Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Tiểu Thập ứng tuyển làm trợ lý, có lẽ vì vị trí trợ lý tổng giám đốc chưa có yêu cầu tuyển dụng chính thức nên cậu chuyển sang nộp cho trợ lý dự án.
Khác nghề như cách núi*. Dẫu sơ yếu lí lịch trong mắt các đạo diễn ấn tượng dường nào thì với cái ghế trợ lý bình thường nhất của một công ty bên ngành khác, bản thân cậu chưa chắc đã hơn được những sinh viên mới ra trường.
(隔行如隔山: Thành ngữ khác nghề như cách núi; không trong nghề không biết nội tình nghề đó.)
"Vị trí này yêu cầu những gì?" Vạn Hạ Trình hỏi phòng nhân sự. Hắn đoán có thể Bùi Tiểu Thập mới nhìn hai chữ "trợ lý" đã nộp ngay.
Phía nhân sự lộ vẻ khó xử: "Trình độ đại học trở lên, ưu tiên chuyên ngành kỹ thuật - khoa học tự nhiên hoặc có kinh nghiệm làm việc liên quan..."
Người đàn ông quay người, ném tệp hồ sơ của Bùi Tiểu Thập vào máy hủy tài liệu: "CV đẹp đến mấy mà nộp sai vị trí cũng vô ích. Bình thường làm việc thế nào, giờ cứ theo đó mà làm, chuyện này không cần tôi phải dạy."
Họ dường như vẫn còn bối rối: "Hiện tại, trong công ty không có vị trí nào phù hợp với cậu ấy."
Tiếng máy cắt giấy vang lên rì rào, Vạn Hạ Trình làm rõ: "Không phải lo cho cậu ta, cần từ chối thì cứ từ chối."
Trước đây, đúng là hắn từng bảo Bùi Tiểu Thập nộp sơ yếu lí lịch, nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ nhận cậu vào. Nếu cá nhân đó không phù hợp với vị trí ứng tuyển, bị từ chối là chuyện bình thường.
Ban chiều từ chối hồ sơ, tối đến Vạn Hạ Trình đã nhận được tin nhắn WeChat từ Bùi Tiểu Thập – đây là lần đầu tiên cậu chủ động liên lạc sau mấy tháng vừa rồi.
—— Em nộp CV cho công ty anh, nhưng bị từ chối rồi...
Kèm theo sticker chó con khóc.
Vạn Hạ Trình không thích nhắn tin, nên gọi thẳng qua. Thiếu niên gần như bắt máy ngay lập tức, nhưng lại không nói gì, chờ đối phương mở lời trước.
Hắn mở lời: "Tôi xem rồi. Vị trí trợ lý mà em ứng tuyển liên quan mảng kỹ thuật khá nhiều, yêu cầu nền tảng nhất định để phát triển sản phẩm."
Giọng Bùi Tiểu Thập hơi thất vọng: "Thế à, vậy chắc công ty của anh không còn vị trí nào phù hợp với em."
"Chẳng phải em đang học diễn xuất sao?"
Rõ ràng bản thân muốn theo đuổi nghiệp diễn, hà tất phải phân tâm đi làm chuyện khác.
"Vâng, em vẫn học." Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn đáp, song lại thở dài tiếc nuối. "Suýt chút nữa là có thể làm đồng nghiệp với anh rồi."
Cậu không dám mơ xa, chỉ gửi CV cho Vạn Trình Technology. Nếu hồ sơ được duyệt, bản thân có thể đường hoàng đến Thâm Quyến phỏng vấn, từ đó gặp được hắn.
"Căn hộ đang thuê cạnh khu chung cư bên tôi còn hạn không?" Vạn Hạ Trình hỏi. "Nếu em không ở đó thường xuyên, thật ra có thể tạm ngưng hợp đồng."
Bùi Tiểu Thập đột nhiên lắp bắp: "Tạm... tạm thời cứ thuê tiếp đã."
"Em nộp CV vì thật sự muốn đổi nghề, hay chỉ đơn thuần muốn vào công ty của tôi?"
Từ đầu dây bên kia, đối phương ấp úng mãi vẫn chưa tìm được lý do nào hợp lý. Hắn tiếp lời: "Con cá không thể trèo cây, để em vào công ty tôi làm trợ lý chẳng phải sẽ phí hoài tài năng sao? Không thấy tiếc à?"
