Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc làm tình thì ôm chặt không buông, một hai rưng rưng nói cứ bắn vào trong, trước nữa tắm qua là ổn. Đến khi xong việc, cậu lại ôm bụng ấp úng không muốn rửa, để một đêm cũng không sao.
Ban đầu, cậu cứ nghĩ Vạn Hạ Trình sẽ không đồng ý, nhưng thấy hắn không thúc giục đi rửa mà chỉ mặc quần rồi tự mình ra ngoài rót nước uống, Bùi Tiểu Thập bỗng do dự. Cậu ngây người, ngơ ngác ngồi trên giường, hai đùi hơi mở ra. Đến khi người nọ quay lại, hắn đưa ly nước vừa uống dở, ra hiệu bảo cậu uống.
Làm tình đúng là tiêu hao sức lực thật. Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập thấy người hơi lả đi. Thiếu niên nhận lấy, xoay xoay ly một chút tìm chỗ đối phương đã đặt môi rồi nhấp nhẹ vài ngụm.
Ngẩng đầu lên, thiếu niên mới phát hiện ánh mắt của Vạn Hạ Trình vẫn luôn dõi theo mình, hẳn là đã thấy hành động vừa rồi.
Mặt cậu nóng bừng. Bùi Tiểu Thập cọ quậy trên giường một lúc rồi tự đi rửa, không cần ai đỡ, nói có thể tự làm được.
Thiếu niên vịn tường bước thật nhẹ, xả nước nhỏ nhất có thể. Vốn cậu muốn để Vạn Hạ Trình ngủ trước, sợ phiền đến hắn, ai ngờ loay hoay một hồi trở ra vẫn thấy người nọ đang dựa vào đầu giường, nhìn điện thoại chờ đợi.
"Anh chưa ngủ à..." Lúc leo lại lên giường, ai kia còn hơi hơi thẹn thùng.
Vạn Hạ Trình kéo chăn ra một chút để cậu thoải mái nằm, đợi thiếu niên vào trong mới hỏi: "Tình trạng như tối nay có thường xuyên xảy ra không?"
Bùi Tiểu Thập hiểu hắn đang hỏi điều gì.
Tối nay ở nhà hát, cậu đã không thể kiểm soát được trạng thái của mình. Nếu là trước đây, cậu sẽ muốn bỏ chạy, không muốn để Vạn Hạ Trình nhìn thấy dáng vẻ này. Nhưng lời người đàn ông nói gần đây nhiều như vậy, bản thân không thể không hiểu một lời nào. Cậu biết, hắn cũng đang đợi cậu hồi phục.
Bùi Tiểu Thập tự kéo chăn lên, đắp đến tận cằm che giấu nửa khuôn mặt: "Ở nơi đông người, đôi khi em bỗng thấy rất khó chịu."
Vạn Hạ Trình giơ tay ôm vai, lại nhẹ nhàng xoa tai cậu, như thể trấn an.
Bùi Tiểu Thập theo phản xạ tự nhiên rúc mình vào cái ôm trước mặt, vươn tay ôm eo hắn, hài lòng thở ra một hơi rồi dè dặt từng chút một hỏi: "Đêm nay em có thể ôm ngủ không?"
Không chỉ ôm ngủ, còn muốn leo lên người Vạn Hạ Trình, dán sát vào cổ, ngực, tứ chi của hắn, ôm chặt người mà ngủ. Mùa đông thì tắt sưởi, mùa hè để nhiệt độ thấp, dù nóng đến chảy mồ hôi cũng không sao — miễn là Vạn Hạ Trình không phiền.
"Được." Hắn đáp.
"Ôm kiểu nào cũng được sao?" Bùi Tiểu Thập hỏi tiếp.
"Ừ." Vạn Hạ Trình lại trả lời.
Thế là Bùi Tiểu Thập nhấc chân, vặn vẹo người, trèo lên nằm trên người đối phương.
Động tác táo bạo bao nhiêu thì đáy lòng hồi hộp bấy nhiêu. Dù đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, những khoảnh khắc thế này trước giờ mới chỉ trải qua đôi ba lần, đừng nói dám nghĩ xa hơn thế này.
Cảm thấy người dưới thân hơi cử động, cậu bỗng sợ hắn sẽ đẩy mình trở lại giường. Thiếu niên lập tức hóa thành con bạch tuộc nhỏ, dang rộng tứ chi quấn chặt lấy hắn. Vì quá nóng vội, bản thân còn không ý thức được tấm chăn đắp trên lưng đã bị lệch sang một bên.
Nhớ lại người nọ vừa đồng ý với mình, cậu chợt có chút bốc đồng đột xuất, bắt đầu dựa vào lí lẽ biện luận: "Chính anh nói muốn ôm thế nào cũng được, vậy không thể làm nửa chừng rồi hất người ta ra đâu nhé."
Đối phương đè một tay lên vai cậu, tay còn lại kéo chăn lên đắp lại, nói: "Biết rồi, tôi đâu nói sẽ không ôm."
