Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Nại
Máy bay xuyên qua tầng mây dày, bầu trời rộng lớn chỉ còn một mảng xanh thẳm trộn với từng vệt mây trắng xóa, hai thứ màu sắc ấy hòa vào nhau trên nền trời yên tĩnh.
“Kính thưa quý hành khách, chỉ còn ba mươi lắm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay thành phố A, kính đề nghị quý hành khách kiểm tra lại dây an toàn, tuyệt đối không đi lại tùy ý, chờ máy bay hạ cánh. Xin cảm ơn.”
Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên đã xua đi không ít những tâm trạng đang nôn nóng.
“Cuối cùng cũng sắp gặp lại mẹ rồi, lát nữa em muốn ăn bánh mì của chị nướng.”
Tiếng trẻ con từ chỗ nào đó truyền đến, bên cạnh một người đàn ông là hai đứa trẻ, ánh sáng mạnh chiếu lên khuôn mặt đáng yêu như hai chú búp bê nhỏ.
“Quỷ tham ăn.”
Cô bé ngồi ở vị trí gần lối đi khẽ nghiêng người, mái tóc dài màu nâu quăn gợn sóng buông sau lưng cô, hàng lông mi hài khẽ chớp động, hơi thở trên người khiến cô trông như nàng công chúa nhỏ bước ra từ tòa lâu đài xinh đẹp.
“Bố cũng muốn ăn bánh của chị con nướng thì phải làm sao?” xuyên qua mắt kính giày gác trên sống mũi, đôi mắt của người đàn ông nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh mình, khóe miệng vẽ lên nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.
“Vâng…vậy con có thể chia cho bố hai cái.” Kiều Đông đếm ngón tay, biểu cảm như thể đang cố nhịn đau mà bỏ xuống thứ mình yêu quý nhất thật thú vị.
“Hai quỷ tham ăn.” Kiều Miên cong môi, nụ cười như thể mang theo ánh nắng óng ánh phía chân trời.
Thân máy bay bắt đầu hạ thấp, trong tầm mắt dần xuất hiện những mảng màu trắng phía dưới mắt đất, đấy chính là hình ảnh mơ hồ của thành phố A phồn hoa, giữa bao la đồng ruộng, thành phố xi măng cốt thép hiện đại được nâng lên, những tòa cao ốc vươn lên trong mây trắng giờ phút này chẳng khác g ì món đồ chơi nhỏ bé.
Kiều Miên nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên trong không khí xuất hiện thứ mùi quái dị xông thẳng vào khoang mũi, cô bé he hé đôi mắt, hàng mi thanh tú khẽ cau lại, theo bản năng đưa tay kéo kéo cánh tay của Kiều Vân Hải: “Bố?”
Đương nhiên Kiều Vân Hải cũng ngửi thấy mùi khét mơ hồ trong không khí, khuôn mặt bỗng trở nên căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lo lắng của con gái, anh không thể không mỉm cười, vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Nhưng chỉ vài phút đồng hồ trôi đi, mùi khét không những không biến mất mà ngược lại càng lúc càng nồng đậm, tất cả hành khách đều đã tỉnh dậy, ai nấy đều quay sang hỏi người bên cạnh xem có biết chuyện gì đang xảy ra không, trong lúc ấy, phía trong cabin truyền ra không ít những tiếng ầm ĩ.
“Thưa quý hành khách, thứ mùi lạ xuất hiện trong ca bin sẽ được chúng tôi nhanh chóng xử lý, quý hành khác không cần phải lo lắng, máy bay sắp hạ cánh, mọi người thắt chặt dây an toàn, không được đi lại tùy ý, xin cảm ơn.”
Một lần nữa tiếng của nhân viên chuyến bay vang lên, mọi người nhìn thấy máy bay càng lúc càng gần mặt đất, tiếng ồn ào cũng dần dần nhỏ đi.
Nhưng Kiều Hải Vân trước sau vẫn căng thẳng, bàn tay nắm chặt lấy tay của Kiều Đông và Kiều Miên.
“Bố ơi, làm sao vậy ạ?” bầu không khí đang âm thầm toát lên vẻ bất an, trẻ con là những người rất nhạy cảm, Kiều Đông giương mắt lên, con ngươi trong vắt như mặt hồ có thể nhìn thấy tận đáy.
“Không sao đâu, sắp về nhà rồi.” nụ cười hiền lành của Kiều Vân Hải kéo theo những nếp nhăn mờ mờ phía đuôi mắt.
Mùi cháy khét trong buồng bay cũng không ít, ngay sau đó mắt thường còn có thể nhìn thấy từng đợt khói trắng bốc lên, nhanh chóng lấy đầy khoang máy bay khiến người ta sặc sụa.
Thân máy bay đột nhiên lắc lư, biên độ rung lắc càng lúc càng lớn!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải nó đã xử lý rồi sao?”
“Mau chóng hạ cánh đi!”
“Tránh ra một chút, tôi muốn lấy hành lý.”
“Chen cái gì mà chen, đụng vào đầu tôi rồi!”
Tiếng huyên náo từ bốn phía không hề dứt, không khí ổn định trên máy bay vừa được thiết lập thì nỗi bất an lại nhanh chóng dâng lên, toàn bộ hành khách không ai có thể bình tâm được, nhiều người đã tháo dây an toàn, chuẩn bị đi tìm hành lí của mình.
Trách mắng, hỏi han, chửi rủa, tất cả các tạp âm hỗn loạn ấy khiến khung cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn.
