Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối đó, Vạn Hạ Trình về nhà đúng hẹn trước giờ cơm tối. Ăn cơm xong, người đàn ông thay một bộ đồ thoải mái rồi dẫn thiếu niên xuống công viên gần nhà đi dạo tiêu cơm.
Tại công viên, đa phần là các cụ ông cụ bà, dân thể thao đang chạy bộ, tập thể dục, hay các cặp vợ chồng cùng đi dạo, mấy bà mẹ dắt theo con nhỏ. Giờ phút này, chẳng ai quan tâm đến mạng xã hội, thời gian dường như chậm lại. Bùi Tiểu Thập chẳng cần mang gì để che mặt, cũng không ai nhận ra cậu là diễn viên, người nổi tiếng hay KOL nào.
Chưa kịp để Vạn Hạ Trình bắt chuyện, Bùi Tiểu Thập đã chủ động lên tiếng: "Anh Vạn này, em nghĩ sẽ trả căn đang thuê ở Thâm Quyến, không gia hạn hợp đồng nữa."
"Bởi em nghĩ, bình thường đã không ở Thâm Quyến nhiều, thỉnh thoảng ghé một chuyến thì có thể ở khách sạn hoặc... nhà anh. Nên không cần thuê thêm một căn gần nhà anh nữa, như vậy chắc chắn anh sẽ thấy rất kỳ."
Nhắc đến "kỳ", vị trí căn hộ đang thuê của Bùi Tiểu Thập thật sự khá bất thường – ở cùng tầng, thậm chí còn đối diện trực tiếp với căn hộ của người đàn ông, như thể đang theo dõi, rình rập hơn là thuê nhà bình thường.
Vạn Hạ Trình hỏi: "Em có thấy kỳ không?"
Bùi Tiểu Thập như được đánh thức, nhanh chóng gật đầu: "Em cũng thấy kỳ, nên chắc sẽ sớm trả nhà."
Hai người tiếp tục dạo quanh bờ hồ lấp lánh bóng cây. Trời xẩm tối, con đường nhỏ quanh co ven hồ được ánh đèn trang trí biến thành một đại lộ lấp lánh ánh sao. Họ vừa đi vừa nghỉ. Bùi Tiểu Thập ngồi xuống ghế đá, đặt vé bay về vào ngày mai —cậu quyết định chọn chuyến chiều Chủ nhật.
Vạn Hạ Trình ngồi phía bên kia băng ghế. Khi đối phương mua xong, vừa thoát ra ngoài màn hình chính đã bị hắn đè tay xuống, nhìn kỹ hình nền điện thoại của cậu trước khi màn hình bị khóa.
Hồi còn ở phòng trọ trên tầng thượng, có một khoảng thời gian Bùi Tiểu Thập rất thích chụp ảnh người yêu. Vì Vạn Hạ Trình không thích ống kính, cậu thường chụp lén góc nghiêng, bóng lưng hoặc sau gáy của hắn: khi cầm vòi nước rửa sân, khi lắc chảo xào đồ ăn trong bếp, khi dán giấy dán tường, khi sửa đồ điện hay ngồi hút thuốc bên góc tường.
Những tấm ảnh chụp vội, chẳng có bố cục hay tính thẩm mỹ, từng tấm một đều trở thành hình nền điện thoại của cậu – Vạn Hạ Trình đang làm việc nhà, Vạn Hạ Trình sửa ống nước bị nứt, Vạn Hạ Trình mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi...
Vạn Hạ Trình này, Vạn Hạ Trình nọ, Vạn Hạ Trình kia.
Bùi Tiểu Thập tự ý dùng ảnh chụp lén người đàn ông làm hình nền, rồi đòi đối phương cũng phải có gì đó liên quan đến mình trên điện thoại của hắn. Mang tiếng "đòi hỏi", nhưng thực chất là một lời gợi ý thầm kín. Vạn Hạ Trình vốn không quá để tâm đến mấy chuyện cỏn con như này nên đã đồng ý cho cậu đổi mật khẩu điện thoại thành sinh nhật mình.
Ngày trước, Vạn Hạ Trình liếc sơ mấy hình chụp thô sơ, giản đơn đó một cái cũng biết là ảnh chụp lén bản thân. Nhưng sau nhiều năm, nhìn hình nền hiện tại, dù từng vô tình thấy qua vài lần, hắn vẫn nghĩ đó chỉ là một bức ảnh phong cảnh bình thường.
Có thể thấy nó được chụp từ vài năm trước, hồi cả hai vẫn ở phòng trọ trên tầng thượng. Người chụp đứng ở rìa sân thượng, ghi lại khung cảnh của một khu dân cư cũ kỹ từ góc nhìn từ trên cao.
Ảnh chụp vào lúc chạng vạng. Cả khu phố ngập trong ánh chiều tà màu cam rực rỡ. Trong khung hình có một cây đa lớn, bên dưới để mấy chiếc xe đạp cũ rích và ba bốn đứa trẻ đeo cặp sách vừa tan học.