Bất kể ôm hay làm gì, Vạn Hạ Trình luôn cảm thấy người nọ nhẹ như không. Hắn thật sự sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút cũng làm đau cậu.
Những vết sẹo sâu cạn khác nhau do ám ảnh quá khứ để lại trên cơ thể Bùi Tiểu Thập. Nếu cứ nhìn chúng chằm chằm mỗi lần ân ái, hắn sẽ dễ bị phân tâm, dẫn đến quên kiềm chế sức lực. Khi ấy, người nọ sẽ lộ ra biểu cảm đau đớn như thể không chịu đựng nổi. Có thể hắn sẽ vì vậy mà nhẹ nhàng hơn, nhưng có lúc lại càng muốn làm chết cậu.
Dẫu sao, khóc vì chuyện đó vẫn tốt hơn khóc vì nỗi bi thương thống khổ thực sự.
Được Vạn Hạ Trình ôm chặt thế này, Bùi Tiểu Thập ngược lại chẳng tài nào ngủ được. Hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột, như một đứa trẻ hay bị làm lơ cuối cùng cũng được kẹo, ý niệm đầu tiên là hoang mang với chính bản thân.
Nhưng cậu vẫn ôm Vạn Hạ Trình thật chặt.
Thật ra mấy năm nay, thiếu niên luôn ngủ không ngon, thường mơ thấy những đoạn rời rạc đứt lìa, tỉnh giấc liên tục giữa đêm, khó phân biệt giữa mơ và thật. Để chắc chắn, cậu cắn mạnh vào lưỡi mình, đến khi đau nhói mới yên tâm tin rằng đây không phải mơ.
- -----
Trước ngày 25, Bùi Tiểu Thập vẫn luôn ở chỗ Vạn Hạ Trình. Trước đây, cậu không dám hỏi liệu người nọ có phải vì mình mà ở lại hay không, giờ cũng không dám hỏi liệu sau ngày 25 anh có rời đi không.
Cậu chỉ biết, bất kể sớm hay muộn, Vạn Hạ Trình rồi cũng phải trở về Thâm Quyến.
Dù sao thì mình vẫn còn một căn đang thuê ở Thâm Quyến, lần này không sợ anh ấy chạy mất nữa, cũng không lo không tìm được.
Tuy ở lại Thượng Hải, từ sáng đến tối chủ tịch Vạn đều bận rộn xử lý công việc bên phía Thâm Quyến từ xa. Sau này, hắn không cần mượn phòng họp để bàn công chuyện nữa, cứ thế tìm một góc phù hợp trong phòng khách sạn rồi mở cuộc họp qua video luôn.
Chỉ cần được thấy Vạn Hạ Trình, Bùi Tiểu Thập đã an tâm hơn nhiều. Đây là một trong những việc, ngoài xem phim, có thể giúp cậu bình tĩnh lại.
Mà thứ khiến cậu an tâm nhất có lẽ là việc đối phương dành thời gian xem một bộ phim cùng cậu.
Danh sách phát tự động chuyển đến bộ phim "Tiểu Khải", nhưng Bùi Tiểu Thập bỗng không muốn xem nữa. Giây phút này, cậu thấy Vạn Hạ Trình tốt hơn Tiểu Khải nhiều lắm.
Khác với một Tiểu Khải đã đọc thư nhưng không hồi âm, Vạn Hạ Trình không trả lời vì hắn chưa nhận được thư của "Tiểu Kiệt".
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, hỏi: "Đợi anh về Thâm Quyến, em viết thư gửi anh được không?"
"Loại thư dán tem à?"
Thiếu niên gật đầu.
Nếu là ngày xưa, Vạn Hạ Trình sẽ thấy nó thật rườm rà, vẽ vời thêm chuyện, nhưng giờ hắn không nghĩ vậy nữa. Có một số chuyện tưởng chừng vô nghĩa, biết đâu lại rất quan trọng với Bùi Tiểu Thập ở thời điểm hiện tại. Vì thế, hắn nói: "Được, nhớ ghi đúng địa chỉ và mã bưu chính."
Từ khi đổ bệnh, mỗi lần đi khám, bác sĩ đều nhắc Bùi Tiểu Thập cần vận động nhiều hơn, chạy bộ hoặc bơi lội, sẽ giúp giảm bớt trạng thái u uất. Nhưng cậu luôn quá chìm đắm trong nỗi đau, tự hành hạ bản thân để "hưởng thụ" khoái cảm thống khổ đó. Cậu tình nguyện chịu đau còn hơn thay đổi. Có thể nói, ở một mức độ nào đó, thiếu niên đã buông thả chính mình, để mặc bản thân bị vực thẳm cắn nuốt. Thậm chí có lúc thuốc để sẵn bên cạnh, cậu lại tự nhốt mình trong tủ quần áo.
