Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Áng mây thứ 73 : Hoàng tử lắm lời (2)
- Trở thành người yêu đầu tiên của 1 người, đó là điều may mắnNhưng. . .- Trở thành người yêu cuối cùng của 1 người nào đó... mới thật sự là hạnh phúc.
Từng chòm mây lang thang dao du khắp chốn. Nắng len lỏi qua kẽ hở trong đám kẹo bồng bềnh ấy, chen chút nhau rọi xuống những tàn lá mới trút hết sương đêm, xanh ngắt.
Hàng cây lớn vắt sạch không khí, đem lại hương dễ chịu của ngày mới, vu vương nơi cánh mũi.
Gió dịu dàng quàng tay ôm trọn bầu trời, làm lung lay tán lá, vờn tóc ai thật khẽ.
Chóng tay nhìn xa xăm hồi lâu sau khi đã chọn cho mình chiếc ghế thích hợp và dễ tìm, Thiên Di nghiêng đầu nhìn những đứa nhóc ngây thơ đáng yêu đang đùa giỡn cùng nhau, nụ cười trẻ nhỏ thật trong sáng, không vương muộn phiền tựa thiên thần.
Bỗng, kí ức ùa về như cơn gió vừa thoáng qua. Chớp chớp mắt, Thiên Di vội quay sang người bên cạnh, thứ âm thanh trong trẽo khẽ vang cùng tiếng lá dao động, phối hợp nhịp nhàng :
_ Lạ thật. Sao trong phòng anh Vĩnh Khoa lại có súng?
Câu hỏi nhỏ khiến Vĩnh Kỳ bừng tỉnh, thoát khỏi dòng chảy mênh mang đang ùa nhau chạy trong não bộ.
Nhìn gương mặt đáng yêu, Vĩnh Kỳ khẽ nhíu mày.
Đúng rồi!
Hôm đó, khi Vĩnh Kỳ đến bệnh viện, cậu có đem theo một khẩu súng nhỏ, giấu trong ngăn tủ của phòng bệnh nơi Vĩnh Khoa nằm vì sợ Trương Tề đến bất chợt làm hại sóc con. Phải có thứ để phòng vệ chứ!
Mà Vĩnh Khoa cũng thích lục lọi thật. Mới vừa tỉnh dậy mà đã phát hiện ra trong phòng có “tàng trữ” vũ khí nguy hiểm! Chẳng những thế, cậu còn ngang nhiên lấy mà dùng.
Đưa tay gãi đầu, Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nói, vẻ mặt hối lỗi trong thật ngố :
_ Là do anh đem đến.
_ Anh Vĩnh Kỳ cũng sử dụng thứ vũ khí đó? – Thiên Di nhăn trán, mắt dán thẳng vào đối phương.
_ Không. Anh lấy trộm của Chính An. Chắc cậu ta cũng phát hiện rồi!
_ Trời!
Thiên Di sửng sốt vì phát hiện ra anh em họ Trương có thật nhiều biệt tài khiến người khác kinh ngạc và không kịp tiếp thu.
Nếu người này mà được huấn luyện chắc chắn sẽ trở thành tên “đạo chích” đáng lo ngại đây.
Thật may mắn vì điều đó không xảy ra!
Một vệt sáng khẽ lướt qua, sóc con mở to mắt nhìn Vĩnh Kỳ, hốt hoảng nói :
_ Anh ấy mất trí. Thế ai là người bế em lên giường?
_ Sao? Có chuyện đó nữa à?
Vĩnh Kỳ hét lên, mém chút nữa là đứng phắt dậy. Nét mặt làm quá sự việc hết sức.
_ Thiên Di, đợi có lâu... lắm… không?
Từ đằng xa, Bảo Châu hớn hở chạy lại, rối rít vẫy tay chào sóc con bé nhỏ. Nụ cười vừa hiện ra lại chóng mất khi đôi mắt đen láy chạm ngay ánh nhìn của ai đó không đội trời chung. Thay vào đó, gương mặt liền trở nên không vui.
