Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tất Tiêu vẫn chưa quen với việc bên cạnh có thêm một người nằm.
Buổi sáng mơ màng tỉnh giấc, anh theo thói quen xoay người liền bị một vòng tay kéo vào lòng, không cho động đậy.
“Ngủ thêm chút nữa đi.” Bành Húc Thăng thuận thế hôn lên trán anh, mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhìn khuôn mặt thân thuộc ở ngay bên cạnh, cơn buồn ngủ lại tràn đến như thủy triều.
Tất Tiêu để yên cho hắn ôm, tìm một tư thế thoải mái rồi lại thiếp đi trong vòng tay hắn.
Hai người cứ quấn quýt ngủ một giấc thật dài cho đến khi chuông cửa nhà vang lên.
Tất Tiêu lập tức tỉnh táo: “Không phải mẹ em đấy chứ?”
Bành Húc Thăng vốn đã tỉnh từ lâu, chỉ là muốn nằm thêm với Tất Tiêu một chút nên cứ lười biếng chưa chịu dậy.
Bành Húc Thăng chống tay ngồi dậy, xoa xoa thái dương, nói: “Để anh đi mở cửa.”
Tất Tiêu cũng ngồi dậy theo, nhắc lại: “Anh đi mở cửa?”
Lúc này không phải nên trốn vào tủ quần áo sao?
Bành Húc Thăng khoác tạm một chiếc áo thun, không mấy để tâm: “Nếu thật sự là dì Hồng, bà thấy anh có lẽ sẽ bớt giận hơn một chút.”
Tất Tiêu thầm nghĩ, chẳng phải sẽ giận đến như sét đánh hay sao?
Thật ra để Bành Húc Thăng đi cũng được, dù sao hai người họ đã tái hợp, nếu mẹ anh đúng là bất ngờ đến thật, thì để bà biết trước, sớm thích nghi cũng tốt.
Dưới tiếng chuông cửa thúc giục, Bành Húc Thăng vẫn không quên chỉnh lại dáng vẻ, làm cho mình gọn gàng đâu ra đấy rồi mới nghiêm túc chậm rãi đi ra mở cửa.
Tất Tiêu theo sát phía sau, núp sau bức tường chuẩn bị xem Bành Húc Thăng xử lý thế nào.
Khi cánh cửa mở ra, một giọng nói đồng thời vang lên: “Anh Tất——”
Sau đó lập tức ngừng bặt: “——Ủa.”
Tất Tiêu nghe tiếng liền bước ra từ sau bức tường, nghiêng đầu hỏi: “Tống Tinh Ánh?”
Bành Húc Thăng đứng sang một bên để Tất Tiêu đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của Tống Tinh Ánh.
Một lúc sau Tống Tinh Ánh mới bật ra một tiếng thốt vô dụng: “À.”
Thấy là cậu, Tất Tiêu bất giác thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vào đi.”
Bành Húc Thăng cũng gật đầu chào Tống Tinh Ánh.
Tống Tinh Ánh:?
Người đàn ông này hôm qua đâu có thái độ này?
Sao mới qua một đêm mà trông như xuân về rực rỡ thế?
Tống Tinh Ánh ngượng ngùng gãi đầu: “Hai người mới dậy à?”
Tất Tiêu tự nhiên trả lời: “Ừ, tối qua ngủ muộn chút.”
Biểu cảm của Tống Tinh Ánh biến đổi đủ kiểu, trong đầu bất giác lóe lên vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi.
Cậu lập tức lắc đầu, xua hết những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
“Anh Tất, đây là quà em tặng anh.” Tống Tinh Ánh đặt chiếc hộp lớn trong tay lên quầy bar, “Tối qua em về sớm nên không tiếp đãi anh chu đáo…”
Tất Tiêu ngồi xuống đối diện cậu: “Không sao, cậu đi không lâu thì anh cũng về rồi.”
Tống Tinh Ánh liếc nhìn vài lần về phía phòng vệ sinh trong căn phòng, không kìm được lòng tò mò: “Anh Tất, người đó là bạn anh à?”
“À.” Tất Tiêu nghĩ đến chuyện Tống Tinh Ánh sợ đồng tính, không biết nên nói thế nào, nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định nói thật: “Là bạn trai anh.”
Ngoài dự đoán, Tống Tinh Ánh không có phản ứng gì quá lớn, cậu chỉ ngơ ngác gật đầu rồi chân thành chúc phúc: “Tốt quá rồi, anh Tất, mong anh luôn vui vẻ hạnh phúc.”
