Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai thằng giang hồ hùng hổ xông tới, một thằng giơ nắm đấm lên định tấn công Nó, Nó tránh đòn một cách dễ dàng không quên tặng cho thằng giang hồ một cú đấm như trời giáng vào mặt. Thằng giang hồ ăn phải cú đấm "lock-uot" của Nó thì mặt mũi tối sầm lại, choáng váng rồi đổ vật người xuống như cái cây bị đốn hạ, nằm im bất tỉnh.
Thằng còn lại định lao vào tiếp tay, nhưng khi Nó vừa mới chỉ giơ nắm đấm ngang mặt dọa, thằng đó đã ngồi thụp người xuống, hai tay ôm mặt, xin lỗi rối rít. Nó nắm tay con em nhỏ, đang đứng như trời trồng bước vội qua con hẻm, vừa đến đầu con hẻm, đụng mặt gã mặc comple đen, gã định làm điều gì đấy, nhưng khi nhìn hai tên đàn em đang bò lê bò càng dưới đất, cùng ánh mắt sắc lạnh của Nó đang chĩa thẳng vào mình, gã đành im lặng nuốt cơn tức xuống cổ họng cái "ực" rồi lùi lại để chỗ cho hai anh em bỏ đi. Nó dắt con em gái chạy nhanh ra chỗ cái xe đang đỗ, rồi rồ ga phóng thật nhanh ra đường cái, để lại đằng sau tiếng gào thét và chửi bới với cái giọng khàn khàn của tên trùm giang hồ.
Nó đưa con em gái đi thật xa, rồi khi đến một dòng sông xanh mát, xung quanh bờ hồ được trồng những cây liễu rũ xanh chạm xuống cả mặt hồ, thật đẹp. Xung quanh cũng có rất nhiều cặp đôi trai gái đang hẹn hò, tình tứ trên những chiếc ghế đá mát lạnh trong công viên bên mặt hồ.
Nó kéo tay con nhỏ ngồi xuống một ghế đá sát bờ hồ, ánh nắng sáng sớm tỏa xuống mặt hồ làm cho mặt hồ trở lên lung linh, xanh xanh màu ngọc bích. Gió từ mặt hồ thổi lên mát lạnh, sóng gợn lăn tăn, lúc này nhỏ Xí Muội mới hoàn hồn, mồ hôi đổ ra như tắm, ướt cả cái áo dài trắng của nhỏ, lấm lem. Nó đi đâu về, trên tay cầm hai cốc trà sữa, đưa cho nhỏ một cốc, nhỏ nhận lấy cốc trà từ anh trai.
Nó ngồi xuống cạnh con nhỏ, đưa khăn lau những giọt mồ hôi trên trán cho nhỏ, vuốt lại mái tóc đang bù xù của nhỏ:
"Nhóc theo dõi anh à?"
Nhỏ lúc này đã hết sợ, do đã an toàn hay vì cốc trà sữa mát lạnh của anh trai mua, có lẽ là cả hai.
"Em muốn biết công việc của anh nên em.. em đã theo sau anh."
"Bằng gì?"
"Xe ôm."
Nhỏ mỉm cười, nhìn anh trai. Nó im lặng, Nó không nói gì nữa, Nó nhìn xuống mặt hồ xanh ngát rồi thở dài. Nhỏ đưa cốc trà sữa lên miệng, hút một ngụm ngon lành.
Bỗng Nó nói tiếp:
"Nếu như một ngày nào đấy, chúng ta phải xa nhau, nhóc thấy thếnào?"
Câu hỏi vừa rồi của anh trai như một tiếng sét vừa đánh ngang qua tai nhỏ, tim nhỏ nhói đau, mắt nhỏ đỏ hoe:
"Anh.. định.. bỏ em đi.. ạ.. anh ơi!"
