Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoại truyện đặc biệt :
Mấy năm sau,
Một gia đình nhỏ sống trong một căn nhà không hề nhỏ.
Niềm vui sum họp tràn ngập hạnh phúc, như cánh én sải cánh quanh khuôn viên nhà. Hệt làn gió xuân ôm trọn không gian ngập tiếng cười.
Nhưng…
Niềm hạnh phúc không “hoàn toàn là hạnh phúc” như bạn nghĩ!
1
Căn phòng lớn được tấm rèm cửa bao phủ để che giấu một “âm mưu” to lớn.
Trong giang phòng ấy, một chàng trai anh tuấn đang ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế xoay. Tia lạnh như muốn nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
Đan xen hai tay vào nhau, chàng trai ấy trìu mến nhìn đứa nhóc tầm 6 tuổi, nói với chất giọng giá băng ngày nào.
_ Tiểu Du, con đã hiểu chưa?
_ Dạ, rồi thưa ba vĩ đại của con! – Cô nhóc lém lỉnh tỏ vẻ nghiêm nghị, giơ một tay lên chào theo kiểu quân đội, cười tinh nghịch.
_ Ngoan. Hành động thôi!
_ Khoan đã ba vĩ đại ơi, con có chuyện muốn “thỉnh cầu”.
Bé con lém lĩnh khẽ nói, giương đôi mắt thỏ non nhìn ba mình.
Vì nhóc con đã trải qua cả một quá trình “huấn luyện nghiêm khắc” từ ba nó – Trương Vĩnh Khoa lạnh lùng – Thế nên mới có khẩu khí “ma lanh” đến thế!
Đúng thật cha nào con nấy!
_ Chuyện gì? – Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa thản nhiên hỏi. Tia nhìn chứa đầy sự nguy hiểm.
_ Dạ… con muốn “kết nạp” thêm đồng minh, được không ba vĩ đại?
_ Đồng minh?
_ Chị Tiểu Ngọc, vào đây nhanh lên.
Cô nhóc lém lĩnh chạy vội ra cửa, kéo một đứa bé gái khác vào trước sự kinh ngạc của Vĩnh Khoa.
_ Chú Khoa vĩ đại, con chào chú ạ!
_ Tiểu Ngọc? Sao con lại qua đây? Ai đưa con qua thế?
Nhíu mày nhìn đứa nhóc trước mặt mình, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi.
Thì ra, bảo bối của cậu còn tinh ranh hơn cậu tưởng nhiều. Còn dám lôi kéo thêm đồng minh rồi mới xin phép ba nó.
_ Dạ, cậu Chính An đưa con qua đây ạ!
Chính An?
Mà cũng chẳng sao. Càng đông càng vui!
_ Thế thì… bắt đầu thôi! Trước tiên là ba con nhé, Tiểu Ngọc!
_ Yes, sir!
2
Trên sofa, một chàng trai có gương mặt anh tuấn đang nhắm nghiền mắt, hàng mi cong vút đẹp chẳng khác ai đó. Dường như giấc ngủ có vẻ rất ngon.
_ Tiểu Du, ổn không? Có khi nào ba chị phát hiện không?
_ Suỵt. Chị nghe nhé, em sẽ lo phần bác 2. Còn chị, lo phần nhà bếp nghen. Xuất phát thôi!
Bé gái lém lỉnh hớn hở nói rồi lén lút bỏ đi, đứa bé còn lại cũng quả quyết gật đầu rồi nhanh chóng thi hành nhiệm vụ. Nhưng… do lúc nói chuyện, hai nhóc có ngồi sát vào nhau nên khi cả hai cùng rời khỏi địa điểm “bàn bạc mưu kế” thì vướng chân vào nhau… và thế là…
Oạch!
_ Ây da…
_ Ui… đau quá.
_ Chị Tiểu Ngọc không sao chứ?
_ Ừm, không sao, còn em, có sao không?
_ Không ạ, tiếp tục nhiệm vụ thôi!Tiểu Du lém lỉnh lon ton chạy đến chiếc sofa gần đó, trong tay là cây bút lông nho nhỏ.
Lê từng bước chân một cách nhẹ nhàng, cuối cùng Tiểu Du cũng đến được địa điểm ai đó đang nằm. Đưa tia nhìn nghịch ngợm nhìn quanh để chắc là không có ai rồi thu về tia nhìn gian manh nhìn chằm chằm vào người đang say giấc nồng.