Tất Tiêu cười nhạo: “Còn tưởng cậu sẽ nổi đoá lên chứ. Hèn chi tối qua lại hỏi anh có thích ai không.”
Tống Tinh Ánh vốn già dặn trước tuổi, lập tức chối bay chối biến: “Em không có…”
“Tối qua cậu chạy theo ai vậy?” Tất Tiêu hỏi thẳng không chút quanh co.
Ánh mắt Tống Tinh Ánh lảng đi: “Tổng giám đốc Tần.”
Tất Tiêu nhếch môi cười, trong lòng đã đoán được phần nào nên không hỏi thêm nữa.
Vị tổng giám đốc Tần kia trông có vẻ khó gần, nhưng đối xử với Tống Tinh Ánh khá tốt. Anh ta là nhân vật được vô số truyền thông chú ý, còn Tống Tinh Ánh cũng không phải thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Bành Húc Thăng bước ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tất Tiêu.
Đây là ghế sofa đơn nhưng Bành Húc Thăng vẫn chen vào, rõ ràng thể hiện ý chiếm hữu.
Hắn vừa rửa mặt xong, tay vẫn còn lạnh, liền véo nhẹ cằm Tất Tiêu, Tất Tiêu bảo lạnh hắn anh mới thả ra.
Tống Tinh Ánh ngồi đờ ra nhìn hai người với những hành động tự nhiên ấy, cảm giác mình sáng rực chẳng khác gì mặt trời.
Bảo sao tối qua người đàn ông này nói chuyện chẳng nể nang ai.
Hoá ra thật sự có quan hệ với anh Tất.
Không đúng.
Lẽ nào vì thế mà có thể tự tiện chửi người khác sao?
Trong lòng Tống Tinh Ánh vẫn âm thầm chấm điểm thấp cho người đàn ông này.
Nhưng vì mối quan hệ với anh Tất, cậu lại lặng lẽ nâng điểm lên một chút.
Chỉ là từ không đạt lên vừa đủ mà thôi.
Hai người bên kia chẳng biết gì về những hoạt động tâm lý phức tạp của Tống Tinh Ánh, Bành Húc Thăng đột nhiên quay sang nói với cậu: “Có thể cho tôi cách liên lạc của cậu không?”
Tống Tinh Ánh mở to mắt: “Tôi?”
Tất Tiêu cũng hơi bất ngờ, chọc chọc Bành Húc Thăng: “Anh tìm cậu ấy làm gì?”
Bành Húc Thăng cười: “Rượu tối qua ngon lắm, muốn hỏi công thức.”
Tống Tinh Ánh lập tức phồng má: “Không cho!”
Tất Tiêu phì cười, đứng dậy nói: “Thôi được rồi, hai người cứ từ từ trò chuyện, anh đi rửa mặt chút.”
…
Tống Tinh Ánh ngồi thêm một lát rồi cũng rời đi. Đến trưa cả hai chẳng muốn ra ngoài, liền gọi đồ ăn giao đến nhà, vừa xem chương trình giải trí vừa ăn trưa.
Họ dự định buổi tối sẽ ra ngoài ăn một bữa thật ngon, tiện thể mừng sinh nhật Tất Tiêu.
Bữa tối là do Bành Húc Thăng chọn, hắn cũng là người lái xe, còn Tất Tiêu chỉ cần phụ trách việc vui vẻ.
“Đây là…”
Tất Tiêu nhìn biển hiệu nhà hàng, ngẩn người một lát.
Bành Húc Thăng nói: “Là một chuỗi nhà hàng.”
Hắn chọn một quán ăn Thái. Nhiều năm trước vào sinh nhật của Tất Tiêu tại Thượng Hải, Tất Tiêu không đem theo tiền và kéo Bành Húc Thăng đến ăn ở đó, quán ăn này là một thương hiệu lâu đời, hương vị không tệ.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, ký ức dần trở nên mơ hồ, nhưng vị giác vẫn lưu giữ một phần ký ức ấy.
Nhiều năm xa cách, giờ đây hai người ngồi đối diện nhau, Tất Tiêu bỗng cảm thấy mơ hồ.
Thậm chí anh còn có một ảo giác rằng mình và Bành Húc Thăng chưa từng chia xa.