Người nhỏ run lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên khóe mi. Nó đưa tay lau nước mắt cho nhỏ, cố trấn an nhỏ bằng nụ cười mỉm:
"Mít ướt! Anh chỉ hỏi đùa thế thôi, anh không đi đâu cả, nhé!"
"Anh hứa đi!"
"Ưm.. thì hứa!"
Nhỏ đưa ngón tay út lên, rồi yêu cầu anh trai:
"Ngoắc tay đi!"
Nó nhìn con em nhỏ, ánh mắt xa xăm và ẩn chứa nhiều điều muốn nói, Nó quay đi cố gắng không để cho con nhỏ nhận ra giây phút yếu đuối của mình, Nó nhìn ra xa, mắt nó chớp chớp.
Nhỏ huých huých anh trai, tay nhỏ vẫn giơ ra đợi Nó, Nó đưa ngón tay út lên ngoắc vào tay nhỏ.
"Anh hứa rồi đấy, ngoắc tay rồi nhé!"
Nhỏ thấy anh trai vẫn im lặng, nhỏ làm mặt xấu để chọc anh trai cười, Nó nở nụ cười thật tươi, nụ cười tỏa nắng, thật đẹp, làm cho bất cứ cô gái nào đi ngang qua cũng xiêu lòng trước Nó.
Nó chở con em nhỏ đến một khu nhà trọ cách xa thành phố 10 km, đặt một phòng trọ. Nó giải thích cho con nhỏ rằng hiện tại bọn giang hồ đang truy lùng hai anh em, không thể về nhà được, chúng sẽ phát hiện ngay.
Nhận chìa khóa phòng từ anh chủ nhà trọ, Nó mở cửa phòng, căn phòng rộng tầm mười mét vuông, có một cái giường gỗ màu nâu nhạt, bên trên là cái đệm hoa và hai cái gối màu trắng đã ngả màu cháo lòng, bên cạnh là một cái kệ gỗ và cái quạt máy cũ kỹ.
Nó bật quạt lên, tiếng quạt kêu è è rất khó chịu, Nó dặn dò nhỏ ở lại phòng trọ nghỉ ngơi, khóa cửa lại, khi nào Nó về thì hẵng mờ cửa, Nó phải đi công chuyện một chút.
Nhỏ hơi sợ khi phải ở một mình nơi xa lạ mà không có anh trai, nhỏ níu tay Nó lại, Nó vỗ về:
"Anh đi mười phút thôi."
"Anh đi nhanh lên đấy!"
Nó im lặng rồi bước ra khỏi phòng. Nó trèo lên xe, nhỏ chạy ra cửa nhìn anh trai, Nó nhìn con em nhỏ, rồi rồ ga phóng đi. Nó đi trên đường, đầu nó đang rối lên như mớ bòng bong, rồi như quyết định được một điều gì đấy, nó tăng tốc ga, phi như bay trên con đường cao tốc.
Tầm hai mười phút sau, Nó đã đứng trước một căn biệt thự nguy nga, được xây bằng đá cẩm thạch, chiếc cổng sắt được sơn màu đen, khắc hình hoa lá, rồng phượng trông rất ngầu, trên cánh cổng là một dàn hoa giấy đang nở rộ màu hồng tím đẹp như tranh vẽ.
Nó dựng xe, tiến về phía cổng, đưa tay ấn cái chuông trên tường. Tiếng chuông vang lên, một đứa con gái béo như lợn, mặc bộ quần áo màu hồng chạy ra, con nhỏ nhìn Nó với ánh mắt khinh khỉnh:
"Nhà đi vắng hết rồi!"
"Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp ông bà chủ!"
"Không quan tâm! Đi đi lúc khác tới!"
Thái độ hỗn xược của con nhỏ làm Nó tức giận, Nó nắm lấy cổ tay con nhỏ bóp chặt, Nó nghiến răng. Con nhỏ ôm tay kêu la oai oái, nó gằn giọng:
"Chuyện này liên quan đến tính mạng con người đấy, khôn hồn thì mở cổng cho tao vào!"