_ Sao anh lại ở đây?
_ Sao tôi lại không được ở đây?
Vĩnh Kỳ cũng không kém, anh chàng ngang ngạnh nói, mắt chẳng đối hoài tới dáng người đang đứng trước mặt mà nhìn sang chỗ khác thể hiện sự khinh thường đối phương.
_ Tôi chỉ hẹn Thiên Di thôi mà, sao anh lại ngồi đây?
Bảo Châu trợn tròn mặt, hung hăng nói như vung nanh trước con mồi. Tỏ ra mình có sức mạnh và đầy quyền năng.
_ Cái ghế này của cô à? Sao tôi lại không được ngồi đây?
Nhướn mày, Vĩnh Kỳ thản nhiên đáp bằng chất giọng khinh khinh.
_ Thôi. Anh chị đang gây ồn đó. Cũng may là… Wen… không… có… mặt… À, em phải đi hỏi cho rõ cái tên kia đã. Anh chị bảo trong nghen.
Thiên Di cười khẽ khi ánh nhìn chạm ngay tia nhìn sắc xảo đâu đó. Từ “bảo trọng” được sóc con cố ý nhấn mạnh nhưng dường như chẳng có tác dụng với hai người đang “hăng máu”.
Nhanh chóng hiểu chuyện và không muốn trở thành một trong những phần tử gây ồn, Thiên Di vội chuyển chủ đề và đứng dậy chuồn thẳng. Dại gì mà ở lại để hưởng “hậu quả” chung.
Còn lại hai người không đội trời chung. Lãnh địa này là của họ.
Gió thay nhau rít vào tán lá tạo thứ âm điệu đáng sợ. Như cảnh báo cho con mồi biết thợ săn đang đứng tần ngần phía sau họ.
Cả hai ánh nhìn tóe lửa khi chạm nhau tích tắc.
Âm u…
_ Quét dọn phòng y tá, phòng bác sĩ, phòng mổ, phòng của tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện này. Ta sẽ cho người kiểm tra. Cấm tuyệt đối lười biếng.
Tiếng nói quen thuộc như vọng lại từ cõi hư không, chất giọng ấy chẳng bao giờ quên cho được, thứ âm thanh luôn làm cả hai con người kia phải khiếp sợ.
Giọng nói kia như đã khắc sâu vào tận xương tủy. Và hơn hết, cả hai không ai cho phép mình quên chất giọng đặc biệt kia.
Wen cười hiền hậu, hai tay khoanh trước ngực thư thái, nhân từ giao nhiệm vụ tối cao cho hai nhân viên quét dọn chuyên nghiệp chỉ trong một ca huấn luyện.
Chẳng đợi câu trả lời là đồng ý hay không đồng ý, Wen cười ranh mãnh rồi ung dung bước đi trong ánh nắng dịu nhẹ. Bỏ lại hai gương mặt ngơ ngác đến tội.
Cơn thịnh nộ vẫn còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, cái lý do khiến sóc con bỏ chạy trước khi cuộc chiến kết thúc đã rõ như ban ngày. Thì ra là do đây!
Lại phải nhận khổ hình…
-----
Cạch!
Thiên Di nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh, bước thật khẽ vào trong để không gây ra tiếng động.
Ngủ rồi sao?
Nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, Thiên Di khẽ cười. Lúc ngủ trông ai đó thật đáng yêu.
Ngồi xuống cạnh giường bệnh, sóc con chóng càm nhìn chăm chú gương mặt đẹp mê lòng người kia.
Từng ngón tay thon thon di nhẹ trên vầng trán cao rộng. Đôi mày rậm cùng hàng mi cong vút. Chạm nhẹ vào chóp mũi thanh tao rồi đến làn môi đỏ mộng.
Soạt.
