Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết có phải vì năm xưa không dẫn Vạn Hạ Trình đi ăn ở nhà hàng đó hay không, Bùi Tiểu Thập đột nhiên có chấp niệm muốn mời hắn ăn cua bằng được. Đến nơi, thiếu niên phát hiện chỗ này làm ăn quá phát đạt, ai không đặt trước thì không có bàn. Nhưng cậu không chịu từ bỏ, quyết định chọn mua mang về.
Họ gọi hai con cua chiên, một phần cua xào, một phần cơm chiên cua, một phần mì cua, và hai phần thịt cua trộn bơ.
Trong năm món signature đó, Bùi Tiểu Thập chỉ gọi một phần thịt cua bơ cho mình, còn lại đều là món muốn Vạn Hạ Trình thưởng thức.
Xách đồ về khách sạn, cậu làm thủ tục đăng ký thông tin ở quầy lễ tân, rồi kéo vali theo ai đó về phòng.
Lượng đồ ăn khá nhiều, chiếm hơn nửa bàn trà. Bùi Tiểu Thập ngồi quỳ dưới tấm thảm bên cạnh, dùng muỗng nhựa xúc phần ăn của mình.
Trước đây, thiếu niên có thể mời người đàn ông bữa này, nhưng cũng biết đối phương sẽ không để mình trả tiền. Điều kỳ lạ là, chính vì hiện tại Vạn Hạ Trình có thể tự chi trả nên cậu mới được phép mời.
Vạn Hạ Trình rời sofa, ngồi xuống thảm cùng Bùi Tiểu Thập, theo ý cậu mà ăn vài muỗng cơm chiên cùng mì cua, sau đó đeo găng tay ni lông bắt đầu bóc cua.
Bùi Tiểu Thập uống sữa mang theo trong va li, cũng đưa cho ai kia một hộp, bảo rằng cua kết hợp với sữa là ngon nhất.
Đồ ăn order quá nhiều, một mình Vạn Hạ Trình ăn không hết. Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn phụ một tay bằng cách ăn vài muỗng và mì trộn giúp hắn. Cậu chống tay lên thảm, ngả người ra sau. Cái bụng da thịt dán da lưng bấy giờ đã tròn vo.
Được Vạn Hạ Trình bóc miếng thịt cua đưa đến bên miệng, Bùi Tiểu Thập vẫn lắc đầu, ý muốn nhường hắn. Song, sức hấp dẫn của "thịt cua do chính tay anh yêu bóc" đúng là khó mà chối từ, ai kia không cưỡng lại được, miếng nào miếng nấy đều được xử lý sạch bong.
Ăn thêm vài miếng nữa, Bùi Tiểu Thập dang rộng hai tay, ngả người ra thảm. Hộp sữa bò rỗng trên tay rơi xuống, lăn sang sàn gỗ bên ngoài.
Cảm giác như mới uống mấy chén sữa thôi đã biêng biêng rồi: "Ông xã ơi, em no quá."
Vạn Hạ Trình đáp: "Vậy đừng ăn nữa, nghỉ ngơi đi em."
Ngẩn người nhìn đèn chùm trên trần nhà vài giây, Bùi Tiểu Thập đột nhiên nhớ ra gì đó, vội bật dậy quỳ ngay ngắn đoan chính cách người đàn ông khoảng 1 mét, ấp úng nhận lỗi: "Em sai rồi."
Vạn Hạ Trình vừa tháo găng tay, cúi đầu ăn vài muỗng cơm chiên, nghe tiếng thì ngẩng đầu: "Em nói gì cơ?"
"Vì vừa gọi anh là ông xã..." Cậu ráng nói. "Lần này thật sự không phải cố ý chọc anh đâu, em lỡ miệng."
Người nọ hỏi: "Vậy trước đây gọi ông xã là cố tình chọc tôi à?"
Mặt ai kia đỏ bừng: "Không phải, mỗi lần em gọi như vậy, anh cứ lơ em thôi... À không đúng, nói lơ thì không hẳn, chỉ là em cảm giác anh không thích bị em gọi như vậy. Hơn nữa, hiện tại chúng mình vẫn chưa chính thức bên nhau, gọi ông xã như thể cố tình chọc anh vậy. Nhưng lần này, em thật sự không cố ý..."