Con nhỏ gào lên:
"Buông ra! Buông tay tao ra đã, đồ chó!"
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, ông quản gia trung niên chạy ra, giật mình, vội vã chạy về phía cổng:
"Có chuyện gì vậy?"
Nó buông tay con nhỏ ra rồi nói:
"Chuyện quan trọng, ông bà chủ có nhà không?"
Người quản gia vội vàng móc chìa khóa, mở cổng cho Nó. Nó bước vào, người quản gia nói tiếp:
"Đang ở trên nhà đó cậu!"
Nó lặng lẽ tiến vào trong nhà, đi theo là người quản gia và con nhỏ áo hồng, con nhỏ tức tối, gườm gườm Nó. Khi cánh cửa bằng gỗ lim được sơn màu đỏ bật ra, Ông chủ và Bà chủ giật mình, sững sỡ trước sự xuất hiện của Nó.
"C ó.. có chuyện gì thế?"
Người quản gia đứng cạnh hỏi:
"Mọi chuyện đều ổn chứ ông bà?"
Bà chủ mỉm cười để trấn an:
"Không có chi, anh đi ra đi!"
Sau khi con nhỏ áo hồng và người quản gia đi ra ngoài, Ông chủ mời Nó ngồi, Nó ngồi xuống, mặt nó lạnh như băng. Ông chủ lo lắng:
"Có chuyện gì với con bé rồi hả cậu?"
Bà chủ hốt hoảng:
"Chuyện chi? Nó gặp chuyện chi rứa?"
"Không, con bé thì vẫn ổn."
Rồi Nó rút từ trong ví ra một tấm ảnh đưa cho Ông chủ, nhận tấm ảnh, đeo cái kính lão vào, Ông chủ như chết lặng khi nhìn tấm hình, tay Ông run rẩy làm rơi tấm ảnh xuống đất, Bà chủ không hiểu chuyện gì mà làm chồng mình sợ hãi như vậy khi nhìn tấm ảnh, Bà nhặt lên, bây giờ đến lượt Bà cũng không tin vào mắt mình, Bà chủ thét lên:
"Trời ơi!"
Tấm ảnh là ảnh chụp Ông chủ, là của tên trùm giang hồ sáng nay đưa cho Nó, yêu cầu Nó sát hại Ông chủ.
Tại sao ư? Tại vì Nó là một sát thủ. Phải rồi, trước giờ Nó vẫn luôn là một sát thủ, kiếm tiền bằng việc đe dọa, ám sát, hoặc bắt cóc một ai đó khi có người thuê với số tiền kha khá. Trước giờ nó xuống tay với bất kỳ nạn nhân nào cũng không hề có một chút do dự, không hề chớp mắt, đến đây ai trách Nó thì trách. Nhưng hiện tại Nó được tên trùm giang hồ thuê để "khử" Ông chủ. Nhưng tại sao lần này Nó lại không muốn xuống tay với Ông chủ, Nó lại đến để thông báo cho Ông biết chuyện rằng Ông đang bị giang hồ ngắm đến?
Bà chủ ôm mặt khóc bù lu bù loa, Ông chủ thì trấn tĩnh hơn nhưng ông đang run cầm cập:
"Vậy giờ tôi phải làm gì?"
Nó im lặng một lúc, Nó thờ dài rồi nói tiếp:
"Tôi không làm thì chắc chắn chúng sẽ thuê người khác làm.."
Nó im lặng một hồi rồi nhìn Ông chủ:
"Ông có thương con gái của mình không?"
Ông chủ mắt rưng rưng, môi mím chặt:
"Lúc nào.. lúc nào tôi cũng nhớ về nó trong giấc mơ, trong cả cuộc sống hằng ngày, từ lúc tôi bỏ con bé lại trước cửa nhà cha mẹ cậu rồi bỏ đi, tôi luôn gặp ác mộng."
