Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ lần cuối Tất Tiêu gặp Châu Lâm đã trôi qua sáu, bảy năm.
Châu Lâm ngày trước là lớp trưởng lớp 1, cùng lớp với Bành Húc Thăng. Hồi cấp ba, dù Tất Tiêu có nghe danh cô nhưng cả hai hầu như không tiếp xúc. Mãi đến một chuyến dã ngoại vào mùa thu năm lớp 12, khi lớp 1 và lớp 2 được ghép nhóm chung, họ mới tình cờ quen biết, rồi dần trở thành bạn bè thân thiết.
Châu Lâm chỉ vào cô gái đứng cạnh mình, giới thiệu: “Đây là bạn thân của tôi, Lâm Hứa Nhi, cũng học lớp 1, ngày xưa là ủy viên tuyên truyền.”
Tất Tiêu cũng nhớ mang máng về cô gái này, anh nhớ Lâm Hứa Nhi và Châu Lâm chơi rất thân, vì cả hai đều học giỏi xuất sắc nên thường được bạn bè và thầy cô đùa gọi là “song hoa lớp 1.”
Tất Tiêu nói: “À, hồi trước có gặp rồi.”
Châu Lâm mỉm cười hỏi: “Cậu đứng đây làm gì thế, sao không vào trong?”
Tất Tiêu đáp: “Đang chờ người.”
Anh đang đợi bạn cùng bàn hồi cấp ba, tên là Tư Chu. Anh chàng này cao lớn, giọng oang oang, ngày xưa hay than vãn chuyện giảm cân với anh, không biết giờ qua mấy năm đã “phát tướng” thêm được mấy cân.
“Đợi bạn học à?”
Châu Lâm bắt gặp ánh mắt của Tất Tiêu, cũng quay đầu nhìn theo – trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Châu Lâm nhận ra người kia, thoáng ngạc nhiên rồi cười rạng rỡ vẫy tay chào: “Anh Húc!”
Bành Húc Thăng đút tay trong túi quần, khẽ gật đầu đáp lại.
Tất Tiêu âm thầm nghĩ thầm: Lại diễn nữa rồi đấy.
Châu Lâm quay sang nhìn Tất Tiêu, “Cậu đang chờ Bành Húc Thăng à?”
Tất Tiêu biết Châu Lâm đã hiểu lầm, nhưng anh không giải thích, mà thuận theo lời cô hỏi: “Sao vậy?”
Châu Lâm và Lâm Hứa Nhi liếc mắt nhìn nhau, rồi Lâm Hứa Nhi cười trêu: “Ấn tượng của bọn mình vẫn dừng lại ở thời cấp ba.”
Tất Tiêu hỏi: “Ấn tượng gì?”
Lâm Hứa Nhi đáp: “Hồi đó tôi nghe nói, cậu với Bành Húc Thăng không hòa thuận lắm.”
Châu Lâm cũng cười, nói thêm: “Tôi cũng từng nghe thế, tôi nhớ hai người là hàng xóm? Lúc đó tôi còn thấy lạ, tại sao hàng xóm mà lại không ưa nhau. Nhưng bạn bè của cậu kể chuyện hùng hồn lắm, nói tuyệt đối không được nhắc tên Bành Húc Thăng trước mặt cậu, nhắc đến là cậu nổi đóa ngay!”
Thời cấp ba đúng là Tất Tiêu và Bành Húc Thăng không ưa nhau, cũng đúng là anh chẳng muốn nghe nhắc đến tên của Bành Húc Thăng. Nhưng anh không ngờ chuyện này lại truyền xa đến mức cả Lâm Hứa Nhi cũng biết.
Có lẽ, bản tính thích hóng hớt là đặc trưng của con người.
Còn chưa kịp trả lời, “nhân vật chính” khác của câu chuyện đã xuất hiện ngay trước mặt ba người.
Bành Húc Thăng vẫn nhét tay trong túi, trên sống mũi là chiếc kính khiến hắn trông như một kẻ “văn nhã bại hoại.” Trông chẳng khác mấy so với lúc ở khoa răng hàm mặt, chỉ thiếu mỗi chiếc áo blouse trắng, nhìn vào có vẻ… đứng đắn hơn.
“Lâu rồi không gặp.”
Câu này là dành cho cả ba người, bao gồm cả Tất Tiêu.