"Tôi đâu có nghĩ ngợi phức tạp như em tưởng. Em thích gọi gì thì gọi, đó là quyền tự do của em."
Bùi Tiểu Thập mím môi, có vẻ đang nghiền ngẫm vài thứ.
Sau bữa ăn, Vạn Hạ Trình cầm hộp sữa Bùi Tiểu Thập đưa ban nãy, tiếp tục công việc ban ngày đang dang dở, còn vật kia được đặt bên cạnh laptop.
Bùi Tiểu Thập uống thuốc với nước khoáng của khách sạn, sau đó bỗng nổi hứng lấy khăn quàng của người đàn ông ra quấn lên cổ, một mình ngồi tựa vào ghế lười bên cửa sổ phòng khách, đeo tai nghe, ôm latop xem phim.
Thuốc ngấm làm cơ thể dễ buồn ngủ, phim vẫn đang bật mà khán giả đã nghiêng đầu thiếp đi.
Quàng khăn trong phòng bật sưởi hồi lâu, cuối cùng thiếu niên cũng bị nóng mà tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, thấy mình đã ngủ hơn 1 tiếng, cậu thấy người đàn ông vẫn đang làm việc trên máy tính qua khe hở giữa quầy bar và phòng khách.
Mồ hôi đã vã như tắm nhưng vẫn không nỡ cởi khăn. Đầu cậu nóng bừng, ngược lại trong lòng lại thấy an tâm.
Rốt cuộc, khi Vạn Hạ Trình đứng dậy ra quầy bar rót nước, hắn phát hiện đối phương vẫn quấn khăn, mồ hôi mồ kê nhễ nhại bèn lập tức tối sầm mặt, yêu cầu người nọ bỏ khăn ra. Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới chịu nghe lời.
"Em không thấy nóng à?" Vạn Hạ Trình cầm ly nước, ở trên cao nhìn xuống.
"Không nóng." Bùi Tiểu Thập ngồi xếp bằng trên ghế lười, ngẩng mặt, lắc đầu với hắn.
"Không nóng mà ướt hết tóc tai rồi này." Vạn Hạ Trình khoanh tay, nói đoạn vò nhẹ đầu đối phương. "Đi tắm đi."
Bùi Tiểu Thập ôm đầu, cúi nhìn màn hình laptop vừa đặt trên sàn: "Sắp 11 giờ rồi, anh còn làm việc à?"
"Không làm nữa."
Thế là họ lần lượt đi tắm, sau đó cùng lên giường.
Sau khi chắc chắn cả hai sẽ ngủ chung trên một chiếc giường chứ không phải chia nhau ra sofa, Bùi Tiểu Thập tắm xong thì ngoan ngoãn ngồi bên mép giường chờ Vạn Hạ Trình.
Đợi hắn tắm xong, uống nước, kéo rèm, tắt đèn, chỉ chừa lại một ánh đèn tường, rồi lên giường từ phía bên kia, thiếu niên mới chui vào chăn theo.
Còn để đèn, tức là người nọ chưa định ngủ luôn. Bấy giờ, hắn dựa vào đầu giường, chăm chú xử lý công việc trên điện thoại.
Một người ngồi, còn người kia thì nằm. Suốt quá trình chờ đợi, Bùi Tiểu Thập đã tự làm công tác tư tưởng trước cho mình. Giờ đây, khi cùng nằm trên một chiếc giường với hắn, cậu lại níu lấy góc chăn cọ quậy gần 5 phút, rồi mới cẩn thận nhích từng chút lại gần.
Không kiểm soát được lực, cũng chẳng định hướng rõ ràng, lại dựa quá gần, thiếu niên vừa ngẩng lên đã đụng trúng eo Vạn Hạ Trình, bị hắn ấn đầu lại hỏi sao còn chưa ngủ.
"Anh cũng đã ngủ đâu..." Dưới lớp chăn, bàn tay siết ga giường thật chặt.
Không lâu sau, Vạn Hạ Trình đặt điện thoại xuống, tắt luôn đèn rồi nằm vào chăn.