Ông chủ bật khóc, nước mắt lăn dài trên cái má nhăn nheo, ông bỏ kính, đưa tay lên lau hai dòng lệ, nắm tay bà chủ rồi nói tiếp:
"Nếu như không có bố mẹ cậu và cậu cưu mang thì chắc con bé đã chết trong cái đêm mưa gió ấy.. Đã rất nhiều lần tôi muốn đến gặp con bé nhưng.. như cậu đã biết.."
Trước đây do nghèo khó, nợ nần chồng chất, bán cả nhà cửa đi mà không đủ để trả nợ, đôi vợ chồng trẻ Ông chủ và Bà chủ đã quyết định đem đứa con gái vừa mới sinh ba tháng của mình, vứt nó ngoài cửa một căn nhà bất kỳ nào đấy, đó là một đêm mưa gió, Nó đang ngồi học bài thì nghe tiếng khóc oe oe của trẻ con ngoài cửa. Nó vứt sách vở chạy ra mở cửa, Nó nhìn thấy một hài nhi, lần đầu tiên nó gặp được một đứa trẻ đẹp đến thế, nó như thiên thần vậy. Đôi mắt mở to tròn đen nháy, lấp lánh như những vì sao sáng trong đêm giông bão, bụ bẫm. Đứa bé nhoẻn miệng cười khi được Nó bế lên tay. Nó như chết lặng trước vẻ đẹp ấy, đẹp quá! Nó gọi bố mẹ ra chứng kiến vẻ đẹp diệu kỳ này. Sau khi đọc những câu chữ được ghi trên mảnh giấy, bố Nó đã thở dài:
"Thôi để mai tôi đưa nó đến một cô nhi viện gần chỗ lão Cường."
Mẹ Nó lắc đầu cười rồi nói:
"Thôi ông ạ, coi như là cái duyên gặp nhau, mình cứ coi nó như con và sẽ nuôi nó khôn lớn."
Bố Nó gật đầu ưng thuận, rồi xoa xoa đầu Nó:
"Sướng nhé mày, từ giờ có em gái là lên chức anh rồi đấy!"
Nó cười khoái chí, ôm đứa trẻ vào lòng..
* * *
Nó vỗ vai Ông chủ trấn an:
"Nếu còn thương con bé như vậy thì hãy đến gặp con bé đi!"
Rồi Nó kể hết mọi chuyện sáng nay xảy ra cho Ông chủ nghe, rồi yêu cầu Ông chủ và Bà chủ đưa con nhỏ rời khỏi nơi đây ngay lập tức vì họ đang gặp nguy hiểm. Anh, Pháp, Mỹ, bất kỳ đâu, để bảo đảm an toàn cho cả con nhỏ và cả tính mạng hai Ông Bà.
Ông chủ ưng thuận, rồi Nó kêu hai Ông Bà chuẩn bị mọi thứ đi, sau đó Nó sẽ đưa Ông Bà đến gặp con nhỏ.
Hai Ông Bà cuống quýt làm theo, Nó lặng lẽ, ra khỏi cổng, ngồi lên chiếc xe máy cũ đợi. Một lúc sau, Nó thấy Ông Bà đi ra, ăn mặc khá sang trọng, Nó nổ máy, khói từ ống xả xe bốc ra xanh lè, khét lẹt, nó phóng đi từ từ, phía sau chiếc xe Audi màu đen sang bóng đang nối sau lưng.
Về đến cửa phòng trọ, Nó đỗ xe, kêu Ông Bà xuống xe đi bộ vào. Ông chủ run rẩy, môi mím chặt. Bà chủ nước mắt lưng tròng bám vào tay Ông chủ, lặng lẽ tiến vào, từng bước một. Nó vào trước, Nó gọi cửa, nhỏ Xí Muội mừng rỡ chạy ra mở cửa:
"Anh đi đâu lâu vậy, em đói rồi!"
Nó nhìn con nhỏ, nắm tay con nhỏ dắt vào trong.