“Kính thưa quý vị hành khách, trên máy bay đã xảy ra sự cố chập điện, hiện nguồn điện đã bị ngắt, chúng ta sẽ phải hạ cánh khẩn cấp, sau khi máy bay hạ cánh, người già và trẻ em sẽ được ưu tiên, mọi người lần lượt xếp hàng xuống máy bay, không được chen lấn, mong mọi người phối hợp.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đứng dậy đổ ra lối đi ở giữa.
Rất nhiều hành lý lộn xộn rơi xuống, tiếng trẻ con khóc thét…cả khoang máy bay như thể sắp trải qua một trận thảm sát, ai cũng bị nỗi sợ hãi trước cái chết chi phối hành động, cái gì mà kính già yêu trẻ nhường phụ nữ chứ, tử thần ở ngay trước mắt, văn minh đều bị đạp đổ dưới mặt đất.
Trong lòng bàn tay của Kiều Miên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, dường như cũng không hẳn là mồ hôi của cô, bộ váy xinh xắn cô mặc trên người giờ phút này không ai còn rảnh rang để để ý đến nó, cô nghiêng đầu cười khẽ: “Bố, bố ôm Tùng Tùng xuống trước đi nhé.”
Nụ cười yên tĩnh của cô không hề hợp với khung cảnh xung quanh, một cô bé mười hai tuổi đã làm lộ ra tất thảy những vẻ xấu xí của khung cảnh ầm ĩ hỗn loạn nơi đây.
Trái tim Kiều Vân Hải bị bóp nghẹt, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Chúng ta sẽ cùng xuống, bố bế Tùng Tùng, con đi ngay phía sau.”
Chỗ ngồi của họ cách cửa thoát hiểm có bốn hàng ghế, khoảng cách dường như cũng rất gần.
“Sau khi hạ cánh, mọi người không cần mang theo hành lý, ưu tiên người già và trẻ em, xếp hàng trật tự để xuống máy bay. Xin nhớ kỹ, không nên quá quan tâm tới hành lý.”
Tiếng thông báo lại một lần nữa vang lên nhưng rất nhanh bị nhấn chìm bởi tiến ầm ĩ, nhiều hành khách dường như không thèm để ý, vẫn cố đi tìm hành lý.
Lối thoát hiểm chật cứng người, Kiều Miên đứng giữa đám người chen lấn, ai nấy đều rất cao, cô không nhìn được cái gì hết, khung cảnh đông nghìn nghịt cùng với mùi cháy khét khó ngửi.
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, khi nó dừng lại hẳn trên đường bay, cửa thoát hiểm được mở ra, người người đổ dồn về đó khiến nhân viên đoàn bay không thể làm gì được nữa.
“Không được mang theo hành lý, không mang theo hành lý!”
Giờ phút này khoang máy bay đã đông lại càng thêm chen chúc, bởi vì Kiều Vân Hải ngồi phía trong, lại ôm theo Kiều Đông nên vẫn bị kẹt lại, cánh tay Kiều Miên trước sau vẫn nắm chặt vạt áo của Kiều Vân Hải cuối cùng bị đám người xô lấn ấy tách ra!
“Bố!” Kiều Miên sợ hãi kêu lên.
“Điềm Điềm, đừng sợ, con xuống trước cùng với các cô chú ấy đi, bố và em sẽ xuống ngay.”
“Chị ơi đừng sợ, Tùng Tùng sẽ xuống với chị nhanh thôi.”
Trong biển người, chỉ một cái nháy mắt Kiều Vân Hải đã không nhìn thấy bóng dáng của con gái nữa, nhưng chiếc bóng trắng ấy một lần nữa khiến trái tim của anh bị nhấc lên không trung.
Bên tai chỉ còn tiếng gọi ‘Bố’ đến khản giọng, Kiều Miên bị người ta chen tới bậc thang, hai chân con bé mềm nhũ rồi ngã thẳng xuống dưới.
Đau! Cánh tay và cả chân đều đang truyền tới từng trận đau đớn tận xương.
Cơ thể Kiều Miên co rút lại, cô nằm trên mặt đất không thể cử động, chịu đựng đau đớn, cô cố gắng đưa mắt nhìn tới cửa thoát hiểm trên máy bay rồi mãi không trông thấy bóng hình của bố và em trai, mái tóc dài đã sớm bị người chen người đẩy làm rối tung lên không thể nhìn được nữa, váy trắng xinh đẹp cũng dính đủ loại vết bẩn cùng vết máu.
Cuối cùng có một vị khách đi qua không đành lòng nhìn cô như thế, cẩn thận bế cô lên, nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng dồn tới một trận sóng nhiệt ngập trời!
“Ầmmmmm!
Ánh lửa ngút trời!
“Bố!!”
Tiếng hét tuyệt vọng đầy thê lương đã xé nát chân trời buổi hoàng hôn màu máu, thế giới của cô lúc này dường như mất hết mọi thanh âm, những hình ảnh trước mặt bỗng biến thành một thước phim điện ảnh ngày tận thế được quay chậm.
Trong không khí chỉ toàn mùi nhiên liệu cháy khét, máy bay biến thành địa ngục nhân gian, cuốn hết tất cả những gì nó chạm đến được rồi hung hăng tàn sát trên ngọn lửa hừng hực cao đến tận trời xanh. Mảng màu vàng cuối cùng trên nền trời cũng đã bị màu máy tươi nuốt chửng.
19 giời 10 phút tháng 7 ngày 24, máy bay dân dụng LM627 gặp nạn, ba nhân viên của đội bay cùng với bốn mươi tám hành khách thiệt mạng.
–
Tác giả: tai nạn máy bay tham khảo sự cố của hàng không dân dụng Trung Quốc ngày 24 tháng 12 năm 1982 tại Liễm Châu.