Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu Bành Húc Thăng không quay lại, nếu hắn không bất ngờ phát điên trước mặt anh, có lẽ Tất Tiêu sẽ chẳng bao giờ hỏi vấn đề này.
Nhân lúc Bành Húc Thăng đang thất thần, Tất Tiêu lập tức co đầu gối thúc thẳng vào bụng hắn, bật người thoát khỏi kìm hãm, ngồi thẳng dậy.
Anh chỉnh lại quần áo, không chút nể nang hạ lệnh tiễn khách: “Tôi muốn ngủ, anh về đi.”
Bành Húc Thăng ngồi bên cạnh không nhúc nhích, cũng không trả lời, trông như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Tất Tiêu lại đá thêm một cái, thúc giục: “Đi mau!”
Lúc này Bành Húc Thăng mới chậm chạp mở miệng, “Tôi chưa từng thấy người lớn nào bị đau mà khóc lóc như em.”
Tất Tiêu cảnh giác: “Đừng nói mấy câu đáng ăn đòn nữa.”
“Hôm đó lúc em đứng xếp hàng ở sảnh chờ, tôi đã thấy em rồi.”
Tất Tiêu “ừ” một tiếng, thật ra chuyện đó cũng chẳng lạ gì, nếu không thấy trước thì làm sao Bành Húc Thăng lại xuất hiện trùng hợp đến vậy.
“Tôi không biết em đang giận dỗi với gia đình, tôi nghĩ dì sẽ đi cùng em, mấy lời tôi nói hôm đó không có ý gì khác.” Bành Húc Thăng liếc nhìn Tất Tiêu, “Lúc em nằm trên ghế, tôi biết em rất căng thẳng, rất sợ.”
“Đủ rồi.” Tất Tiêu cắt ngang.
Bành Húc Thăng: “Nói thật…”
“Anh câm miệng.”
Bành Húc Thăng: “…”
Bành Húc Thăng vẫn nói tiếp: “Chuyện hôm Quốc tế Thiếu nhi, thật ra tôi vẫn nhớ. Hình như là hồi lớp bốn, có một lần em vừa nhổ răng ở bệnh viện về, khóc từ đó đến tận cổng chung cư, đến lúc vào rồi vẫn còn thút tha thút thít.”
Tất Tiêu xụ mặt, không muốn thừa nhận.
“Trùng hợp hôm đó tôi vừa học piano về, chúng ta gặp nhau trong thang máy. Nhìn thấy tôi, em lập tức không khóc nữa, nhưng nhịn đến mức mũi đỏ cả lên.” Bành Húc Thăng kéo thẳng ống quần tây, tiếp tục: “Dì Hồng còn nói em sợ máu đến hoảng, liền đẩy em qua nhà tôi, bắt tôi chơi với em một lúc.”
Cái khổ của việc lớn lên cùng kẻ thù không đội trời chung chính là dù ghét đến mức nào, cả hai đều nắm rõ “lịch sử đen tối” của nhau như lòng bàn tay, không ai chịu nhịn việc đào bới chuyện cũ của đối phương.
Tất Tiêu nghi ngờ, có lẽ đây là cách Bành Húc Thăng trả đũa vì anh đã nhắc lại chuyện cũ trước.
“Hồi đó tôi không thể hiểu được, không ngờ em lại sợ nhổ răng đến thế,chính xác hơn là tôi hoàn toàn không tin em có thể khóc chỉ vì chuyện nhổ răng.” Bành Húc Thăng nói tiếp, “Trước mặt tôi em luôn tỏ ra hung dữ, còn hỏi tôi có thấy buồn cười không, thật ra, tôi chẳng quan tâm đâu.”
“…” Tất Tiêu cạn lời.
“Có lẽ do thái độ tôi lạnh nhạt quá nên em mới bực mình, muốn đánh nhau với tôi.”
“Nếu anh không thấy buồn cười, sao không nói thẳng là không có?” Tất Tiêu trách móc.
Anh lờ mờ nhớ ra chút ít.
Hôm đó sau khi nhổ răng xong, tâm trạng vốn đã không tốt, lại còn vô tình đụng trúng Bành Húc Thăng, khiến cậu càng thêm ấm ức. Thế mà mẹ chẳng giúp được gì, còn tống cậu qua nhà đối phương để chơi, hy vọng Bành Húc Thăng có thể dỗ cậu vui.