Vĩnh Khoa khẽ nhúc nhích làm sóc con giật bắn mình. Rụt tay lại theo phản xạ. Gương mặt thoáng ửng hồng vì làm chuyện lén lút.
Hé mắt sau giấc ngủ ngắn, Vĩnh Khoa vươn vai rồi ngồi dậy. Mắt mở trau tráu nhìn đứa con gái đang ngồi trong phòng mình.
Một lúc sau, tia nhìn sắc lạnh chiếu thẳng lên người Thiên Di, khóe môi khẽ mấp máy :
_ Vào khi nào thế?
_ Mới vào thôi. – Thiên Di nhỏ giọng, mắt chẳng dám nhìn Vĩnh Khoa lấy một cái vì sợ ai kia thấy gương mặt ửng hồng.
_ Thế à?
_ Vâng!
_ Thế… có tranh thủ lúc tôi ngủ mà hôn không đấy?
_ …
Cái gì chứ? Anh tưởng mình đáng giá lắm chắc.
Khẽ nghĩ, sóc con ngẩng đầu lên, nhoe mắt nhìn Vĩnh Khoa :
_ Anh nghĩ em biến thái như anh à?
_ Biến thái? – Tia lạnh chuyển màu, mái đầu khẽ nghiêng nhẹ, Vĩnh Khoa giương mắt ngạo mạn. – Tôi hay em là người biến thái trong khi em cả gan hôn tôi trước mặt Chính An và Vĩnh Kỳ?
_ …
Hừ… đáng ghét. Anh mà không bị thương thì biết tay em. Khi mà nhớ lại rồi thì đừng có hòng mà người ta thèm hôn cho. Grừ… đáng ghét.
Vĩnh Khoa vẫn chẳng thèm quan sát sắc mặt của sóc con, cậu thản nhiên đưa tay vuốt lại mái tóc bị rối rồi hỏi tiếp :
_ Em thường hôn tôi thế à?
_ Không. Vài lần thôi. – Thiên Di gắt lên, nét mặt nghịch ngợm chứa phần hung hăng và… mắc cỡ.
_ Thế em thường gọi tôi là gì?
_ Tên đáng ghét, tên chết bầm, đồ con heo, đồ ngốc, đại ngốc…. Và chồng yêu!
Thiên Di hớn hở kể đến độ thành thật, tia nhìn vui tươi chiếm trọn nhãn thần. Gương mặt đáng yêu khẽ làm ai đó rung động.
Nhưng… những từ phát ra từ cửa miệng nhỏ nhắn chẳng làm ai đó rung động ngoài hai từ “chồng yêu”.
Vĩnh Khoa chau mày, đưa tay nâng càm sóc nhỏ lên ngang tầm nhìn, thản nhiên nói :
_ Gọi tôi là gì?
_ Tên đáng ghét, tên chết bầm, đồ con heo, đồ ngốc, đại ngốc.
Thiên Di hét lên thỏa chí, cố ý nhấn mạnh từng âm ngữ để chọc tức ai đó.
Có hơi shock với những gì vừa nghe, Vĩnh Khoa nhíu mày hồi lâu rồi lạnh lùng nhìn Thiên Di chầm chầm đầy tức giận.
Tia lạnh chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, khóe môi gằng từng chữ :
_ Chỉ được gọi “chồng yêu”. Nếu để tôi nghe những từ khác, em chết với tôi.
Rời tay khỏi chiếc càm bé xinh, Vĩnh Khoa lạnh lùng nằm lại xuống giường, gối tay lên đầu rồi tiếp tục đặt câu hỏi :
_ Tôi và em đang yêu nhau?
_ Không. Phải nói là đã yêu nhau.
_ Đi chơi được nhiều không?
_ Cũng không nhiều lắm.
_ Sao vậy?
_ Vì anh toàn bận việc. Với lại có rất ít thời gian mình ở cạnh nhau.
_ Việc?