"Nhóc nhớ nhé, cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ mãi là anh trai của nhóc!"
Nhỏ bỡ ngỡ:
"Thì anh là anh trai em mà!"
Nó mỉm cười: "Ừ!" rồi xoa đầu con nhỏ, nhỏ đỏ mặt, lần đầu tiên trong đời anh trai lại tỏ ra thân thiện với nhỏ như thế, nhỏ vui lắm. Rồi nhỏ đứng dậy kéo tay anh trai đòi đi ăn, đang mè nheo anh trai thì nhỏ giật mình khi ngoài cửa có hai người trung niên đang đứng nhìn nhỏ, nước mặt giàn giụa. Nhỏ ngỡ ngàng, nhỏ nhìn sang anh trai. Nó không nói gì, Nó lặng lẽ bước ra ngoài sân, hai Ông Bà tiến tới, ôm chặt cứng nhỏ vào lòng.
Nhỏ giật mình, nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhỏ gọi anh trai.
Ông chủ ôm chặt lấy nhỏ, vừa vuốt ve nhỏ vừa khóc thút thít:
"Bố xin lỗi.. con gái.. bố xin lỗi!", người ông run lên bần bật.
Bà chủ cũng khóc, nhỏ bỗng dưng có một cảm xúc bồi hồi xúc động dâng trào, nhỏ cũng rơm rớm.
"Cô, Bác là ai ạ?"
Kéo tay nhỏ ngồi xuống, Ông chủ kể hết mọi thứ từ trước đến giờ, từ việc bỏ nhỏ lại rồi đến việc nhỏ chỉ là con nuôi mà theo như nhỏ biết trước giờ đấy là bố mẹ ruột của mình, rằng người anh trai yêu thương không phải anh ruột..
Nhỏ ngồi nghe, nhỏ bật khóc, nước mắt giàn giụa, nhỏ không tin đây là sự thật. Đầu óc nhỏ rối bời. Nhỏ chạy ra ngoài sân, nhỏ nhìn thẳng vào mắt Nó:
"Thật không? Có thật là.. em chỉ là con nuôi của bố mẹ.. Em là em gái của anh phải không anh? Anh vào đuổi hai ông bà điên ấy đi đi!"
Nó nhìn xa xăm:
"Nhóc là em gái anh, nhưng.. đúng vậy, nhóc là con ruột của ông bà ấy, không phải.."
Nó thở dài rồi nhìn con nhỏ:
"Nhóc không phải con ruột bố mẹ.. anh."
Nhỏ lắc đầu, nhỏ chạy ra ngoài đường, Ông Bà chạy ra gọi với theo, Nó yêu cầu hai Ông Bà ngồi trong phòng rồi Nó đuổi theo con nhỏ.
"Nhóc.. Nhóc! Đợi anh với, nghe anh nói này!"
Nhỏ không muốn nghe, nhỏ cứ thế chạy, cảm xúc của nhỏ lúc này sao mà khó tả thành lời thế, nhỏ chỉ biết lúc này nhỏ cảm thấy.. hụt hẫng vô cùng. Nó tóm được vào cổ tay nhỏ, kéo giật nhỏ lại, Nó ôm chặt nhỏ vào lòng, nhỏ gục mặt vào ngực Nó, khóc nức nở, Nó để kệ cho nhỏ khóc, Nó không nói gì nữa cả, Nó biết nói gì cho nhỏ nín đây? Mắt Nó chớp chớp, Nó nuốt cái ực, như muốn nuốt trôi thứ gì đấy đang nghẹn ở cổ..
Ngồi trên bãi cỏ xanh được trồng nhân tạo trên vỉa hè, Nó giải thích tất cả. Nhỏ lúc này đã nín, có vẻ như sau một cú sốc nhỏ đã bình tĩnh hơn. Nhỏ đã chấp nhận hai Ông Bà lạ mặt kia là bố mẹ mình, nhưng có một điều nhỏ không bao giờ chấp nhận, nhỏ không tin người anh trai đã cùng nhỏ đi qua bao nhiêu khó khăn lại không phải anh trai mình, hoặc là nhỏ đang phủ nhận thế thôi.