“Thật ra trước đây em từng nghĩ…” Tất Tiêu đột nhiên mở lời, “Nếu lúc đó chúng ta nói rõ mọi chuyện, liệu kết cục có khác đi không.”
Bành Húc Thăng đang cầm bát súp, khựng lại một chút, rồi đặt bát xuống, lắng nghe anh nói.
Tất Tiêu nhìn thẳng vào mắt Bành Húc Thăng: “Nhưng em nghĩ vẫn sẽ vậy thôi.”
Bành Húc Thăng mỉm cười: “Anh cũng nghĩ thế.”
Tất Tiêu cảm thán: “Lúc đó cả hai chúng ta đều quá non nớt. Có những chuyện dù có làm lại lần nữa vẫn sẽ luống cuống và bối rối như thế.”
Bành Húc Thăng gật đầu: “Đúng vậy. Nếu bây giờ bảo anh quay lại xử lý những chuyện năm đó, anh vẫn sẽ thấy mông lung. Cứ như làm bài đọc hiểu văn học, mãi cũng không trả lời được theo đáp án tiêu chuẩn.”
Tất Tiêu cầm ly nước bên cạnh đưa cho hắn, cười nói: “Nhưng chúng ta đã vượt qua rồi, trở thành những con người tốt hơn, mới có thể ngồi đây cùng nhau ăn tối.”
“Là trở thành những người kiên nhẫn hơn.” Bành Húc Thăng cười, cụng ly với anh.
Tất Tiêu hài lòng cắn một con tôm lớn, nhưng đột nhiên mặt anh nhăn lại.
Bành Húc Thăng lập tức hỏi: “Sao vậy?”
“Chết tiệt…” Tất Tiêu ôm mặt, “Đụng vào răng khôn, đau quá.”
Bành Húc Thăng đứng dậy: “Để anh xem nào.”
Tất Tiêu xua tay, bảo hắn ngồi xuống: “Không sao, em nghỉ một chút là ổn.”
“Chỗ chưa nhổ vẫn còn đau à?”
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Khi nào em định đi nhổ?”
Nhắc đến chuyện này, Tất Tiêu lại cảm thấy răng mình đau thêm.
“Để vài ngày nữa đi.”
Bành Húc Thăng biết tình trạng của anh nên cũng không ép, chỉ nói: “Khi nào đặt lịch xong thì báo anh một tiếng.”
Tất Tiêu gật đầu: “Được.”
…
Tất Tiêu tưởng rằng giữa chừng Bành Húc Thăng sẽ ghé qua đâu đó để lấy bánh kem, nhưng hắn không làm vậy mà lái xe thẳng đến quán rượu của Tống Tinh Ánh.
Chẳng trách sáng nay hắn lại hỏi xin cách liên lạc của Tống Tinh Ánh.
Tất Tiêu biết có thể sẽ có bất ngờ, nhưng anh không cố đoán, đoán được rồi thì còn gì là bất ngờ nữa.
Quán rượu vẫn như mọi ngày, Tống Tinh Ánh không tổ chức buổi tiệc bất ngờ lúng túng nào, khiến Tất Tiêu không bị áp lực tâm lý.
Anh không muốn trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt ở nơi này.
Tống Tinh Ánh vui vẻ bước ra đón tiếp, sắp xếp cho Tất Tiêu một chỗ ngồi đặc biệt ngay đối diện sân khấu.
“Anh Tất, anh ngồi đây.” Cậu ấn Tất Tiêu ngồi xuống ghế.
Tất Tiêu nhướng mày, chẳng lẽ Tống Tinh Ánh đã chuẩn bị màn biểu diễn bất ngờ gì đó? Biểu diễn thoát y chăng?
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh thấy lo lắng rồi.
Bành Húc Thăng lại không ngồi xuống, bất ngờ nói: “Anh đi nhà vệ sinh một lát.”
Tất Tiêu nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng nén lại những thắc mắc trong lòng.
Anh có thể đoán rằng Bành Húc Thăng đã chuẩn bị điều gì đó nên cứ để bản thân thoải mái chờ mong là được.
Tống Tinh Ánh cố gắng thu hút sự chú ý của Tất Tiêu, quấn lấy anh trò chuyện một lúc lâu.
Cho đến khi ánh đèn trên sân khấu chợt tắt.
Giữa tiếng xì xào của mọi người, ánh sáng đột nhiên bừng lên.
Đèn sân khấu rọi thẳng vào trung tâm.
Lộ ra một bóng hình quen thuộc.