Nhà Bành Húc Thăng rất lớn, nhưng lúc nào cũng trống trải, chỉ có người giúp việc ở nhà nấu cơm. Bành Húc Thăng dẫn cậu đến sofa, đẩy qua một hộp khăn giấy, nói: “Lau đi.”
Tất Tiêu từ xa đã thấy xe nhà Bành Húc Thăng, liền lén lau nước mắt và nước mũi qua loa, nghĩ rằng mình đã che giấu rất giỏi. Cậu thấy mình đã ngụy trang khá ổn, không hề biết đuôi mắt và đầu mũi cậu vẫn đỏ bừng, nhìn qua là biết vừa khóc xong.
Tất Tiêu hỏi: “Cậu có ý gì?”
Bành Húc Thăng vừa lấy sách piano từ trong cặp ra, vừa hờ hững đáp: “Lần trước tôi cũng đi nhổ răng, chẳng đau chút nào.”
Tất Tiêu thừa hưởng tính khí nóng nảy từ mẹ mình, lập tức nghĩ rằng Bành Húc Thăng đang chế giễu cậu, tức đến mức không chịu nổi liền đứng phắt dậy.
Bành Húc Thăng vẫn hồn nhiên chưa nhận ra ra nguy hiểm, còn thêm dầu vào lửa: “Thật ra, có thể cậu không phải đau thật, chỉ là sợ thôi. Nhiều khi cảm giác đau chỉ là sự lo lắng, sợ hãi trong lòng.”
Nhưng trước khi Bành Húc Thăng nói hết câu, Tất Tiêu đã xông vào đánh nhau với anh.
***
Sau khi trưởng thành, Tất Tiêu rất ít khi động tay động chân với ai, anh tự thấy mình đã bớt nóng tính hơn trước nhiều.
Ví dụ như hiện tại, Bành Húc Thăng cứ lì lợm không chịu đi, còn thao thao bất tuyệt mấy chuyện nhảm nhí gì đó, thế mà anh vẫn chưa tống cổ đối phương.
Anh sắp bị Bành Húc Thăng làm cho mềm lòng mất rồi.
“Anh vòng vo tam quốc mãi, rốt cuộc muốn nói gì?”
Bành Húc Thăng hỏi lại: “Em còn nhớ không? Hôm đó tôi đưa em hộp khăn giấy, còn để một ít đồ ăn vặt lên bàn, tôi muốn an ủi em.”
Tất Tiêu thành thật nói: “Nhưng tôi chỉ nhìn thấy mỗi hộp khăn giấy thôi.”
Bành Húc Thăng gật đầu: “Nhưng từ hôm đó tôi đã biết, em rất sợ nhổ răng. Cho nên hôm đó tôi đã đứng chờ ở đó, không có lý do nào khác, tôi chỉ muốn ở bên em thôi.”
“…”
Một câu nói nhẹ nhàng của Bành Húc Thăng khiến Tất Tiêu nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào.
Anh hiểu ý ngầm trong lời nói của người kia.
Vòng vo mãi, thực ra chỉ muốn nói, hắn chưa từng cười nhạo anh, cũng không đến để xem trò cười. Chỉ đơn giản là biết anh sợ, nên mới muốn ở bên cạnh.
Bành Húc Thăng cười nhẹ: “Hôm đó nhìn em đáng thương lắm…”
“Lại muốn ăn đòn đúng không?”
“Lúc nắm tay em, tôi đã nghĩ, tại sao cơn đau không thể chuyển sang chỗ khác được.”
“…”
Tất Tiêu nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.”
Bành Húc Thăng: “Dù không chuyển được đau đớn, nhưng cũng coi như chịu đựng cùng em.”
Tất Tiêu sờ sờ mũi, nhỏ giọng: “… Đúng là tôi siết khá chặt.”
“Tôi nói xong rồi.”
Bành Húc Thăng quay sang nhìn anh, như thể đang nói: Đến lượt em.
Nhịp tim của Tất Tiêu dần bình tĩnh lại, anh khoanh tay, lạnh lùng đáp: “Anh không thấy lời giải thích của mình mập mờ quá sao?”