Bùi Tiểu Thập lúc này mới thành thật bày tỏ: "Được làm việc cho anh thì tiếc gì chứ? Em còn đang ngưỡng mộ những người có thể làm đồng nghiệp với anh nữa kìa."
Mấy năm qua, Vạn Hạ Trình luôn giữ cái ghế lãnh đạo, dường như đã lâu không nghe khái niệm "đồng nghiệp". Người dám nói hai từ đó trước mặt hắn bây giờ chỉ có Bùi Tiểu Thập.
Thiếu niên chưa từng thực sự đi làm, nên chẳng rõ mấy định nghĩa về mối quan hệ giữa cấp trên – cấp dưới. Cậu cũng không biết rằng, kể cả có được nhận, do khác biệt về chức vụ, họ cũng chẳng thể coi là đồng nghiệp đúng nghĩa.
"Yêu đương là một chuyện, làm đồng nghiệp với tôi lại là chuyện khác. Công ty có rất nhiều quy định, trong đó có một điều là cấm hẹn hò chốn công sở."
"À!" Mọi toan tính của ai kia đều tan thành mây khói, giọng ỉu xìu. "Vậy... vậy thì thôi."
Thực ra công ty chẳng hề có quy định nào như vậy, nhưng nếu không nói ra, rất có thể hôm nào đó Bùi Tiểu Thập sẽ lại ứng tuyển vị trí trợ lý kỹ thuật khác.
Nói chuyện với người này tuyệt đối không thể úp úp mở mở, hễ đi đường vòng một chút là cậu sẽ suy diễn lung tung rồi tự mình lao vào mớ rối rắm. Vì vậy, Vạn Hạ Trình nói thẳng: "Dạo này tôi rất bận, không thể phân thân để đi đâu được. Nếu em giải quyết công chuyện bên Thượng Hải xong muốn chúng ta gặp nhau thì cứ đến thẳng đây."
Ý trong lời nói rất rõ ràng: Ai đó không cần nộp CV cũng có thể đến gặp hắn.
Tại lúc này, Bùi Tiểu Thập như đột nhiên tụt hết cả quyết tâm lẫn bất chấp muốn làm đồng nghiệp với người ta. Sau một hồi, cậu lúng túng đáp: "Dạo này em cũng lu bu công việc, để sau rồi tính."
Ngay cả CV đã nộp, sẵn sàng nhận phỏng vấn bất cứ lúc nào, giờ lại kêu bận, nghe thật mâu thuẫn làm sao. Đổi là người khác, có lẽ hắn đã không muốn nói chuyện tiếp.
Người đàn ông hơi khựng lại, chưa vội đáp lời. Ở đầu bên kia, Bùi Tiểu Thập đã bắt đầu giải thích lí do. "Em đã đăng ký thi phần ba vào tuần sau, xong xuôi sẽ tới bậc tiếp theo. Nhanh nhất thì tháng này có thể lấy cái bằng con con rồi."
Vạn Hạ Trình đang ngồi trước bàn làm việc trong thư phòng, vừa phân tâm liếc qua màn hình máy tính, bèn hỏi: "Con gì cơ?"
"Bằng lái xe ấy ạ." Bùi Tiểu Thập sợ bị hiểu lầm, vội giải thích, "Em không phải đang làm nũng đâu. Từ trước đến nay em vẫn luôn gọi nó là cái bằng con con mà."
(Chú thích: Ở đây em 10 dùng 小本本 (tiểu bằng bằng) aka cái bằng nhỏ/ bằng con con thay vì 驾驶证 bằng lái xe =)))
"Biết rồi." Vạn Hạ Trình đáp. "Tôi chỉ chưa nghe rõ thôi."
"Chờ em có bằng, em sẽ mua xe tập đi đường dài, rồi lái đến Thâm Quyến tìm anh luôn."
Vạn Hạ Trình ừ một tiếng, nhắc nhở: "Lấy bằng xong sẽ có một năm tập lái. Trong thời gian đó, em phải có người đi cùng, không được tự ý lên cao tốc."
Bùi Tiểu Thập ở đầu bên kia dài giọng "à" một tiếng, nghe có vẻ chán chường: "Em quên mất tiêu vụ đó."
"Không cần tìm lý do để qua đây, cũng đừng phức tạp hóa mọi chuyện lên. Chẳng phải tôi còn nợ một món quà sinh nhật sao? Nếu nghĩ ra được muốn gì rồi thì có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào." Hắn bổ sung. "Chờ khi nào em hết bận hãy đến."