Hôm nay nhìn kỹ lại ở khoảng cách gần, bấy giờ người đàn ông mới nhận ra bóng dáng của mình trong tấm ảnh – hắn đeo chiếc balo màu đen trên vai, đi ngay sau đám trẻ.
Hôm đó, sau khi tiếp khách trong thành phố, hiếm khi Vạn Hạ Trình được tan làm sớm. Hắn nhắn cho Bùi Tiểu Thập, bảo rằng tối nay mình sẽ về nhà nấu cơm.
Phải đợi bao lâu ngoài sân mới chụp được bức ảnh này? Hay việc chờ đợi đã sớm trở thành thói quen trong cuộc sống thường nhật của thiếu niên?
Vạn Hạ Trình bỗng không thể nói nên lời.
Hắn chỉ biết, mỗi lần tan làm về nhà, đã thấy Bùi Tiểu Thập đứng trên sân thượng, đợi sẵn ngoài cửa.
Thiếu niên rụt tay lại, bấm khóa màn hình điện thoại rồi nhét vào túi quần mà không nói gì, Vạn Hạ Trình cũng không hỏi thêm.
Cả hai lại đứng lên đi tiếp. Nương nhờ ánh đèn dẫn đường, họ đi qua cây cầu nhỏ trên mặt hồ đến đầu bên kia của công viên. Đèn đường leo lét, mặt hồ lung linh sóng nước. Ở nơi không có ai, Bùi Tiểu Thập kéo tay Vạn Hạ Trình. Hắn cũng nắm lấy mấy ngón tay gầy guộc đó trong lòng bàn tay mình.
"Anh Vạn, em đã suy ngẫm rất nghiêm túc. Em nghĩ mình vẫn sẽ vô cùng, vô cùng thích anh, không thể làm như lời anh nói là "đừng thích anh nhiều quá". Vì em không biết làm cách nào để giả vờ không thích anh hay không để ý tới anh nữa..."
Thiếu niên cố gắng diễn đạt thật chính xác. "Không phải nói anh cấm em thích anh, chỉ là em thấy mình chắc chắc vẫn sẽ rất thích anh. Điều này thật sự khó mà thay đổi được. Trước đây thích anh như nào, em của bây giờ và mai sau chắc chắn vẫn sẽ như vậy. Nhưng sẽ... nói sao nhỉ, sau này em sẽ cố gắng thích chính mình, yêu bản thân nhiều hơn một chút. Dù sao thì, em sẽ không làm những chuyện như self-harm nữa, sẽ không để anh phải lo lắng cho em... Đây chính là điều em muốn nói."
Vạn Hạ Trình đáp: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ."
Một lát sau, hắn dừng bước, dưới ánh đèn đường quay đầu nhìn gương mặt điềm tĩnh của Bùi Tiểu Thập. Đối phương cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Người đàn ông đưa tay bóp nhẹ vai cậu: "Trí nhớ tôi rất tốt, sẽ luôn nhớ những gì em nói hôm nay, nên em cũng phải nhớ kỹ."
Bấy giờ, không biết tâm hồn Bùi Tiểu Thập đang treo ngược cái cây nào, cậu ngơ ngác hỏi: "Anh sẽ nhớ hết sao?"
"Nhớ chứ." Vạn Hạ Trình im lặng một lúc, trả lời. "Những chuyện đã qua, mọi thứ về em, tôi đều nhớ."
Bùi Tiểu Thập cúi đầu, lấy tay che mặt, vai run lên bần bật, cố kìm lại nhưng cuối cùng vẫn bật khóc. Nước mắt lặng lẽ thấm qua kẽ tay. Cậu khóc không phải vì buồn, mà vì một nỗi tủi thân chưa từng có trước đây bất chợt ùa về.
"Tôi không phải đang viện cớ cho mình, nhưng tôi thật sự nghĩ em sẽ đi đóng phim, trở thành một đại minh tinh..." Vạn Hạ Trình kéo cậu vào lòng, giọng khàn đi. "Tôi không biết em đã luôn đợi tôi."
Càng không biết chờ đợi đã biến em trở thành bộ dạng thương tích đầy mình thế này.
Năm xưa, khi bộ phim "Đêm An Giấc" bắt đầu chưa đầy một tháng, Bùi Tiểu Thập đã phải tạm quay về. Lý do đưa ra là đạo diễn cho đoàn nghỉ vài ngày, nhưng sau mới hay không thể quay tiếp được. Hỏi ra mới biết cái gọi là nghỉ chỉ là cái cớ, đoàn phim gặp vấn đề tài chính nên buộc phải ngừng quay. 30% cát-xê không được trả chính là điềm báo.
Nguyên nhân chính là khoản đầu tư quan trọng nhất không đến đúng hẹn. Dù vị đạo diễn này có tên tuổi nhưng ông ta chỉ tập trung làm phim nghệ thuật, hay được giới phê bình khen ngợi nhưng lại hẻo sức hút phòng vé, cộng thêm đặc trưng dòng phim không dễ kiếm tiền như phim thương mại. Hơn nữa, "Đêm An Giấc" toàn tập trung các gương mặt mới như Bùi Tiểu Thập, không có diễn viên gạo cội hay cái tên đang lên nào, nhà đầu tư sợ lỗ nên đã quyết định rút vốn ngay trước khi bấm máy.