_ Anh baỏ vệ em khỏi ông anh và.. anh luôn làm chuyện ngốc nghếch khiến mình bị thương. Luôn làm em khóc thôi.
_ Tôi làm em khóc?
Ánh nhìn có phần xót xa, Vĩnh Khoa nhỏ giọng hỏi sóc con. Cảm giác có lỗi dâng lên trong người khiến Vĩnh Khoa chỉ muốn bật dậy ôm chầm lấy người con gái trước mặt.
Thiên Di lén nhìn sang ai đó, thầm vui khi thấy nét mặt đó của anh chàng.
Cuối cùng cũng biết đau vì em rồi sao!
_ Thế mỗi lần tôi làm em khóc sao lại không đánh tôi?
Hả?
Sóc con tròn mắt, như không tin vào những gì mình vừa nghe. Đưa tay sờ trán Vĩnh Khoa rồi lại sờ trán mình. Không ai nóng hay có dấu hiệu khác thường gì sất.
Không ngờ Vĩnh Khoa lại nói thế.
Cụp mắt xuống, Thiên Di khẽ nói, đủ để cả hai nghe rõ :
_ Đánh được cũng đánh lâu rồi.
_ Thế em thích dùng bạo lực với tôi lắm ah?
_ Thích, thích lắm.
Cốc…
Nhăn mặt, Thiên Di đưa tay xoa xoa vị trí vừa nhận cái cốc đau điếng người ấy mà hậm hực lườm người đáng ghét đang nằm đó.
Rõ vô duyên. Hỏi người ta cho đã rồi lại “hành hung”. Người ta chỉ trả lời thật lòng thôi mà. Có cần mạnh tay thế không chứ!
Mãi ngồi trả lời những gì Vĩnh Khoa tra khảo mà sóc con quên mất mình định hỏi Vĩnh Khoa việc quan trọng. Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, sóc con thỏ thẻ cất giọng hỏi đối phương :
_ À, tối hôm đó có phải anh bế em lên giường không?
_ Phải. Có việc gì à? – Lạnh lùng đáp, Vĩnh Khoa hờ hững nhắm mắt lại.
_ Sao lại làm thế khi không hề biết em là ai?
_ Đơn giản vì thấy em tội nghiệp. Có giường không nằm mà lại ngủ như thế. Mà sao hỏi lắm vậy? Tôi buồn ngủ rồi. Ra ngoài đi. Đừng có ở đây mà làm ồn!
_ …
Cái tên này…
Người lắm lời là anh chứ ai!
Phải rồi! Nói nhiều quá nên mệt à. Đồ khó ưa.
Thiên Di gầm gừ soi tia nhìn hầm hầm vào người trước mặt. Tiếc là ai đó đã khép vội hàng mi, nếu không thì chắc sẽ có chuyện lớn.
Sóc con đang “hoa tay múa chân” minh họa cho những gì mình muốn xả ra ngoài cho đỡ tức. Nếu “giáng đòn” thật chắc phải đau lắm.
_ Còn không ra ngoài?
Đột nhiên, Vĩnh Khoa mở mắt làm Thiên Di đứng hình, vội ngưng trò trả đũa lén lút, tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
_ Làm trò gì đấy?
_ A ha, phòng anh nhiều muỗi quá… Thôi, anh ngủ ngon nhé. Em ra ngoài.
Viện lý do, sóc con quơ tay quơ chân rồi nhanh chóng đứng lên và vọt ra ngoài trước khi ai kia nổi cáu.
Cười nham nhỡ, Thiên Di đóng cánh cửa phòng lại rồi nhấc chân bước ra ngoài trong niềm vui hả hê.
Vĩnh Khoa phải chịu trận dài dài hay sóc con sẽ phải hứng hình phạt từ ai đó?
Chuyện đó là của tương lai. Còn hiện tại, Thiên Di vô cùng, vô cùng hân hoan khi mình vừa làm được gì đó lén lút để trả thù. Trò “tiểu nhân” đôi khi cũng vui phết!