"Em biết rồi, anh Vạn." Giọng thiếu niên nhỏ xíu, rồi nhanh chóng nói tiếp. "Anh ơi, em chuẩn bị đi tắm rồi ngủ đây. Lần sau mình nói chuyện tiếp nhé. Bye bye anh."
Vạn Hạ Trình liếc đồng hồ, còn chưa đến 9 giờ.
"Ngủ sớm thế." Hắn đáp. "Vậy tôi không làm phiền em nữa."
Nửa tiếng sau, thiếu niên chủ động gọi lại, lần này là gọi video. Vạn Hạ Trình bấm đồng ý, đầu tiên chỉ thấy trần nhà, sau đó Bùi Tiểu Thập chuyển thành camera trước, bấy giờ hắn mới thấy người nọ đang nằm trên giường.
Cả người cậu cuộn tròn trong chăn, lộ ra nửa khuôn mặt cùng đôi mắt to tròn đầy ngơ ngác. Không biết có phải vì vừa dụi mắt không mà mí mắt hồng hồng, hàng mi dài cụp xuống, lay động theo từng cái chớp mắt.
"Em vừa tắm, giờ đang nằm trên giường..."
Bùi Tiểu Thập nằm nghiêng, giúp cánh tay cầm điện thoại có điểm tựa, đỡ tốn sức hơn.
Vừa kết nối video, Bùi Tiểu Thập đã thấy Vạn Hạ Trình đứng dậy. Khung cảnh từ phòng làm việc nhanh chóng chuyển sang phòng khách. Do người nọ không quá để ý góc của điện thoại, từ đầu đến cuối thiếu niên thấy được mỗi từ cằm của hắn trở xuống, sau cùng chỉ là trần nhà.
Người đàn ông bật loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn, rồi rót một cốc nước.
Bùi Tiểu Thập không nhìn thấy đối phương, nhưng nghe được tiếng lạch cạch và thanh âm róc rách. Nói đúng hơn, cậu không rõ Vạn Hạ Trình đang rót gì, chỉ biết có chất lỏng đổ vào ly.
"Anh uống nước hay rượu vậy?" Bùi Tiểu Thập hỏi.
Vạn Hạ Trình đã uống xong, cầm lại điện thoại. Bấy giờ, cậu mới thấy mặt người nọ – mặc dù đôi khi điện thoại ở tầm thấp khiến góc quay xấu điên, giỏi lắm chỉ hiện được nửa cằm dưới của hắn.
"Chẳng thấy anh gì cả, anh nâng điện thoại cao lên chút đi." Tiếng ai kia thoáng lộ chút sốt ruột.
Vạn Hạ Trình quay lại phòng làm việc tiếp tục xem tài liệu, đồng thời đặt điện thoại sang cạnh màn hình máy tính, không gián đoạn Bùi Tiểu Thập nhìn mình nữa: "Vừa uống nước, không phải rượu."
Bùi Tiểu Thập dụi mặt vào gối, sau đó giơ tay dụi mắt, thỏ thẻ: "Vừa nãy, em cúp máy vì phải đi tắm thật đấy... Dạo này em ngủ sớm lắm, tầm hơn 9 giờ là lên giường rồi."
Vạn Hạ Trình nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó, có lẽ thiếu niên đã hiểu nhầm trầm trọng câu nói "không làm phiền em nữa" của mình.
"Cho nên em khóc à?" Vạn Hạ Trình nhìn chằm chằm người trong video. "Mắt đỏ quá, đừng dụi nữa."
Đối phương lập tức bỏ tay xuống.
Khoảng thời gian này, Bùi Tiểu Thập không dám chủ động liên lạc với Vạn Hạ Trình là bởi vì sợ càng làm càng sai, như thể nếu không có lý do chính đáng mà đã liên lạc sẽ biến thành quấy rầy với người nọ.
Đối phương từng nói nếu muốn gặp thì không cần phức tạp hóa mọi chuyện lên như vậy, cũng chẳng cần cố gắng viện cái cớ đặc biệt gì cả. Lúc đó, cậu mới hiểu, tất cả hành động cùng tâm tư nhỏ xíu của mình trong mắt hắn đều là những chiêu trò trẻ con, ngây ngô và vụng về kinh khủng.
Nhưng cậu không thể thôi nghĩ nhiều, bởi bản thân đã bị chính căn bệnh của mình dọa sợ. Cũng giống như bây giờ, Bùi Tiểu Thập lại để tâm trí bị cảm xúc chi phối.