Từ tháng Ba đến tháng Tư, Bùi Tiểu Thập vẫn chưa thể quay lại đoàn phim. Miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống còn chưa kịp hưởng thì đã phải đối mặt với thực tế phũ phàng: bộ phim có nguy cơ bị "xếp xó" vô thời hạn.
Tin dữ hơn đến vào cuối tháng Tư. Đạo diễn tìm được một nhà đầu tư mới. Nhưng để tối đa hóa lợi nhuận, người ta yêu cầu đổi diễn viên chính – thay Bùi Tiểu Thập, một tân binh trong giới điện ảnh, bằng một nam diễn viên đang nổi đình nổi đám.
Làm sao trứng có thể chọi đá được. Một Bùi Tiểu Thập chân ướt chân ráo vừa vào nghề, đến cả quản lý còn chưa có, địa vị trong ngành thấp đến mức có thể dễ dàng bị thay thế chỉ với một câu nói.
Hôm đó, sau khi Bùi Tiểu Thập nghe điện thoại của chị phụ trách sản xuất, cậu gục xuống sofa, khóc không ra tiếng. Người kia vội trấn an: "Em rất xuất sắc mà, đạo diễn cũng đang phân vân lắm. Ai nấy đều tiếc nếu phải thay em."
Vạn Hạ Trình đứng bên cạnh, chẳng biết nên làm gì. Ngày hôm ấy, ống thoát nước trong nhà vệ sinh bị tắc, việc duy nhất hắn có thể làm là đi sửa.
Phim hỏng rồi, tiền cũng mất, căn nhà lớn từng hứa sẽ chuyển tới cũng bay theo gió, ngay cả giúp Vạn Hạ Trình trả nợ cũng không làm được nữa. Sau khi cúp máy, thiếu niên cứ lặp đi lặp lại mấy điều này, nhưng chẳng hề nghĩ đến việc vai diễn mà bản thân luôn khao khát đã không còn.
Tháng Năm, đoàn phim khởi quay lại. Nhân vật của Bùi Tiểu Thập không bị đổi người nữa.
Đêm trước ngày rời Thượng Hải để quay lại đoàn phim, thiếu niên vừa thu dọn hành lý, vừa hô hào hai chữ "Phéo màu!" Trước khi đi, ai đó ôm Vạn Hạ Trình thật chặt: "Anh Vạn ơi, đợi em kiếm thật nhiều tiền nhé. Tường nhà mình cứ để vậy đã, tạm thời đừng sơn vội, em về sẽ cho anh ở một chỗ tốt hơn."
Người nọ trở lại đoàn làm phim chưa được bao lâu, Bùi Húc đã tìm đến công ty nơi Vạn Hạ Trình đang làm việc. Đây là lần đầu tiên Vạn Hạ Trình gặp người nhà của cậu.
Vạn Hạ Trình lúc đó mới biết trên đời không có cái gọi là phép màu. Khoản thiếu hụt của đoàn phim là do nhà họ Bùi bổ sung, đó cũng là lý do tại sao Bùi Tiểu Thập không bị thay.
Vòng tròn quan hệ trong giới này quá nhỏ. Công ty mà Vạn Hạ Trình đang làm ở Thượng Hải khi đó cũng không lớn. Tổng giám đốc thấy Bùi Húc đến thì đích thân châm thuốc cho anh ta. Nghe nói người nọ muốn gặp Vạn Hạ Trình, y lập tức nhường hẳn một phòng tiếp khách cho bọn họ.
Bản thân Bùi Húc không hút thuốc, nhưng lại rút một điếu trong bao thuốc ra đưa cho Vạn Hạ Trình: "Em trai tôi đơn thuần lắm, nhưng cậu không thể sống theo kiểu đó được. Nó muốn đóng phim, muốn làm diễn viên, nếu cứ ở cái chốn tồi tàn rách nát ấy thì cả đời này cũng chẳng ngóc đầu lên được. Người già nhà tôi đúng là có tư tưởng cổ hủ, nhưng cũng không đến nỗi không thể chấp nhận đồng tính. Dù là con riêng, khi nó ra ngoài vẫn đại diện cho thể diện nhà họ Bùi, nếu mất mặt cũng là mất mặt nhà chúng tôi. Bất kể đồng tính hay dị tính, thật lòng mà nói, chẳng phải đều cần đến môn đăng hộ đối hay sao?"
Vạn Hạ Trình và Bùi Húc cao ngang nhau. Nhưng lúc này anh ta như đứng ở tầm cao hơn, từ trên đó nhìn xuống khiến hắn hiểu rằng, nhà họ Bùi có thể cho Bùi Tiểu Thập những gì bản thân hắn không thể.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");