"Nếu họ còn thương em, tại sao họ không đến tìm em sớm hơn chứ?"
"Họ có đến, nhưng rồi sợ nhóc sốc, sợ nhóc buồn, sợ nhóc không chấp nhận họ."
"Chứ bây giờ họ đến thì có khác gì nhau đâu?"
Nhỏ cảm nhận được giọng anh trai hơi nghẹn lại:
"Bởi vì họ sắp phải đi xa.. và nhóc sẽ đi cùng họ".
Nhỏ giật mình, nhỏ nhìn anh trai:
"Không! Em không đi đâu đâu, em ở lại với anh!"
"Không được! Hết rồi, kết thúc rồi, nhỏ phải đi với họ!"
Tại sao anh cứ đuổi em đi vậy? Anh hết thương em rồi sao? "
Nhỏ gào lên, nhỏ khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trong trắng đẹp như thiên thần làm Nó không còn giữ được bình tĩnh. Nó gào lên:
" Đúng rồi, phải vậy! Tao hết thương mày rồi, bao nhiêu năm nay tao đi làm để nuôi mày vì tao nghĩ mày là em của tao, nhưng giờ mày chỉ là con nuôi của bố mẹ tao, vậy mà bố mẹ tao lại dồn hết tình thương yêu cho mày, cả tao nữa, tao ghét mày, tao ghét mày lắm! "
Lần đầu tiên trong đời nhỏ thấy anh trai xúc động như vậy, nhỏ ôm chặt lấy Nó:
" Em không đi đâu hết, anh là anh trai của em, anh đã nói dù có chuyện gì xảy ra chúng mình vẫn là anh em mà. Anh đã ngoắc tay hứa sẽ mãi ở bên em thì anh phải giữ lời hứa chứ! "
Nó đẩy con nhỏ ra trừng mắt quát lớn:
" Cút đi! "
" Em không cút! "
Nó giơ tay tát mạnh vào má con nhỏ:
" Cút đi, tao không lo cho mày nữa đâu, con nhóc đáng ghét! "
Nhỏ đưa tay ôm má, nhỏ khóc, lần đầu tiên trong đời anh trai đánh nhỏ, có lẽ nào anh trai ghét nhỏ như vậy sao? Được rồi nhỏ sẽ đi, nhỏ đi để anh trai không phải nhìn mặt nhỏ nữa, nhỏ nói khẽ:" Cảm ơn anh "rồi vụt chạy về phòng trọ, Nó đứng nhìn con nhỏ, rồi nắm tay đấm liên tục vào gốc cây bàng gần đó.
Nó trở về phòng trọ, lúc này Ông chủ đang mở cửa chuẩn bị lên xe, Ông chủ thấy nó chạy lại ôm chặt Nó cảm ơn, Nó gật đầu khẽ, Nó nhìn lướt qua, qua cửa kính xe ô tô, nó thấy con nhỏ đang ngồi bên trong. Nó nhìn Ông chủ rồi nói to cố để cho con nhỏ nghe thấy:
" Ông đưa con nhóc đấy đi nhanh khỏi mắt tôi đi! "
Ông chủ gật đầu, cảm ơn Nó lần nữa rồi vào trong xe, chiếc xe Audi rồ ga, xin nhan, rẽ ra lòng đường, rồi phóng ga đi mất hút..
Dừng chân ở một khu công viên, nhỏ đang ngồi cạnh Bà chủ tức là mẹ mình, trên tay nhỏ cầm một cốc trà sữa.