“Là em hỏi mà.”
“…”
Tất Tiêu rất muốn nổi khùng lên, nhưng anh không thể.
Hít sâu một hơi, anh lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách: “Được rồi, mau về đi. Sắp 11 giờ rưỡi rồi.”
Bành Húc Thăng định mở miệng nói gì đó, nhưng Tất Tiêu đã chặn trước: “Còn nữa, tôi sẽ không yêu một người mà tôi không thích, bất kể lý do là gì.”
Anh ngừng lại một chút, sau đó dứt khoát: “Nhưng câu mà anh muốn nghe, tôi không thể nói, bởi vì chúng ta đã chia tay rồi.”
“Như vậy đủ rõ ràng chưa?”
Bành Húc Thăng im lặng một lúc, dường như đã chấp nhận sự thật này, biểu cảm của hắn dần dịu lại, dựa lưng vào ghế sofa liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Cũng muộn rồi.”
Tất Tiêu thẳng thừng nói: “Vậy nên anh về ngay đi, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.”
“Tôi có thể ở lại qua đêm không?”
“Nhà tôi chẳng có gì để tiếp đãi anh đâu.”
“Thế người khác ở đây kiểu gì?”
“…”
Sao trước giờ Tất Tiêu không nhận ra Bành Húc Thăng lại nhỏ mọn thế nhỉ?
Đã bảo là nói bừa thôi mà, có ai từng ngủ lại nhà anh đâu, vậy mà đến giờ vẫn nhớ dai như đỉa.
Bành Húc Thăng lại nói: “Mẹ tôi đang ở nhà, tôi về muộn thế này bà sẽ suy nghĩ lung tung.”
Tất Tiêu lập tức phản pháo: “Thế anh không về thì dì sẽ không suy nghĩ lung tung à?”
“Không.” Bành Húc Thăng thản nhiên, “Bà ấy không thấy tôi thì sẽ không nghĩ đến.”
“…”
Tất Tiêu đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng đành chịu thua: “Vậy anh ngủ sofa đi, tôi lấy chăn cho.”
Giọng điệu Bành Húc Thăng có vẻ hậm hực: “Không phải ngủ cùng em à?”
Tất Tiêu thẳng chân đá một phát: “Giả ngây thơ với ai hả?”
Nhà không có sẵn đồ dùng một lần, đến cốc súc miệng cũng chỉ có một cái. Bành Húc Thăng đành dùng một chiếc cốc nhựa để súc miệng, vệ sinh qua loa. Tất Tiêu lục lọi tìm được một bộ chăn gối sạch sẽ trong phòng khách, là của bạn anh từng dùng nhưng đã giặt kỹ, sau này cũng chưa ai dùng đến.
Anh còn cho Bành Húc Thăng mượn một chiếc áo thun và quần short thể thao làm đồ ngủ, hai người có chiều cao tương đương, nhưng nhìn Bành Húc Thăng mặc có vẻ hơi chật, rõ ràng không thoải mái lắm – nhưng Tất Tiêu giả bộ như không thấy.
Dù sao cũng đâu phải anh một hai bắt Bành Húc Thăng ở lại.
Sau một hồi loay hoay, Tất Tiêu xử lý xong xuôi thì đã gần nửa đêm, anh mệt đến mức ngáp liên tục.
Bành Húc Thăng nằm trên sofa, buông một câu nhận xét: “Sofa nhà em nhỏ thật đấy.”
Tất Tiêu lườm: “Sofa nhà tôi để ngồi, không phải để ngủ.”
“Thế còn giường nhà em thì sao, sao không để người ta ngủ?”
“Nín đi.” Tất Tiêu cắt ngang, tắt đèn hành lang, “Tôi cần đi ngủ sớm.”
“Tại sao?”
“Nửa đêm tôi sẽ bị đau răng làm tỉnh giấc.”
“Đêm qua em gọi điện cho tôi cũng vì đau răng sao?”
“…” Tất Tiêu chối bay chối biến, “Không hề, chỉ vô tình chạm nhầm thôi.”
“Nửa đêm em không ngủ còn bật điện thoại gì?”