"Nãy đi tắm em có khóc một chút, nhưng giờ hết rồi ạ." Bùi Tiểu Thập quyết định nói thật. Thiếu niên hít hít mũi, giọng vẫn hơi nghèn nghẹn, "Anh đừng làm việc muộn quá, nghỉ ngơi sớm đi."
Cứ tưởng người nọ sẽ tắt máy trước, ai ngờ hắn chẳng những không cúp mà còn bắt đầu một chủ đề mới: "Lúc nãy tôi nói câu nào khiến em hiểu nhầm sao? Kể tôi nghe thử, để tôi tự kiểm điểm lại."
Nghe Vạn Hạ Trình nhắc tới mấy chữ "kiểm điểm", phản ứng đầu tiên của cậu là sững sờ, miệng khô khốc như thể bị hơi lạnh điều hòa rút cạn nước trong cơ thể. Đợi hoàn hồn lại, nhiệt độ hai bên má lập tức tăng vọt, thậm chí có thể thấy rõ khuôn mặt trên video đang chuyển dần sang màu đỏ. Cậu ấp úng. "Là tại em tự suy diễn lung tung, đâu thể bắt anh kiểm điểm gì được."
Khi gọi video, người đàn ông không nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt như cậu. Thỉnh thoảng, hắn lia mắt sang bên cạnh, Bùi Tiểu Thập hiểu có lẽ hắn đang nhìn máy tính, còn cúi đầu thì hẳn là đọc tài liệu.
Nhưng khi nói xong câu "tự kiểm điểm" kia, Vạn Hạ Trình lại nhìn thẳng vào camera.
"Lúc nãy tôi chỉ đột nhiên nghĩ, dạo gần đây em đều nói cần đi ngủ rồi tắt máy, cảm giác em buồn ngủ sớm hơn trước nên mới thuận miệng nhắc vậy. Còn câu "phiền" kia cũng chẳng có ý sâu xa gì đâu. Tôi chưa từng nghĩ em giấu diếm hay không muốn gọi cho tôi."
Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu qua camera, hỏi: "Khai thật đi, em có bao giờ nói dối hoặc không muốn nói chuyện với tôi không?"
Mặt Bùi Tiểu Thập đỏ bừng, vội đáp: "Không bao giờ!"
Người nọ ừ một tiếng: "Vậy sau này có gì trong lòng cứ nói thẳng ra với tôi, được không em?"
Một lúc lâu sau, Bùi Tiểu Thập mới ôm chăn, thủ thỉ: "Anh Vạn này, em viết thư cho anh rồi, nhưng chưa đi gửi."
Vạn Hạ Trình không hỏi tại sao chưa gửi, chỉ đáp: "Không cần vội, khi nào muốn thì gửi."
Sau đó, không khí chìm vào im lặng một lúc lâu, chẳng ai nói thêm gì. Bùi Tiểu Thập nằm nghiêng, nửa mặt vùi trong gối, chăm chú nhìn Vạn Hạ Trình đang tập trung làm việc phía bên kia.
Cậu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc đằng sau lưng người nọ, kim giây và kim phút đang nhích từ từ.
Cuối cùng, khi điện thoại báo pin yếu, thiếu niên mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Hay là, cuối tuần này thầy nghỉ, em không có tiết nào khác, để em mang thư qua Thâm Quyến cho anh nhé..."
Nói thế này nghe có ngốc không ta?
Chính cậu cũng thấy bản thân thật khờ – cứ nhất định phải tìm một lý do để họ gặp nhau, dẫu trong mắt Vạn Hạ Trình nó thật vô vị và ngớ ngẩn.
Nhưng chính anh ấy đã bảo mình có chuyện gì thì cứ nói mà.
Nếu ai đó có thể nhìn thấu những kịch bản rối bời trong đầu cậu lúc này, chắc họ sẽ choáng ngợp bởi vô số cảm xúc lẫn lộn.
Bấy giờ, người đàn ông cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính cùng chồng tài liệu chất đống, với tay lấy điện thoại. Thiếu niên nhìn khuôn mặt đối phương dần phóng đại tới khi rõ nét trên camera, nghe thấy thanh âm từ đầu bên đó: "Vậy mua vé xong thì gửi thông tin chuyến bay cho tôi. Tôi sẽ ra sân bay đón em.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");