Chỉ có Tất Tiêu biết rằng, thực ra tuần trước họ vừa gặp nhau, khoảng thời gian xa cách còn chưa đến một tuần.
Tất Tiêu không chút nể mặt, phá đám ngay: “Lâu gì mà lâu, chẳng phải tuần trước vừa gặp sao?”
Anh nói đầy ẩn ý: “Lúc đó tôi tình cờ gặp bác sĩ Bành ở bệnh viện, thật là trùng hợp, đúng không?”
Châu Lâm nghe vậy, kinh ngạc hỏi: “Ồ, hóa ra hai người đã gặp nhau trước rồi à?”
Rồi cô quay sang Bành Húc Thăng, “Bảo sao, hóa ra Tất Tiêu đứng ở cửa chờ cậu, hai người lén lút liên lạc với nhau từ lâu rồi à!”
Bành Húc Thăng thoáng sững sờ, quay sang hỏi Tất Tiêu: “Em đang chờ tôi sao?”
Tất Tiêu đáp: “Không.”
“Ơ kìa, sao người ta đến rồi mà lại không nhận?” Châu Lâm trêu.
Tất Tiêu bất lực: “Tôi còn chưa thừa nhận mà.”
Anh bật màn hình điện thoại, thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, mở ra xem thì đều là của Tư Chu.
“Anh Tất, tôi kẹt xe rồi!!! A a a a a!”
“Anh Tất ơi, cậu vào trước đi, đừng chờ tôi nữa.”
“Tôi vẫn đang mắc kẹt… [Khóc].”
Tất Tiêu cất điện thoại lại vào túi, nói: “Thôi, vào luôn đi.”
***
Khi bốn người bước vào phòng, đã có hơn chục người ngồi sẵn bên trong, vừa trò chuyện vừa cười nói ồn ào, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cửa vừa mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
“Ô hô ——” Một người hét lên, “Tất Tiêu! Sao cậu tới muộn vậy?”
Tất Tiêu giơ hai tay: “Còn người muộn hơn đang ở phía sau.”
“Lớp trưởng!” Một người khác gọi, “Sao cậu lại đi cùng Tất Tiêu?”
Châu Lâm cười: “Tôi với Hứa Nhi đi cùng nhau, vừa hay gặp Tất Tiêu và Bành Húc Thăng.”
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người chuyển qua lại giữa Tất Tiêu và Bành Húc Thăng, không ai nói một lời.
Lâm Hứa Nhi cười bọn họ, “Đừng nhìn nữa, người ta làm lành lâu rồi!”
Phòng lập tức ồn ào trở lại.
“Làm lành?”
“Thật á? Không đùa chứ!”
“Đúng là thời thế thay đổi!”
“Thật không ngờ, nhìn hai cậu đi cùng nhau, tôi còn tưởng lại sắp có màn dẫm chân nhau chứ!”
“Hahaha… Tôi cũng nhớ vụ đó!”
Tất Tiêu nghe xong chỉ biết thở dài, trong đầu toàn là dấu chấm than.
Ngày lễ trưởng thành, các nam sinh đều thay đồng phục thành vest và giày da bóng loáng. Hôm đó đông người, vị trí đứng của Bành Húc Thăng lại ngay bên phải Tất Tiêu. Không nhớ Bành Húc Thăng đã nói gì, chỉ biết câu đó khiến Tất Tiêu bực mình ra mặt, nhưng chẳng làm được gì, nên liền… dẫm lên chân hắn một cái.
Mũi giày của Bành Húc Thăng lập tức dính một vệt bụi, hắn cũng không vừa, liền dẫm lại.
Cứ thế, trong khi lãnh đạo đang phát biểu trên sân khấu, Tất Tiêu và Bành Húc Thăng đứng dưới sân khấu thi nhau dẫm giày của đối phương. Chưa đầy năm phút sau, cả hai đã bị thầy cô phụ trách trật tự tuần tra bắt gặp tại trận.
Do hôm đó có phụ huynh tham dự nên thầy cô chỉ cảnh cáo miệng, nhưng câu chuyện thì nhanh chóng lan truyền khắp lớp, trở thành trò trêu ghẹo mỗi khi mọi người tụ họp.