Tất Tiêu bấm “tách” một tiếng, tắt luôn đèn phòng khách.
“Rốt cuộc anh có ngủ không?” Tất Tiêu gắt.
“Ngủ ngon.”
Tất Tiêu không buồn nói thêm.
***
Sáng hôm sau, cả hai đều dậy rất sớm, Tất Tiêu có hẹn ăn sáng với Chu Viện, Bành Húc Thăng thì phải về nhà tắm rửa thay đồ.
Tất Tiêu mặc một bộ vest chỉnh tề, sấy tóc xong thì đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, Bành Húc Thăng thảnh thơi bước vào phòng tắm, rửa tay xong còn đứng bên cạnh nhìn Tất Tiêu qua gương, tò mò hỏi: “Em đi làm mà ăn mặc trang trọng thế?”
“Tôi có hẹn với người ta.”
Tất Tiêu ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương, má vẫn chưa hết sưng, nửa bên mặt trông không cân đối lắm, hoàn toàn làm giảm phong độ và vẻ điển trai của anh.
“Em hẹn với ai?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Tôi chở em qua đó.”
Ban đầu Tất Tiêu định từ chối, nhưng nghĩ lại thì, Bành Húc Thăng đã ngủ lại nhà mình một đêm, không thể để hắn ở không được, nếu hắn tự nguyện làm tài xế cho mình, tính ra cũng không tệ.
Thế là anh hỏi: “Anh chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Khách sạn mà Chu Viện đặt nằm ngay trên đường về nhà của Bành Húc Thăng. Nếu Tất Tiêu tự bắt tàu điện, chắc phải mất ít nhất 40 phút. May mà ra khỏi nhà chưa bao lâu, dù đúng giờ cao điểm sáng nhưng chỉ kẹt xe một lúc, cuối cùng họ đến nơi trong 20 phút.
Tất Tiêu rất hài lòng với người tài xế bất đắc dĩ này, dưới ánh nắng sớm ấm áp, cảm giác uể oải khi phải dậy sớm đi làm cũng tan biến phần nào.
Vừa dừng xe, màn hình điện thoại của Tất Tiêu sáng lên, hiện ra hai tin nhắn.
[Chu Viện]: “Cậu tới chưa?”
[Chu Viện]: “Bàn số 18 tầng 2.”
[Tất Tiêu]: “Tới rồi.”
[Tất Tiêu]: “Lên ngay đây.”
“Cảm ơn.” Tất Tiêu đeo khẩu trang, nghiêng đầu nhìn Bành Húc Thăng rồi tháo dây an toàn.
“Là cô gái gọi điện cho em hôm qua đúng không?” Bành Húc Thăng nhìn thẳng phía trước, hỏi. “Em với cô ấy là quan hệ gì?”
Tất Tiêu nhướn mày, đáp: “Anh ăn sủi cảo nhân dấm hả? Sao chua thế?”
Bành Húc Thăng phân tích: “Chiếc điện thoại cài nhạc chuông là điện thoại làm việc của em, hôm qua cô ấy gọi cho em qua số đó, vậy nên cô ấy là khách hàng của em.”
Đây là câu khẳng định, không phải câu hỏi.
Bành Húc Thăng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng cô ấy lại nhắn tin cho em qua wechat trên điện thoại cá nhân.”
Tất Tiêu không mắc bẫy: “Tôi đi đây.”
Bành Húc Thăng lập tức quay đầu nhìn anh.
Tất Tiêu kéo cửa xe nhưng không mở được, bèn bất đắc dĩ quay sang nhìn hắn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Bành Húc Thăng bất ngờ trả lời rất thẳng thắn: “Tôi muốn biết em và cô ấy có quan hệ gì.”
“Chẳng phải anh đoán ra rồi sao? Bạn học, khách hàng, chỉ vậy thôi.”
“Ừ.”
Bành Húc Thăng mở khóa cửa xe.
Tất Tiêu mở cửa bước xuống, vừa định đóng cửa thì bị gọi lại.
“Đợi đã.”
“Gì nữa?”
Tất Tiêu phải cúi xuống nhoài người vào trong xe, kiên nhẫn hơn nửa ngày Bành Húc Thăng mới chìa điện thoại ra: “Thêm wechat đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");