Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi dì giúp việc phơi đồ xong và quay lại phòng khách, Bùi Tiểu Thập đã trèo xuống khỏi lưng Vạn Hạ Trình.
Thực ra hai người cũng chẳng có chuyện gì. Những lời người đàn ông nói, Bùi Tiểu Thập đều nghe thấu, cũng bắt đầu chậm rãi tự mình tiêu hóa, chỉ riêng trạng thái là hồi phục chậm. Bấy giờ, cậu mím môi, khóe mắt vẫn còn vương lệ, trông như vừa bị bắt nạt.
Bà không rõ tình hình, thấy họ cứ đứng đối đầu ở huyền quan, thấy như vậy mãi cũng không phải cách bèn quyết định đứng ra trở thành người hòa giải. Trong lúc rối ren, dì tuôn một tràng đủ thể loại, nào là "Một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa", hay "Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng" hoặc "Vợ chồng không nên giận hờn qua đêm. Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa".
Bà bước tới, tách hai người ra, kéo Bùi Tiểu Thập với đôi mắt đỏ hoe ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, dúi vào tay một tờ khăn giấy cho cậu lau nước mắt. Sau đó còn nắm tay thiếu niên, an ủi mấy câu dễ nghe như "Đôi mắt đẹp như này khóc làm chi con ơi."
Một lát sau, dì xuống tầng đổ rác.
Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập đã ngưng khóc, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn kệ TV đến kh i nước mắt tuôn rơi lần nữa. Khăn giấy vẫn nắm chặt trong tay, không định lau mặt.
Vạn Hạ Trình vào phòng ngủ thay áo sơ mi, khi ra thấy đối phương vẫn thất thần trên sofa, bèn bước tới ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cằm người nọ lên để quan sát một cách quang minh chính đại: "Vừa rồi chúng ta không phải cãi nhau, để tôi giải thích. với dì."
Lúc này Bùi Tiểu Thập mới hoàn hồn, biết người đàn ông đang an ủi mình thì đâu dám làm bộ làm tịch nữa, vội vàng gật đầu. Cái cằm nhỏ cọ cọ khiến lòng bàn tay Vạn Hạ Trình ngứa ngáy.
"Mặt bẩn thế này, lát nhớ đi rửa mặt."Vạn Hạ Trình ấn ngón tay cái lên môi Bùi Tiểu Thập. Thấy đôi môi tái nhợt dần hồng nhuận trở lại, hắn ngừng một chút rồi nói, "Bảo dì nấu cả phần của tôi, tối tôi về ăn."
"Bận thế mà anh về à?" Bùi Tiểu Thập miệng thì nói vậy, nhưng lông mày đã hơi nhướng, ánh mắt cũng sáng lên trông thấy.
"Sớm mai em đi rồi, nếu tôi không về thì sao đây?" Khi nói câu này, Vạn Hạ Trình dùng cả bàn tay ôm lấy cằm của Bùi Tiểu Thập, đầu ngón tay bấu nhẹ hai má cậu, cố tình ép thành hình cái môi chu. "Không về thì sao mà "thay đổi thái độ" với "nói chuyện đàng hoàng" cùng em được?"
Toàn bộ từng câu từng chữ đều bắt chước đúng cách Bùi Tiểu Thập vừa dùng để trách móc hắn.
Bùi Tiểu Thập cúi vai, mân mê lớp da bọc ghế sofa, vô thức cắn phần thịt mềm bên trong miệng. Môi cậu bị ép thành dáng chu chu, giọng nói vừa mơ hồ vừa rụt rè pha lẫn ngoan cố: "Em vừa nói rồi mà, em lừa anh đấy. Em không định đi luôn sáng mai đâu, nên anh đừng vì em mà hủy hẹn..."
Người đàn ông bị dáng vẻ này làm cho không nỡ giận, đành xoa nhẹ đầu đối phương một cái như an ủi. "Không hủy hiếc gì cả. Buổi tối là tiệc rượu, tôi không uống, bàn chuyện xong sẽ về ngay."
Đầu năm nay, ngay sau Tết, Vạn Hạ Trình đã liên hệ với một đàn anh là cựu sinh viên đại học y để hỏi ý kiến về các vấn đề liên quan đến trầm cảm.