***
“Được rồi, đừng đứng mãi ở cửa nữa, vào ngồi đi!” Lớp trưởng lớp 2 tốt bụng cắt ngang những lời bàn tán rôm rả, nhiệt tình gọi mọi người vào chỗ.
Người đã đến đông đủ, ghế trống cũng chỉ còn lại vài chỗ.
Tất Tiêu không muốn ngồi cạnh Bành Húc Thăng, liền chọn một chỗ bên cạnh lớp trưởng. Nhưng vừa ngồi xuống, anh đã bị lớp trưởng “tốt bụng” chặn lại: “Tất Tiêu, chỗ này lát nữa phục vụ mang đồ ăn ra, không tiện lắm. Cậu ngồi sang chỗ cạnh Bành Húc Thăng đi!”
Tất Tiêu: “…”
Vừa miễn cưỡng ngồi xuống, anh đã nghe Bành Húc Thăng hỏi: “Vừa rồi em chờ ai?”
Tất Tiêu: “Không phải chờ anh.”
Bành Húc Thăng: “Thật ra em chờ Châu Lâm, đúng không?”
Tất Tiêu: “Hả?”
Châu Lâm thì liên quan gì ở đây?
“Em với Châu Lâm quen nhau thế nào?”
Bành Húc Thăng không nhìn anh, chỉ chăm chú sắp xếp bát đũa. Nếu không phải thấy môi hắn khẽ động, Tất Tiêu còn tưởng mình nghe nhầm.
“Sao tự dưng lại hỏi thế?” Tất Tiêu vừa dùng đũa chọc vào bát, vừa đáp: “Tôi quen cô ấy trong chuyến đi dã ngoại mùa thu.”
“Hửm?”
Tiếng ồn ào xung quanh át gần hết âm thanh, nếu không ngồi sát nhau, Tất Tiêu chắc chắn chẳng nghe được tiếng “hửm” rất khẽ đó.
“Chuyến dã ngoại mùa thu năm lớp 12 ấy.”
Bành Húc Thăng không nói gì, một lát sau hắn mới đáp: “Hôm đó tôi không đi.”
Tất Tiêu chợt nhớ ra: “À đúng rồi, anh không đi, thành ra hôm đó tôi chơi vui cực!”
Bành Húc Thăng: “…”
Lúc đó đang giao mùa, dịch cúm bùng phát, Bành Húc Thăng chẳng may dính bệnh nên xin nghỉ, không tham gia chuyến đi. Và trong chuyến đi đó, Tất Tiêu đã quen biết Châu Lâm.
***
Đồ ăn vừa được dọn lên, Tư Chu mới hớt hải chạy đến.
Tất Tiêu đã giữ sẵn một chỗ trống cho cậu ta, Tư Chu lao đến chỗ anh, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bành Húc Thăng ngồi ngay cạnh Tất Tiêu.
Tư Chu trố mắt, ghé sát Tất Tiêu thì thầm, nhưng âm lượng không nhỏ chút nào: “Anh Tất, sao cậu lại ngồi chung với Bành Húc Thăng?”
Giọng cậu ta vang rõ mồn một, cứ như sợ người ngồi cạnh không nghe thấy vậy.
“Hết chỗ ngồi rồi.” Tất Tiêu vỗ vào bụng của Tư Chu, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lại béo lên rồi? Trước còn nói giảm cân cơ mà?”
“Haiz, cậu cũng biết rồi đấy… không giảm nổi, nhịn ăn một bữa là đói lả người luôn!” Tư Chu thở dài.
“Thôi ăn cơm đi, chuyện cũ lát nữa hẵng kể.”
“Ố kề!”
Cả hội hiếm khi tụ tập, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, từ tình hình hiện tại của mỗi người cho đến những câu chuyện “giật gân” thời cấp 3.
“Này, các cậu biết chưa? Thầy dạy vật lý lớp cậu hồi lớp 11 đính hôn với cô dạy văn lớp bọn mình đấy!”
“Thật hả?!”
“Thật, hồi đấy tôi còn thấy hai người cứ đi với nhau suốt, đăng cả ảnh lên mạng xã hội nữa.”
“Cái đó nhằm nhò gì, lớp tôi có Tôn Yến, giờ còn cưới rồi cơ.”
“Tôi cũng thấy trên mạng xã hội của cổ!”
“Chồng hình như là đồng nghiệp thì phải, hai người trông hợp nhau phết.”