Trong bóng đêm, Bùi Tiểu Thập hỏi nhỏ: "Chúng mình bây giờ là kiểu quan hệ gì nhỉ?"
Vạn Hạ Trình cảm thấy người này cũng không phải đang hoàn toàn tự lừa mình dối người.
"Thật ra không nhất thiết phải gán một cái tên nào để định nghĩa, cứ thuận theo tự nhiên thôi."
"Nhưng em vẫn muốn theo đuổi anh."
Vạn Hạ Trình gối tay dưới đầu: "Nếu thích tôi, theo đuổi tôi khiến em vui vẻ, thì cứ tiếp tục."
Bùi Tiểu Thập ngập ngừng: "Em cũng muốn anh vui nữa."
"Tôi biết, tôi không thấy khó chịu."
"Em như này có làm phiền anh không? Nếu anh thật sự không muốn yêu đương, em sẽ ngừng lại."
"Sao lại nghĩ thế?" Vạn Hạ Trình nghiêng người lại, đưa tay xoa nhẹ sau gáy thiếu niên. " Đừng nghĩ nhiều quá, Bùi Tiểu Thập. Hiện tại em cũng đang giày vò tôi đó."
Bùi Tiểu Thập kinh ngạc nghe mấy lời này, tim thoáng đập loạn.
Chúng không giống cách hắn thường nói chuyện.
Vì thế, cậu ngơ ngác lặp lại: "Em, em giày vò anh..."
Rồi nghe thấy đối phương trả lời: "Muốn tôi đáp lại, nhưng cũng không cho tôi đáp lại."
"Tiểu Thập, tôi không phải lúc nào cũng biết cách giải quyết. Tôi chỉ có một lần kinh nghiệm yêu đương, nên đôi khi không biết phải làm thế nào. Vì vậy, tôi cần em nói thẳng suy nghĩ của mình."
Mắt Bùi Tiểu Thập khô khốc, đến mức ngay cả chớp cũng khó: "Em muốn biết, liệu bây giờ anh có thích em một xíu nào không?"
"Có thích."
"Không phải vì thương hại hay tội nghiệp em chứ..."
"Không phải."
Sau đó, Bùi Tiểu Thập chống tay, nâng thân trên lên một chút, nghiêng đầu chạm môi với Vạn Hạ Trình – là cái hôn mà ban ngày chưa hoàn thành
"Em sẽ khiến anh từ thích một chút trở thành thích rất nhiều." Bùi Tiểu Thập không kìm được chớp mắt, một giọt lệ rơi xuống mặt Vạn Hạ Trình.
"Được thôi, nhưng em không thể cứ mãi sống trong quá khứ." Vạn Hạ Trình lau đi những giọt nước đọng trên mặt mình, sau đó giữ lấy gáy cậu, nhìn sâu vào đáy mắt đối phương. "Căn nhà cũ và phòng trọ trên sân thượng đều đã bị dỡ bỏ. Đó là sự thật mà em không thể thay đổi. Nếu thật sự thích tôi thì hãy nhìn về phía trước."
Bùi Tiểu Thập bỗng thấy lòng chua xót.
Nhưng em vẫn muốn anh giống như trước kia, nói yêu em, rằng sẽ mãi ở bên em.
- -----
Đêm đó, hai người làm một lần. Ban đầu là Bùi Tiểu Thập chủ động muốn dùng miệng giúp Vạn Hạ Trình, nhưng vừa chui vào chăn đã bị hắn kéo ra.
Khi vào từ đằng sau, Vạn Hạ Trình mới phát hiện người nọ đã chuẩn bị từ trước, lỗ nhỏ vừa ẩm vừa mềm.
"Tự làm từ lúc nào vậy hả?" Vạn Hạ Trình cúi người, đè cậu xuống.
Bùi Tiểu Thập úp mặt xuống gối, hơi thở trở nên rối loạn: "Lúc tắm... Em không biết anh có muốn hay không, nên đã chuẩn bị trước."
"Tôi không đeo bao, lát nữa sẽ rút ra ngoài, không bắn vào trong em."
Giọng điệu của Vạn Hạ Trình không giống đang thảo luận. Dù Bùi Tiểu Thập muốn hắn để lại trong cậu, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");