Theo như tính toán của ba cô nhóc cho biết, giờ này thì cả hai chủ nhân của ngôi nhà vẫn say giấc. Đương nhiên, vì bây giờ là giữa trưa. Vĩnh Kỳ vừa đi làm về. Theo “lịch trình” thì khi về đến nhà, Vĩnh Kỳ sẽ ngã người xuống sofa và chợp mắt một lúc.
Cơ hội tốt để hành động!
_ Hi hi, tuyệt tác đã hoàn thành.
Nhóc con Tiểu Du ranh mãnh cười lén trong khi nhìn thấy thành phẩm đã được ra lò. Một gương mặt khiến người khác không khỏi bật cười do Vĩnh Khoa vĩ đại đã nghĩ ra và hướng dẫn cho con gái mình vẽ sao cho thật bắt mắt.
Tiểu Ngọc đáng yêu nhanh chân chạy tọt vào bếp. Cô nhóc cũng nhanh nhẹn không kém Tiểu Du.
Đứng lên chiếc ghế để với đến những thứ gia vị mẹ nấu hàng ngày, cô nhóc thoăn thoắt tay lấy lần lượt các hộp chứa gia vị. Chỉ vỏn vẹn một phút, hỗn hợp đường trộn với muối, muối trọn bột ngọt, dầu ăn thấm nước tương đã thành phẩm.
_ Chắc tối nay sẽ có một bữa ăn “hoành tráng” lắm.
Để lại mọi thứ như vị trí ban đầu trong chớp nhoáng, cô nhóc nhanh nhảu phóng xuống ghế rồi chạy ra điểm gặp mặt.
_ Hoàn thành tốt ạ!
Cả hai cô nhóc đồng thanh nói rồi leo vào BMW đen loáng với tiếng cười khúc khích. Người lái với nét mặt lạnh tanh cũng thoáng cười thỏa mãn.
_ Tiếp theo sẽ là… Wen đại nhân!
3
_ Gì thế này?
Wen dừng bước trước cửa phòng riêng, ông trố mắt nhìn “đóng lộn xộn” trước mắt đầy căm phẫn.
Toàn là đồ chơi trẻ con!
Bừa bộn rơi vãi trên bàn làm việc và sàn nhà.
Bước thật chậm vào phòng mình, Wen nhẹ rải tia nhìn quanh “đóng bừa bộn”. Như đoán trước được “kẻ chủ mưu” là ai, Wen cười nham hiểm.
Bên dưới nền gạch bóng loáng vương mùi thuốc sát trùng, một ánh sáng bạc khẽ lấp lánh dưới sự phản chiếu của nắng.
Khom người nhặt chiếc vòng nhỏ, nhìn vào đôi cánh bạc nhỏ nhắn thoáng đung đưa qua lại. Wen cười hiểm.
Vật này… chẳng phải là thứ ông đã đặt làm để tặng cho hai con bé nào đó hay sao?
Thế nào đây nhỉ! Wen đã vô tình tìm ra “kẻ phá phách” và “người cầm đầu” mất rồi!
4
_ Tiểu Du, chiếc vòng của con đâu?
Qua kính chiếu hậu trong khoang xe, Vĩnh Khoa nhanh mắt để ý thấy cánh tay bé nhỏ của con mình đã thiếu mất thứ gì đó, cậu điềm nhiên hỏi.
_ Ơ… chắc con đã để quên ở nhà rồi ạ! - Tiểu Du lém lỉnh trả lời ngoan ngoãn rồi tinh nghịch hỏi khẽ - Bây giờ mình đi đâu vậy ba vĩ đại?
_ Nạp năng lượng rồi hãy hành động tiếp.
_ Yeah. Ba là vĩ đại nhất.
_ Con yêu chú Khoa nhất quả đất!
Vĩnh Khoa nhếch môi hiểm ác rồi đạp ga phóng nhanh trên sa lộ. Dường như ai đó đã quên là mình đang “hộ tống” hai đứa nhóc chứ không phải người lớn.
Xe phóng vun vút qua hàng cây xanh ngắt. Cọ sát vào mặt đường nóng bức.
