng cổng phụ bên cạnh.
"Anh đi gì về thế? Taxi à?"
Gọi taxi thì chơi sang quá. Vạn Hạ Trình cười, bảo mình lái xe điện về.
Bùi Tiểu Thập "ồ" một tiếng, cảm thán: "Xa thế chắc đi lâu lắm."
Hắn nghĩ nếu cúp máy thì có thể về nhanh hơn: "Ừ, hơi xa thật."
"Vậy anh tranh thủ đi nha, em cúp trước."
Vạn Hạ Trình tắt máy, tăng vận tốc xe từ 5 km/h lên 30 km/h.
- -----
Tháng Bảy đến, các sinh viên lần lượt nghỉ hè. Làng đại học cũng thưa thớt dần, chỉ có Bùi Tiểu Thập chạy ngược tới.
Nghỉ chưa được hai ngày, thiếu niên đã mò đến Thâm Đại, hỏi đường rồi đến tòa nhà thí nghiệm tìm Vạn Hạ Trình. Trời vừa nhá nhem, cậu bắt đầu đi quanh dưới tầng như đang tuần tra.
Khương Khải vừa đi mua đồ ăn về đã thấy bóng dáng quen thuộc từ xa, bèn lên lầu báo cho Vạn Hạ Trình. Bấy giờ, hắn mới để ý điện thoại có cuộc gọi nhỡ. Mặc kệ hộp cơm bạn vừa mua, Vạn Hạ Trình xuống dưới, đi một vòng mới tìm thấy người nọ ở dưới tòa nhà bên cạnh.
Vừa thấy hắn, Bùi Tiểu Thập líu lo liên hồi: "Em gọi mà không thấy anh nghe máy, suýt nữa thì đi mất rồi." Rồi lẩm bẩm: "Thâm Đại rộng thật đấy... Em hỏi bảo vệ thì chỉ biết khu thí nghiệm ở gần đây, chứ không rõ là tòa nào."
Bùi Tiểu Thập mới gọi 30 phút trước, nhưng Vạn Hạ Trình phản biện rằng nếu cậu đến nơi rồi mới gọi thì chẳng có tác dụng gì. Ít nhất phải báo trước một ngày, hoặc tối thiểu là nửa ngày.
"Chỉ là tình cờ có việc nên mới sang xem thử thôi, cũng không biết anh có ở đây không..." Bùi Tiểu Thập ngập ngừng. "Em không muốn lúc nào cũng phiền anh ra ngoài đón em."
Thiếu niên kể rằng ban ngày có hẹn xem kịch cùng bạn ở nhà hát gần đây, buổi chiều xong xuôi mới tiện đường ghé qua.
"Nội thành không có nhà hát à?" Vạn Hạ Trình nhìn thẳng cậu.
"Nhà bạn em gần đây mà..." Bùi Tiểu Thập sợ đối phương không tin, còn móc một tấm vé trong túi đeo chéo ra, lớn giọng đọc như diễn viên trên sân khấu. "Vở hài kịch kinh điển 《Bá tước Ô Long Sơn*》"
(Chú thích: Nội dung kể về anh main gặp phải giám đốc ngân hàng không đáng tin một và nhóm cướp không đáng tin mười. Main bị nhầm là đồng phạm, những ai biết sự thật đều bị giết. Câu chuyện bắt đầu khi cảnh sát phát lệnh truy nã khiến anh ta phải tự lên một loạt kế hoạch trả thù hài hước.)
Nhà bạn gần đây là thật, đi xem kịch cũng là thật. Chỉ có chút tâm cơ nho nhỏ là cậu bạn kia vốn định lên phố gặp cậu, nhưng thiếu niên lại cố tình chọn ra ngoại thành.
"Cậu không đi ăn với bạn à?" Vạn Hạ Trình ngắt lời. Giờ vẫn chưa tới 6 giờ, Bùi Tiểu Thập đến từ 5 rưỡi, chắc còn chưa có gì bỏ bụng.
Bùi Tiểu Thập lắc đầu: "Bạn em đi chơi net rồi."
Thực ra, người bạn kia cũng rủ cậu đi cùng, nhưng Bùi Tiểu Thập không hứng thú với mấy trò game gủng, thà về nhà xem phim còn hơn, đặc biệt là bộ phim Hàn Quốc có tên The Innocent Man mà cậu đang ghiền dạo gần đây.
