Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khang Dụ đang đi ăn cùng với Ngọc Anh, nghe Hoàng Nam nói thế thì bắt đầu hoảng lên.
"Này! Nói rõ lên xem nào? Cô ấy gặp chuyện gì?!"
Anh hấp tấp hỏi, nhưng đáp lại Khang Dụ chỉ là sự im lặng. Có gọi đến cỡ nào cũng không nghe thấy Hoàng Nam lên tiếng.
Thôi rồi, chắc cậu ta cũng xảy ra chuyện rồi, phải đến đó gấp mới được, Khang Dụ nhíu mày thầm nghĩ.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Ngọc Anh nghe Khang Dụ lớn tiếng trong lúc nói chuyện điện thoại như thế thì lo lắng hỏi.
Anh vội cúp máy, giải thích vài câu cho Ngọc Anh nghe rồi lập tức chạy đi. Khiến cô hoang mang, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Khang Dụ.
"Anh có việc chút, tiền ăn anh đã thanh toán rồi. Ăn xong em cứ về trước đi, đừng chờ anh."
"Ơ này, khoan đã Khang Dụ!"
Từ trước đến nay, cho dù ở công ty có việc gì xảy ra thì anh ấy cũng sẽ đợi đến lúc về mới giải quyết mà? Không biết có chuyện gì quan trọng mà làm anh ấy hoảng đến thế nhỉ? Ngọc Anh thầm nghĩ.
[...]
Ở bên phía Tử Đằng, tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn gì mấy. Hoàng Nam thì chẳng biết bây giờ sống chết ra sao, còn cô thì bị bọn họ ép đến phòng của Okura theo mệnh lệnh của ông ta.
Tử Đằng dĩ nhiên không muốn điều đó, cô ra sức vùng vẫy, phản kháng nhưng tất nhiên là chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng làm gì được. Cô là con gái, bọn họ là đàn ông cao to, lực lưỡng. Không chỉ một mà là hai ba người giữ tay Tử Đằng lại.
Hai người đàn ông đó thấy cô phản kháng vô cùng quyết liệt, họ bắt đầu khó chịu và không nhân nhượng với Tử Đằng nữa.
"Mấy người mau buông ra! Dựa vào cái gì mà dám bắt tôi chứ?!"
Tử Đằng nói xong liền dẫm vào chân một trong hai người đó, khiến hắn đau đớn co chân lại. Khi cơn đau đã dịu lại, hắn trừng mắt nhìn cô, trông vô cùng đáng sợ.
"Con nhỏ chết tiệt này! Bọn tao đã không sử dụng biện pháp mạnh vì nể tình mày là phụ nữ, nhưng có vẻ như mày không biết điều. Cứ chọc cho bọn tao nổi điên lên."
Hắn hung tợn vừa nói vừa lấy từ trong túi quần ra chiếc khăn có tẩm thuốc sẵn từ trước. Bịt ngay mũi Tử Đằng, cô không phản ứng kịp nên hít phải lượng thuốc khá lớn. Chẳng mấy chốc, cả người Tử Đằng xụi lơ.
Hai người họ nhanh chóng đưa cô đến phòng của Okura rồi đặt Tử Đằng lên giường. Khoảng mười lăm phút sau thì cô lờ mờ tỉnh dậy vì cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình.
Cái gì mà nặng dữ vậy nè, khó thở quá, Tử Đằng nhíu mày thầm nghĩ.
Cô từ từ mở mắt ra thì thấy Okura đang ngồi lên người mình. Tử Đằng giật mình hoảng hốt, đẩy mạnh người ông ta ra rồi ngồi bật dậy, lùi ra sau.
Lúc này, cô nhìn xuống người thì thấy chiếc đầm của mình vô cùng xộc xệch, lộ ra cả đồ lót của cô. Tử Đằng vội kéo lại cho ngay ngắn.
"Ông tránh xa tôi ra, đừng có làm chuyện xằng bậy!"
Cô rơm rớm nước mắt, sợ sệt nhìn Okura đang cởi từng cúc áo của mình. Ông ta tiến tới một bước, Tử Đằng lùi hai bước.
"Thôi nào, còn giả vờ trinh trắng gì nữa, đã vào đến đây rồi thì 'chiều' tôi luôn đi chứ."
Okura nói với giọng hết sức dâm đãng.
"Đừng mà, ông đừng có đến đây."
Thôi xong rồi, chẳng lẽ mình bị cái tên dê già này cưỡng hiếp à?! Cô lúc này cũng đã rơi lệ, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi nhìn người đàn ông trước mắt.
Tử Đằng lùi một lúc thì cũng đụng thành giường. Biết cô không còn đường lui, ông ta liền giở trò với Tử Đằng.
Okura đè mạnh hai bả vai cô vào thành giường, bắt đầu mơn trớn hõm cổ trắng nõn của cô bằng đôi môi thâm sần sùi của ông ta. Tử Đằng một tay đẩy Okura ra, tay còn lại che lấy ngực, cô nhắm tịt mắt lại, nước mắt thi nhau rơi xuống khuôn mặt xinh xắn của cô.
"Hức… tôi bảo ông tránh ra mà!"
Tử Đằng đánh mạnh vào vai Okura nhưng nó vẫn không được. Khi cô đã cảm nhận được một tương lai đen tối phía trước thì đột nhiên có người xông vào.
"Tên nào dám phá chuyện tốt của…"
Ông ta giật mình, định quay lại nhìn xem đó là ai. Nhưng chưa kịp quay đã bị đánh cho ngất xỉu, chẳng biết đâu là trời đâu là đất. Tử Đằng thì vẫn nhắm tịt mắt lại nên vẫn không biết người đối diện là ai, tay chân quơ loạn xạ.
"Tránh ra tránh ra, tôi cào rách mặt ông bây giờ!"
Ôi mẹ ơi, ông ta rủ thêm đồng bọn hả trời?! Sở thích quái dị gì vậy? Cô sợ hãi thầm nghĩ.
Nhưng cho đến lúc giọng nói ấy được cất lên, Tử Đằng mới buông lỏng cảnh giác, ngơ ngác nhìn người trước mặt mình.
"Này, bình tĩnh lại đi, là tôi mà. Cô định cào rách mặt ân nhân vừa cứu mình à?"
Khang Dụ cầm lấy tay Tử Đằng kéo nhẹ vào lòng mình, vỗ về cô và trầm giọng nói để giúp cô bình tĩnh lại.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tử Đằng buông lỏng cảnh giác. Mọi sự căm ghét trong lòng cô đối với Khang Dụ tan biến trong chốc lát, Tử Đằng cứ thế nào nức nở khóc trong lòng anh.