BMW dừng bánh trước một nhà hàng sang trọng. Hai đứa nhóc xinh xinh lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” bước vào “thế giới của những món ngon”.
Hương thơm phả ra từ bếp, lan tỏa xung quanh khiến những cái bao tử đang cồn cào rên rĩ trở nên hưng phấn hẳn.
Người quản lí nghiêng mình chào chàng trai quen mặt, biết nghĩa vụ của mình liền hì hục chạy vào bếp căn dặn người đem món ngon ra.
Quả Trương Vĩnh Khoa là lợi hại nhất! Nhưng… biết đâu có người nào đó còn “nham hiểm” hơn thì sao?
Sau khi đã nạp đầy năng lượng và sạc đầy bao tử, hai cô nhóc cười mãn nguyện rồi lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” ra BMW đang đậu đó. Tiến thẳng về nhà.
5
_ Người tiếp theo!
Chỉ tay về phía khuôn viên nhà, Vĩnh Khoa cười lạnh nhìn hai đứa trẻ “ngây thơ” rồi ra hiệu ngầm.
Tiểu Du và Tiểu Ngọc gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng chạy về phía khuôn viên, trên tay là “vũ khí bí mật” do ai kia đưa cho.
Liệu sẽ thành công khi “động” vào người này?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa né mình sang một góc, lén mắt theo dõi “hành động phạm pháp” của hai cô nhóc đã “qua huấn luyện”. Cười tinh ranh.
Nắng nhẹ soi vào tách trà nóng trên tay Trương Tề, ông nhẹ nâng tách trà lên, nhâm nhi từng chút một. Vị trà quyện vào gió, hương thơm nhẹ xông vào mũi ông. Cảm giác thật yên bình.
_ Ông ơi, cháu đến rồi!
Tiểu Du hớn hở nhảy phốc lên chiếc ghế cạnh ông, cười ngây ngơ.
_ Hôm nay thế nào rồi? – Trương Tề cười nhẹ, quay sang nhìn hai đứa nhóc lém lỉnh.
_ Dạ, khỏe ạ! Ơ, mặt ông dính gì thế? Để con xem.
Tiểu Du ma mãnh nói rồi tỏ vẻ lo lắng, quệt một đường sang vầng trán nhiều nếp nhăn.
_ Tiểu Du thật là, em làm gì thế. Ông ơi, để con lau cho.
Tiểu Ngọc nhíu mày vờ la rày Tiểu Du đáng yêu rồi nhanh chân bước lại cạnh Trương Tề, cô nhóc nhẹ đưa tay quệt hai bờ má của Trương Tề rồi cười tươi.
_ Xong rồi ạ!
Tuyệt tác… thành phẩm.
_ Ngoan lắm!
Trương Tề vẫn vô tư nhâm nhi trà mà không hề “cảnh giác”.
_ Chào ông, bọn vào thăm mẹ Thiên Di ạ.
Cả hai đứa nhóc cùng kéo nhau chạy thật nhanh vào nhà trước cái nhìn hiền của Trương Tề và trong tiếng cười khúc khích của một người nào đó đang núp sau tán lá xanh.
6
_Á… chết rồi.
Nhân cơ hội Vĩnh Khoa “vắng nhà” vì lý do gì gì đó mà Thiên Di cũng chẳng thèm quan tâm. Sóc con nhà ta lại “bén mảng” mò xuống “cấm địa” một cách lén lút, âm thầm.
Vì sao ư?
Chỉ vì cô nhóc muốn nấu cho ai kia một bữa vẹn toàn thôi!
Nhưng… dường như điều đó không giờ được “Chúa trời” chấp nhận.
_ Vĩnh Khoa mà biết là mình tiêu. Phải dọn mau thôi!
Rầm!
Đùng!
Xoảng!
“Thảm cảnh” trong mơ lại tự mò đến. Y như rằng, mỗi lần sóc con siêu quậy vào bếp là có chuyện lớn : Vĩnh Khoa phải cho “sửa sang lại căn bếp” trong vòng một ngày duy nhất.
_ Mẹ Thiên Di ơi, bọn con… - Tiểu Ngọc và Tiểu Du hớn hở chạy vào nhà liền khựng lại vì “mùi lạ”. Nhón chân xuống bếp, nhóc Tiểu Du ngơ ngác hỏi – Chuyện gì thế mẹ Thiên Di?