Nhưng khi từ chối, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu không phải về nhà xem phim, mà là đến gặp Vạn Hạ Trình.
"Anh có bận gì không?" Bùi Tiểu Thập hỏi, "Nếu anh bận thì em sẽ về."
Nói tùy hứng cũng đúng, mà hiểu chuyện cũng không sai, chẳng ai trách cậu được.
Vạn Hạ Trình nói: "Cậu ăn gì đi, tôi vừa ăn xong."
"À..." Bùi Tiểu Thập đáp, "Được, em cũng không có chuyện gì quan trọng, tiện đường gặp anh một chút ấy mà. Lát em sẽ đi tàu từ Thâm Đại về luôn."
Một câu tiện đường, hai câu tiện đường. Có tiện thật không đấy?
Ai kia nghĩ thầm.
"À cái này..." Bùi Tiểu Thập lại lục túi lấy ra một tấm vé khác. Cậu cầm tờ giấy vuông vức bằng cả hai tay, vuốt nhẹ vài lần. Dưới ánh hoàng hôn, đầu móng tay bóng bẩy phớt hồng. "Tuần sau giáo viên lớp em diễn một vở ở nhà hát nên tặng cho mọi người vài vé. Em có hai suất, anh muốn đi cùng em không?"
"Với tôi sao?" Vạn Hạ Trình hỏi. "Nếu là thầy cậu, chẳng phải xem với các bạn cùng lớp sẽ hợp lý hơn à?"
"Đâu ra... Làm gì có quy định như thế..." Bùi Tiểu Thập bị nói trúng tim đen, cố tình nâng cao giọng, giả vờ hiểu sai ý. "Ai mà chẳng vào nhà hát được ạ..."
Vạn Hạ Trình nhận vé, nhìn thời gian công chiếu. Vở kịch sẽ diễn ra vào 7 giờ tối thứ bảy. Trong kỳ nghỉ hè, hắn thường không ở lại phòng thí nghiệm quá muộn, nếu muốn dành ra một buổi tối thì vẫn sắp xếp được.
Bùi Tiểu Thập dài dòng văn tự: "Tuy nhà hát ở nội thành nhưng em đã tra trước rồi, chỗ trường anh bắt tàu thẳng lên đó được. Còn nếu đi từ nhà thì lâu hơn chút, nhưng em có thể nhờ bác tài xế chở tới bên anh trước, rồi mình cùng đi."
"Cậu rảnh thật đấy." Vạn Hạ Trình đáp.
"Không phải..." Thiếu niên lẩm bẩm. "Hè này, có một chị khóa trên nhờ em tham gia một vai trong đồ án tốt nghiệp của chị ấy. Tuần sau vào đoàn rồi, phải quay trên đảo đó."
Vạn Hạ Trình trả lại vé: "Cậu giữ trước đã, cuối tuần tôi mới có thể trả lời chắc chắn, nhỡ không đi được thì cậu còn rủ người khác."
Bùi Tiểu Thập bĩu môi không chịu: "Anh cũng là bạn em mà..."
Ai đó hơi dỗi rồi, môi cong tới mức có thể tận dụng làm móc treo đồ.
Vạn Hạ Trình không nhịn được cười, vỗ nhẹ vào gáy đối phương: "Bày cái mặt này cho ai xem, hả?"
"Em không có..." Bùi Tiểu Thập bị ăn đòn, vội cúi đầu che mặt. "Đừng nhìn em..."
"Ai nhìn?" Vạn Hạ Trình không so đo với cậu. "Làm bộ dạng này, không chú ý không được."
Bùi Tiểu Thập đành thả tay, ỉu xìu nhận vé từ Vạn Hạ Trình, rồi nhét lại vào túi.
Mặc dù rủ đối phương đi chỉ là một cái cớ, xác định không đặt quá nhiều kì vọng nhưng thiếu niên vẫn buồn thiu. Cậu ngồi phịch xuống bậc thềm trước khu nhà, hai tay chống cằm, như thể bộ máy chủ đã tạch mất một nửa.
Vào đoàn phim tới nơi rồi, nếu không tranh thủ lừa anh Vạn đi chơi thì sau này còn cái nịt mất. Nhỡ đâu lúc mình quay lại, anh ấy đã bị tán mất thì sao!!!
Bùi Tiểu Thập càng nghĩ càng sốt ruột, hậm hực đứng dậy đi vòng đến trước mặt ai kia vẫn đang mải bấm điện thoại không biết với khứa nào, nói: "Vậy, trước khi em quay xong trở về, anh không được hẹn hò với người khác!"