Người đó tên là Chương Minh Huy, hiện đang làm bác sĩ điều trị lâm sàng tại khoa tâm lý học, bệnh viện Bắc Kinh. Ban đầu, Chương Minh Huy tưởng Vạn Hạ Trình muốn tìm hiểu lĩnh vực này nên rất nhiệt tình gửi cho hắn một số nghiên cứu mới nhất từ các tạp chí uy tín hàng đầu trong và ngoài nước về điều trị trầm cảm. Sau khi biết được người bị bệnh là một người quen của đàn em, y chỉ có thể thừa nhận đây là một loại bệnh lý vô cùng phức tạp, khéo léo giải thích rằng nhiều phương pháp điều trị hiện nay tuy có giá trị về mặt lâm sàng nhưng vẫn thiếu bằng chứng nghiên cứu đầy đủ, dẫn đến hiệu quả điều trị thường phụ thuộc vào từng cá nhân.
Khi đối mặt với một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, những gì gia đình và bạn bè có thể làm thực sự rất hạn chế. Việc tự nhận bản thân là "người chữa lành", sau đó can thiệp vào cuộc sống của người kia chẳng giúp giảm bớt nỗi đau của họ được bao nhiêu. Điều quan trọng nhất là đừng đối xử đặc biệt với người bệnh; hãy coi họ như những cá thể bình thường, cho họ thời gian từ từ hồi phục về trạng thái bình thường.
Con người, ai rồi cũng có lúc đau ốm, đó là chuyện bình thường. Buồn bã là bình thường, khóc khi buồn là bình thường, muốn nằm xuống nghỉ ngơi khi cơ thể kiệt sức cũng bình thường. Đến máy móc hoạt động với cường độ cao còn dễ hư hỏng, con người cũng vậy. Một người sống trong trầm uất lâu ngày, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vết nứt. Máy móc cần bảo dưỡng định kỳ, giống như con người cũng cần cho phép bản thân dừng lại để chữa lành.
Có thể các phương pháp đi khám, uống thuốc, tập thể dục hay phơi nắng không thể mang lại hiệu quả tức thì, giống như việc dán lại một quả bóng bay bị rách. Dù bơm vào không thể lập tức làm bóng căng phồng, song không có nghĩa quá trình trước đó là vô ích. Mọi nỗ lực đã bỏ ra sẽ không uổng phí, chỉ cần kiên trì từng chút một, cuối cùng quả bóng sẽ dần căng đầy trở lại.
Cho dù quả bóng không thể trở lại như cũ cũng chẳng sao. Con người không nhất thiết phải trở thành quả bóng bay hoàn hảo nhất. Dẫu tròn trịa, rực rỡ, miệng bóng được buộc chặt đến đâu cũng không tránh khỏi việc xì hơi theo thời gian. Chẳng có cuộc đời nào bắt đầu như một quả bóng bay hoàn hảo, cũng đâu ai giữ mãi sự hoàn hảo đó suốt đời. Cuộc sống, suy cho cùng là chuỗi liên tục bị xì hơi rồi bơm lại. Dẫu giữa chừng có bị xẹp xuống, nằm bẹp trên mặt đất như một miếng cao su, chỉ cần không bỏ cuộc thì vẫn còn rất nhiều cơ hội để bay cao trở lại.
Điều gia đình, bạn bè cần làm chính là tôn trọng, đồng hành, và kéo ta lên khi cần thiết.
"Tôi đi đây." Vạn Hạ Trình giơ tay nhìn đồng hồ, "Có gì cứ nhắn tin cho tôi, không thì gọi điện."
Bùi Tiểu Thập đứng dậy, đi theo sau nhìn người đàn ông cầm điện thoại rồi lấy chìa khóa xe. Hai người cùng thay giày ở huyền quan, sau đó cậu tiễn hắn đến tận cửa thang máy mới lưu luyến dừng bước.
Căn hộ ở tầng quá cao, thang máy chưa tới. Mũi giày thể thao đụng vào mũi giày da. Bùi Tiểu Thập đứng sát người nọ, nắm nhẹ một góc áo sơmi của hắn. Cậu không nói gì, trước sau cứ mím môi nhìn chăm chú vào khóe miệng đối phương.