“À mà này, cái bạn cán sự thể dục của lớp 1 với lớp phó lớp mình hồi trước ấy, hai người đó sao rồi?”
“Chia tay lâu rồi!”
“Từ bao giờ vậy?”
“Lên đại học không bao lâu đã chia tay rồi, đổi cả ảnh đại diện luôn mà.”
…
Tư Chu huých khuỷu tay vào Tất Tiêu, hạ giọng hỏi: “Anh Tất, cậu có bạn gái chưa?”
Tất Tiêu: “Chưa.”
Tư Chu lại thì thầm: “Thế đã từng yêu chưa?”
Tất Tiêu ngừng một giây, đáp: “Rồi.”
Tư Chu: “Vậy sao mà chia tay?”
Tất Tiêu lời ít ý nhiều: “Tính cách không hợp.”
Tư Chu: “Uầy, tiếc nhỉ.”
Tất Tiêu: “…”
Nếu để Tư Chu biết người yêu cũ của anh chính là Bành Húc Thăng, không biết cậu ta sẽ phản ứng ra sao.
***
Ăn uống xong, cả nhóm cùng nhau quay lại trường. Một số bạn tranh thủ thời gian buổi sáng đã đi dạo quanh trường, còn những người bận rộn thì chỉ có thể về xem chương trình văn nghệ buổi tối và hẹn dịp khác ghé lại.
Vừa bước qua cổng trường, những ký ức cũ bất chợt ùa về.
Quảng trường sáng rực ánh đèn, sân khấu ngập tràn tiếng hát, tiếng cười vang lên không ngớt. Bầu không khí sôi động kéo cả nhóm chạy ào tới xem, chỉ còn Châu Lâm, Lâm Hứa Nhĩ, Tất Tiêu, và Bành Húc Thăng đứng lại.
“Tất Tiêu, cậu muốn vào lớp học cũ xem không?” Châu Lâm rủ.
Quảng trường đông người, Tất Tiêu vốn không thích chen chúc, cũng tò mò muốn biết lớp học cũ giờ ra sao nên gật đầu đồng ý.
Anh liếc nhìn Bành Húc Thăng, thấy người này vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, đứng yên như tượng, anh bèn hỏi: “Anh có muốn đi cùng không?”
Bành Húc Thăng “ừ” một tiếng.
***
Dãy nhà học tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ hành lang tầng một.
Châu Lâm hơi sợ bóng tối, đi chậm rì ở cuối hàng. Tất Tiêu và Bành Húc Thăng bật đèn pin điện thoại để soi đường cho hai cô gái.
Lớp học của họ ở tầng ba, vẫn y nguyên như trước, hai phòng liền kề của lớp 1 và lớp 2.
Cửa lớp khóa nên họ không vào được, chỉ có thể dùng đèn pin rọi qua cửa sổ để ngắm bên trong, thấy bảng tin đã thay mới cùng những dòng chữ xa lạ trên bảng đen.
Lâm Hứa Nhĩ chợt nói: “Hồi trước tôi ngồi ở chỗ gần cửa sổ này, còn từng lén dùng bút chì viết gì đó lên tường nữa.”
Châu Lâm hỏi: “Cậu viết gì vậy?”
Lâm Hứa Nhĩ đáp: “Tất nhiên là tên trường đại học trong mơ của tớ rồi.”
Châu Lâm bật cười: “Ối dào, tôi cứ tưởng cậu viết tên Bành Húc Thăng cơ!”
Lâm Hứa Nhĩ: “Này!”
Tất Tiêu ngơ ngác: “Sao lại viết tên Bành Húc Thăng?”
Châu Lâm khẽ đẩy Lâm Hứa Nhĩ: “Tự cậu nói đi.”
“Được rồi.” Lâm Hứa Nhĩ thản nhiên thừa nhận: “Vì tôi từng thầm thích cậu ấy.”
Nói xong, cả ba ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Bành Húc Thăng.
Biểu cảm của Bành Húc Thăng thoáng cứng đờ, hiển nhiên không ngờ chuyện lại đụng tới mình.
Hắn theo bản năng nhìn sang Tất Tiêu.
Hai ánh mắt bất chợt giao nhau.
Tác giả:
Tất Tiêu: Đỉnh thật đấy! Kịch hay đến rồi!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");