Lời tuyên bố bất chợt khiến Vạn Hạ Trình chưa load kịp. Một lúc sau, hắn mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại nhìn đối phương, tỏ vẻ không hiểu nó lại xàm xí cái gì nữa.
"Hả?" Hắn chỉ biết thốt lên đúng một chữ.
Môi cậu khẽ run, mặt cậu đỏ bừng như thể có một luồng khí nghẹn trong phổi không thể tự lưu thông: "Nói tóm lại, anh đừng để ai theo đuổi mình..."
Vạn Hạ Trình thấy không cần thiết phải trả lại mấy câu này, tiếp tục cúi xuống trả lời tin nhắn của Khương Khải.
Y vừa hỏi hắn có đi ăn với em trai không, nếu không về ăn thì mọi người sẽ chia phần của hắn luôn. Vạn Hạ Trình nghĩ hai phút đồng hồ rồi nhắn lại:
–– Lấy đi, tôi đang ăn ngoài với em trai, sẽ về muộn. Tối nay khỏi đợi, bảo Trần Dương với mọi người đi trước, lát khóa cửa cho.
Những sinh viên ở lại trường trong kỳ nghỉ hè thường ở ký túc xá, không phải ai cũng chạy đi chạy lại mỗi ngày như Vạn Hạ Trình. Chiếc điện thoại cũ hắn đang dùng không đắt, nhưng vài phím bấm không nhạy lắm, đôi khi ấn mãi vẫn chưa xong được từ nào.
Vạn Hạ Trình đang viết dở tin nhắn, chợt thấy Bùi Tiểu Thập nhăn nhó như sắp khóc, đành nói một câu: "Không đâu."
"Không... không gì cơ..." Bùi Tiểu Thập nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ không để ai theo đuổi." Vạn Hạ Trình tự thấy phát biểu này khiến chỉ số thông minh của bản thân bị đối phương kéo xuống vài phần.
Nhưng thằng nhóc vẫn chưa chịu tha: "Anh thề đi."
Một tin nhắn ngắn ngủi mà Vạn Hạ Trình phải bấm mãi mới xong, lại ngẩng đầu "Hả" tiếng nữa. Lần này, hắn thật sự không bắt kịp suy nghĩ của cậu.
"Anh thề là sẽ không để ai theo đuổi mình đi." Bùi Tiểu Thập nhắc lại.
"Thừa thãi." Vạn Hạ Trình cất điện thoại vào túi, "Đã nói không thì sẽ là không. Thôi nào, đi ăn với anh."
Bùi Tiểu Thập ngơ ngác nhìn hắn: "Nãy anh nói ăn rồi mà..."
Vạn Hạ Trình đáp: "Ăn chưa no, muốn ăn thêm chút."
Quyền giải thích nằm trong tay đối phương, người nói sao thì ta nghe vậy.
Vạn Hạ Trình dẫn cậu đến một tiệm cơm niêu gần ga. Vợ chồng ông chủ đều là người Quảng Đông, nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm, thỉnh thoảng còn chèn vài câu tiếng địa phương.
Anh sinh viên này từng giúp ông chủ sửa điều hòa trong quán vài lần nên khá thân thiết, mỗi lần ghé ăn đều được cho thêm cái này cái kia. Thành ra, vì chủ quán xởi lởi quá, hắn lại ngại ghé thườngxuyên. Hôm nay đưa Bùi Tiểu Thập đến chủ yếu vì tiệm gần trạm tàu, ăn xong có thể tiện đường tiễn cậu về.
Khi nghe nói đây là em trai hắn, ông chủ cũng gắp thêm thức ăn vào phần của Bùi Tiểu Thập.
Bùi Tiểu Thập vốn chỉ ăn được nửa suất, bèn gắp toàn bộ thịt gà còn lại trong niêu gà xào nấm của mình sang cho Vạn Hạ Trình. Đúng lúc đó, bà chủ đang lau nhà đi ngang qua, thấy cảnh này thì không ngừng khen hai anh em nhà này tình cảm thân thiết quá nhỉ.
Ra khỏi tiệm, Bùi Tiểu Thập lập tức gọi người nọ một tiếng: "Anh hai!"