Dù trong lòng đã có dự cảm nhưng Tất Tiêu vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Bành Húc Thăng ôm một cây đàn guitar ngồi trên sân khấu, trước mặt là một chiếc micro đứng.
Bành Húc Thăng học guitar từ khi nào vậy?
Tại sao anh không hề hay biết?
Cái tính hiếu thắng vốn ăn sâu vào máu của anh lại bùng cháy.
Sao có người làm cái gì cũng giỏi thế nhỉ?
“Lần đầu tiên chơi đàn và hát, chưa quen lắm.” Người trên sân khấu chậm rãi mở lời.
Tất Tiêu ngẩng lên nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt hắn.
“Ca khúc này dành tặng sinh nhật hôm nay, một người rất quan trọng với tôi.”
Tống Tinh Ánh đứng bên làm đội khuấy động không khí: “U hú ——!”
“Hy vọng em thích.”
Tất Tiêu nhất thời không nói nên lời.
Cái gọi là lòng hiếu thắng gì đó.
Người đàn ông xuất sắc kia là của anh.
Đang hát một bài hát dành cho anh.
Anh chẳng thể nào ghen tị được nữa.
Anh chỉ mong Bành Húc Thăng cả đời vui vẻ, hạnh phúc, không lo âu.
Mọi điều không tốt hãy tránh xa hắn.
Tất Tiêu rất ít khi nghe Bành Húc Thăng hát.
Hồi trước hai người gặp nhau, hoặc là lạnh lùng phớt lờ, hoặc là tranh cãi đôi co.
Giọng của Bành Húc Thăng rất trầm ấm, khi hát lại càng thêm dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng cất giọng:
Đôi khi trời xanh, đôi khi mây xám
Bầu trời của một đời người
Chúng ta bên nhau từng phút giây
Vượt qua mọi không gian và thời gian
Chậm lại một chút, không còn vội vã
Đâm đầu lao về phía trước
Dốc hết sức mình, trân trọng em trong từng khoảnh khắc
…
Khi Bành Húc Thăng hát xong, Tất Tiêu thậm chí cảm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.
Đó không phải là một màn trình diễn hoàn hảo.
Anh có thể thấy rằng Bành Húc Thăng hiếm khi căng thẳng như vậy.
Chính vì không hoàn hảo, nên càng thêm đáng quý.
Bành Húc Thăng hát xong liền nhanh chóng rời sân khấu, Tất Tiêu không thể ngồi yên được nữa, lập tức đi thẳng vào phòng tiếp khách tìm hắn.
Khi Tất Tiêu bước vào, chỉ có mình Bành Húc Thăng đang đặt cây guitar xuống.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay lại, khóe môi nở một nụ cười: “Nghe hay không?”
Tất Tiêu chân thành khen: “Hay lắm.”
Sau đó, anh ép Bành Húc Thăng vào tường và hôn lên.
Mọi cảm xúc không thể nói thành lời, tất cả đều đọng lại trong nụ hôn ấy.
Đến dữ dội nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Chỉ là nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, không hề sâu hơn, nhưng lại vô cùng mập mờ.
Hôn một lúc Tất Tiêu mới buông hắn ra.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Bành Húc Thăng, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, không nhịn được mà hỏi: “Học đàn từ bao giờ vậy?”
“Vài năm trước.”
Tất Tiêu chớp chớp mắt.
“Bài hát này nghe quen không?”
Tất Tiêu bị câu trả lời nhẹ bẫng “vài năm trước” làm cho ngơ ngác, nhất thời đờ người: “Ờ… ừ.”
Bành Húc Thăng không nhịn được hôn lên khóe môi anh một cái, rồi mới giải thích: “Lúc trước vào dịp giao thừa, quán cà phê mình đến đã phát bài hát này.”
Tất Tiêu nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
“Lúc đó anh đã muốn hát bài này cho em nghe, nhưng sau đó không còn cơ hội nữa.”
“Có những lúc anh không biết phải mở lời như thế nào, cũng không quen với việc thổ lộ.”
“Lần sau nếu có gì không vui, em cứ mắng anh trước, đừng nói đến chuyện chia tay.”
Bành Húc Thăng dừng một chút, hỏi: “Được không em?”
“…”
Rất lâu sau Tất Tiêu mới tìm lại được giọng nói của mình.
Anh nghe thấy chính mình phát ra một tiếng “Ừm” đơn giản.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");