Công viên ngày buồn không nắng, chỉ có những cơn gió hiu hắt thổi. Nhỏ và mẹ ngồi chờ bố đang làm thủ tục để xuất cảnh, kể từ lần cuối nhỏ gặp anh trai đến nay đã ba ngày, cả ba ngày nhỏ đều buồn bã, đêm về, những giấc mơ về anh trai và cánh đồng xanh luôn luôn xuất hiện, mờ ảo. Ngoài trời từng sợi hoa bồ công anh theo gió đang bay lượn, nó bay vòng, nó đậu xuống tóc nhỏ, mẹ nhỏ khẽ đưa tay lên nhặt cánh hoa bồ công anh đang bám trên tóc cho nhỏ, nhỏ mỉm cười, rồi nhỏ thầm nghĩ: Tại sao cứ phải mãi nghĩ về người ấy, như trong những giấc mơ, tại sao cứ phải đuổi theo cái bóng ấy khi mà cái bóng ấy không cần mình nữa, đã đến lúc buông xuôi, để cho cái bóng ấy được tự do rồi.
Mùi thơm của hoa bàng vẫn quanh quẩn đâu đây, mẹ nhỏ khẽ đưa tay vuốt trìu mến lên mái tóc nhỏ:
" Sang nước ngoài rồi sẽ có trường mới, những người bạn mới con ạ! "
Nhỏ nhìn mẹ mỉm cười, nhỏ khẽ nói:" Vâng! "
Cuối cùng bố nhỏ cũng hoàn thành xong thủ tục, ông ôm vợ rồi cúi xuống hôn trìu mến lên tóc nhỏ:
" Đi thôi! "
Nhỏ bỗng sững sờ khi vừa nghe câu nói:" Đi thôi "từ bố, vậy là đi thật rồi ư? Vậy là.. từ nay không gặp cái bóng ấy nữa, nhỏ trào lệ. Vừa đi nhỏ vừa nhìn ngó xung quanh, kiếm tìm hình dáng ấy, Nó núp sau gốc cây, ngay cạnh cái công viên nhỏ vừa ngồi, âm thầm quan sát nhỏ, chỉ vậy thôi, Nó an tâm rồi.
Nhỏ bước tới gần xe, đưa mắt kiếm tìm, nước mắt lăn dài trên má, nhỏ cứ đứng vậy, tay giữ cửa xe, không muốn vào. Bố nhỏ vỗ về nhỏ:
" Nó không đến đâu con ạ, mình đi thôi! "
Xe nổ máy, rồi tăng tốc dần, phóng ra đường cái, nhỏ ngồi trong xe, ôm mặt khóc. Rồi bất chợt, một giọng nói quen thuộc và ấm áp cố hết sức hét to với theo:
" Thật ra, đến bây giờ Anh vẫn yêu hoa bồ công anh lắm! "
Nhỏ giật mình, nhỏ quay đầu lại nhìn, qua tấm kính, nhỏ thấy anh trai đang đứng dưới gốc cây gạo, hai tay anh đút túi quần, lưng dựa vào thân cây, nhìn theo nhỏ. Nhỏ mỉm cười, nhỏ khóc to hơn, giọt nước mắt của niềm hạnh phúc và đau khổ quyện vào nhau lăn xuống chạm vào khóe miệng nhỏ sao mà mặn đắng. Thì ra tất cả những lời anh nói, tất cả những việc anh làm đều vì nhỏ, trong niềm đau ấy, giây phút cuối cùng nhỏ đã nhận ra tình yêu của nhỏ dành cho anh, đã vượt ra cả tình cảm anh em mất rồi, nhỏ thì thầm nói khẽ: Em yêu anh..
Chiếc xe xa dần, xa dần, rồi mất dạng, Nó thở dài, nhìn lên trời. Trên bầu trời là những vầng mây xám xịt, gió thổi hiu hắt, Nó nhìn thấy những cánh hoa bồ công anh đang lượn lờ bay trong gió. Nó mỉm cười:
" Hãy sống như những cánh hoa bồ công anh nhóc nhé, bay thật xa, đến những phương trời mới, nảy mầm và sống thật tốt nhé!"
- End Phần I -