Làm sao ai kia không hiểu ý được. Hắn giơ tay giữ lấy gáy cậu, đặt một nụ hôn lên đó. Ban đầu chỉ là một cái chạm phớt, sau khi nhìn biểu cảm của đối phương, Vạn Hạ Trình hơi hé miệng, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu rồi mút nhẹ. Ngay giây phút ấy, lông mi thiếu niên rung lên, má áp sát vào da mặt hắn cọ cọ.
Hôn nhau xong, người nọ cuối cùng cũng buông tay khỏi áo sơ mi. Mặt cậu đỏ lựng, lùi lại một bước rồi chào tạm biệt.
Vạn Hạ Trình nói tối gặp lại. Hắn biết thiếu niên chẳng bao giờ đòi hỏi quá đáng, ít ỏi đến mức không thể nào từ chối.
Dì giúp việc đổ rác xong thì xuống lầu mua thêm đồ ăn. Khi lên nhà, Bùi Tiểu Thập đang nằm trên sofa nghịch chiếc cúp lấy từ kệ trưng bày của Vạn Hạ Trình, miệng ngâm nga giai điệu không thành lời. Dì lập tức hiểu thời gian mình để cho đôi trẻ làm lành là không hề uổng phí.
Bà không hỏi gì thêm, bởi khi nãy ở dưới tầng, Vạn Hạ Trình đã gọi điện giải thích rằng vừa rồi chỉ là cãi vã thông thường giữa các cặp đôi.
"Đều là lỗi của cháu." Hắn đã nói vậy.
Đến trưa, thiếu niên phát hiện dì đã nấu mấy món khá hợp khẩu vị mình: tôm xào dầu hào, rau cải, canh khổ qua nấu sò điệp, một bát cơm nhỏ cùng một ly sữa chua. Tất cả không phải tình cờ mà do Vạn Hạ Trình đã dặn trước.
Buổi chiều, Bùi Tiểu Thập ghé qua xem căn hộ đang thuê của mình. Nhà không có dép, cậu đành đi cả giày vào trong. Giống như đang chơi đùa, thiếu niên dẫm loạn khắp nơi trên nền gạch men và sàn gỗ đã phủ một lớp bụi mỏng sau vài tháng không có người ở, để lại chi chít dấu giày của chính mình.
Đồ dùng sinh hoạt cơ bản ở đây vẫn đầy đủ, nếu muốn có thể dọn vào bất cứ lúc nào.
Trước đây, Bùi Tiểu Thập không hiểu tại sao bản thân vẫn gia hạn hợp đồng thuê nhà ở Thâm Quyến trong khi mình đang ở Thượng Hải. Nhưng giờ thiếu niên mới nhận ra, lý do giữ lại căn hộ này là bởi sâu trong tiềm thức, cậu vẫn đặt mình ở vị trí thấp kém không dám lại gần Vạn Hạ Trình như xưa, chỉ dám âm thầm dõi theo từ xa.
Cậu tin rằng, nơi này sẽ là chốn quay về nếu một ngày nào đó bị người đàn ông đuổi đi, vừa đủ để cậu lui về trạng thái trước đây – một mình đắm chìm vào tình yêu vặn vẹo cô độc, bị giam hãm sâu trong bóng tối.
Đúng như Vạn Hạ Trình nói, cậu chỉ toàn tự làm khổ mình. Việc giữ lại căn hộ này là quyết định trong vô thức – mặc định rằng đến một ngày, hắn sẽ đuổi cậu đi, và bản thân cũng hoàn toàn chấp nhận điều đó.
Nếu cứ giữ loại tâm lý này mãi, cậu sẽ không bao giờ có thể yêu đương bình thường với bất kỳ ai.
Đeo khẩu trang xuống lầu, Bùi Tiểu Thập ngồi một mình trên băng ghế trong khuôn viên cả chiều. Một bé cún con không biết của ai chạy tới quanh quẩn bên chân cậu, khiến thiếu niên chua xót nghĩ thầm.
Cún con ơi, em cũng không tìm thấy chủ nhân của mình à?
Ngay sau đó, cậu thấy chủ của cún con chạy lại, gọi tên rồi ôm nó đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");