Sau mấy ngày ở bên Vạn Hạ Trình, Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng lấy hết can đảm để bắt đầu những bước đầu tiên: mua một chiếc quần bơi. Sáng sớm, khi Vạn Hạ Trình bắt đầu làm việc, cậu đã xuống hồ bơi ngoài trời của khách sạn, vung tay lướt những đợt sóng đầu tiên.
Buổi sáng đi bơi, tới chiều thì chạy bộ trong phòng gym khách sạn. Trong lúc tập thể dục, thiếu niên luôn tập trung nghiêm túc. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi não bộ tạm thời giải phóng endorphin hay dopamine, cậu lầm tưởng rằng mình đã khỏi bệnh, phấn khởi tới độ hớn hở chạy về phòng báo tin vui cho người nọ, hoàn toàn quên mất trước đây bản thân từng trải qua không ít ảo giác thế này.
Thiếu niên bước vào thang máy cùng nhóm người, nhưng vì quên bấm nút, cậu cứ thế theo họ xuống tận tầng hầm B3. Khi ra ngoài, phát hiện mình đang ở giữa bãi đỗ xe âm u, tất cả ánh nắng khi bơi và mồ hôi lúc chạy dường như đổ sông đổ bể, chỉ còn lại bầu không khí ẩm ướt, lạnh lẽo của gara bám chặt vào da thịt, len lỏi tới từng mạch máu trên cơ thể.
Người bình thường chắc chắn sẽ lập tức đi thang máy lên tầng, nhưng Bùi Tiểu Thập lại muốn đứng nguyên tại chỗ khóc một trận, càng thêm căm ghét bản thân thế mà lại mít ướt vì một chuyện bé cỏn con.
Mình chết chắc rồi, có lẽ đời này sẽ không bao giờ khá lên nổi mất.
Chẳng lẽ phải uống thuốc cả đời sao? Nhưng mình đâu có bệnh, tại sao lại phải uống thuốc?
Những suy nghĩ này, Bùi Tiểu Thập không phải chưa từng có.
Bùi Tiểu Thập không mang điện thoại theo, chỉ cầm khăn mặt và quần áo để thay. Đến tận giờ ăn trưa, Vạn Hạ Trình vẫn chưa thấy người nọ quay lại, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì đúng lúc Bùi Tiểu Thập quẹt thẻ bước vào.
"Lần sau nhớ phải mang điện thoại, không mang nên mới chẳng chú ý giờ giấc gì cả." Vừa vào trong, chưa để Vạn Hạ Trình kịp hỏi, cậu đã tự lầm bầm, rẽ ngay vào phòng tắm.
Hắn định bước theo thì cửa phòng tắm đã sập lại ngay trước mặt.
Dù cửa không có khóa, Vạn Hạ Trình vẫn giữ phép tắc, đứng đợi bên ngoài.
Qua tấm kính mờ, hắn mơ hồ thấy Bùi Tiểu Thập không phải đang đi vệ sinh, mà chỉ đứng trước bồn rửa mặt.
Đối phương mở vòi nước, cúi xuống, có vẻ như đang rửa mặt.
Chẳng phải sáng vừa đi bơi sao? Tóc có vẻ đã khô, chắc là tắm gội sấy tóc xong mới về.
Bùi Tiểu Thập rửa mặt xong thì phần nào bình tĩnh lại,
Lau khô mặt, cậu mở cửa phòng tắm, thấy Vạn Hạ Trình đang dựa tường chờ mình. Cảm giác xao động trong lòng đã bình ổn đi nhiều. Cậu nghĩ rằng bản thân đang cười rất tự nhiên, chẳng biết trong mắt người nọ, đó vẫn chỉ là một nụ cười gượng gạo, cứng đơ.
Vạn Hạ Trình tiến lại gần, giơ tay xoa nhẹ khóe miệng căng cứng của người nọ, hỏi: "Sao vậy? Kể tôi nghe đi."
Việc chia sẻ cảm xúc tiêu cực của chính mình không liên quan đến sự thành thật. Bùi Tiểu Thập không muốn bắt Vạn Hạ Trình lúc nào cũng phải chịu đựng những năng lượng tiêu cực dư thừa.
"Mới nãy ở dưới lầu, đột nhiên cơ thể hơi tuột mood một chút. Nhưng không sao đâu, vừa thấy anh là em lại hồi máu rồi!" Khi nhắc đến Vạn Hạ Trình, đôi mắt Bùi Tiểu Thập lấp lánh thứ ánh sáng thật sự.
"Hiện tại được ở bên anh, em thấy hạnh phúc lắm, cực kỳ mãn nguyện luôn!" Hai tay Bùi Tiểu Thập vịn lấy vai đối phương, kiễng chân để mặt đối mặt với người đàn ông, thủ thỉ: "Nếu bây giờ được hôn anh một cái, đảm bảo em sẽ càng vui hơn nữa!"
Và thế là hai người trao nhau nụ hôn.
Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên nhận ra bản thân thực sự đã ảnh hưởng đến người nọ rồi, bất kể là theo chiều hướng tốt hay xấu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");