Cậu sát lại gần, khoác tay hắn suốt dọc đường: "Anh hai, cảm ơn anh đã mời em ăn cơm nhoa ~"
"Tôi không phải anh cậu." Vạn Hạ Trình đáp.
"Sao lại không?" Bùi Tiểu Thập cười tít mắt, "Anh mới nói với ông chủ em là em trai anh mà."
Bùi Tiểu Thập vẫn cứ đắc ý nhai đi nhai lại vụ "anh hai" mà không hay biết bản thân vừa tự đào hố chôn mình.
"Thật à? Nếu đã gọi anh thì gọi từ giờ luôn nhé." Vạn Hạ Trình chợt nở nụ cười ẩn ý. "Tôi chấp nhận đồng chí em trai này."
Khi đến tận cửa trạm, Bùi Tiểu Thập mới ngớ ra. Cậu trợn tròn mắt, chậm rãi ngoảnh sang nhìn người nọ, lắp bắp nói: "Anh... hay thôi anh đừng làm anh trai em nữa."
"Muộn rồi." Vạn Hạ Trình đáp, "Nào, em trai lên tàu đi, anh hai cũng đi đây."
"Không được gọi em là em trai."
Người ta muốn làm em yêu của anh cơ.
Vạn Hạ Trình chẳng quan tâm, mặt vẫn hướng về phía cậu nhưng người đã lùi lại hai bước, tỏ ý đi đây nhé.
Bùi Tiểu Thập cảm thấy mình làm thế nào cũng không bắt được hắn, kể cả đứng đối diện vươn tay ra vẫn không giữ nổi. Người nọ luôn có cách lách khỏi kẽ tay cậu mà đi mất. Vì vậy, thiếu niên mang lòng tựa lửa đốt chạy lên vài bước chặn đường, nắm chặt tay đối phương: "Không được đi, em còn chưa đi mà."
"Vụ gì nữa?" Vạn Hạ Trình hỏi. "Có chuyện thì nói nhanh lên, phòng thí nghiệm còn bao việc."
"Thì là... Thì là..." Bùi Tiểu Thập chẳng biết mình muốn nói gì, hay được phép nói gì.
Những gì cậu muốn nói, Vạn Hạ Trình đều không cho cậu cơ hội để nói.
Vạn Hạ Trình nhướng mày nhìn thiếu niên, ý là nếu chưa nghĩ ra thì thôi khỏi nói.
Bùi Tiểu Thập không muốn buông tay, chỉ mong được gần hắn thêm chút nữa. Chẳng cần đi đâu cũngchẳng cần làm gì, chỉ ở bên Vạn Hạ Trình là cậu đã thấy yên lòng. Bản thân anh mang một cảm giác an toàn kỳ lạ, là người mà mình có thể yên tâm để lộ gót chân Asin.
Nếu là một chú mèo nhỏ, chắc chắn mình sẽ cho người nọ thỏa mái vuốt bụng.
Từ khi mẹ qua đời, đã rất lâu cậu chưa thấy được cảm giác an tâm này.
Bùi Tiểu Thập lại muốn hôn má Vạn Hạ Trình, như ngày bé mẹ thường làm với cậu.
Muốn thơm thơm anh quá.
"Không nói gì à? Thế thì tôi đi đây." Vạn Hạ Trình lại lùi thêm một bước.
"Anh bảo cuối tuần này sẽ cho em câu trả lời chắc chắn..." Bùi Tiểu Thập lôi chuyện đi xem kịch ra nhắc hắn lần nữa.
"Biết rồi, tôi nhớ mà."
Trước khi đi, Bùi Tiểu Thập nhìn quanh một lượt. Trạm tàu trong kỳ nghỉ hè vắng tanh, lòng lại muốn giở trò cũ. Nhưng lần này, đối phương đã nhanh tay ấn cậu lại, trấn yểm người nọ đứng im tại chỗ, không cho cậu cơ hội nhón chân thơm má hay nắm tay nữa.
"Đi đi nào." Vạn Hạ Trình nhéo nhẹ vai đối phương.
Bùi Tiểu Thập hừ một tiếng: "Anh không buông thì em đi kiểu gì..."
Thế là người nọ buông tay, lùi lại vài bước, mỉm cười chào bái bai.
Vạn Hạ Trình đáng ghét! Bùi Tiểu Thập trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ.
Mình không thích anh nữa! Mình muốn chia tay!
=========
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Vạn giấu tên: Nghe nói tôi vừa bị ai kia đá hả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");