Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Hâm đang lo Vu Nhất Chi sẽ gây chuyện, không ngờ cô nàng lại là cây hài hước. Không khí lớp 12 ban tự nhiên vốn khô khan, ngột ngạt, có Vu Nhất Chi liền trở nên sinh động, thoải mái hơn nhiều.
Trình Hâm chưa từng thấy đứa con gái nào như thế, tính cách giống con trai, thế nhưng không làm người ta ghét, bởi Vu Nhất Chi luôn luôn đúng mực. Không đến mấy ngày, cô nàng đã xưng huynh gọi đệ với đám nam sinh, bên cạnh đó, cũng rất được lòng nữ sinh trong lớp, bọn họ đều gọi cô là "Vu ca".
Trần Hân cũng là lần đầu gặp một nữ sinh như Vu cô nương, nhưng cậu có cảm tưởng đã quen đâu đó. Lúc đầu cô xin kết bạn, Trần Hân hơi ngại ngần, nhưng Vu Nhất Chi biết ý, sẽ khéo léo không để cho cậu khó xử. Không phải tự nhiên mà cô đến làm quen với cậu. Vu Nhất Chi vừa chuyển từ ban xã hội sang. Trần Hân nhanh chóng nhận thấy ngoại trừ môn toán khá ổn, còn lý hóa sinh cô nàng đều rối tinh rối mù, có lúc sẽ sang nhờ cậu giảng hộ.
Lớp cũ của Vu Nhất Chi là lớp hiện tại của Từ Tuấn Thưởng. Hỏi ra mới biết, thành tích của Vu Nhất Chi bên ấy khá tốt, luôn nằm trong top 10, vậy mà không biết "đầu óc chập mạch ở đâu", lên lớp 12 dứt khoát đòi chuyển sang ban tự nhiên. Xưa nay chỉ thấy học sinh ban tự nhiên không học nổi đành phải chuyển sang ban xã hội, chứ chuyện ngược lại thì đúng là hy hữu. Nhiều người bảo cô chẳng khác nào mua dây buộc mình. Trần Hân nghĩ đến nghị lực của Vu Nhất Chi, trở nên thông cảm, lúc cô nàng đến hỏi bài sẽ giảng kỹ hơn một chút.
Hôm nay, Vu Nhất Chi đến hỏi bài Trần Hân, Trình Hâm ngồi cạnh nhìn đề bài, phán: "Nào, nào, tưởng gì đến cái đề này không cần Trần Hân ra tay, Hâm gia ta sẽ giảng cho cô!"
Vu Nhất Chi cười tươi: "Được thôi, bây giờ hai người đã về chung một nhà, ai giảng mà chẳng giống nhau."
Nghe câu này, Trình Hâm thật mát lòng mát dạ. Tuy không công khai chuyện hai đứa, thế nhưng ai nấy đều quen thấy hắn với Trần Hân lúc nào cũng như hình với bóng với nhau. Nhưng ngẫm lại, mấy tiếng "về chung một nhà" mờ ám kia chỉ có Vu Nhất Chi mới nói. Trình Hâm suy tư một chốc, thấy cũng chẳng sao, cứ để mọi người quen dần sẽ không bị sốc.
Trần Hân không được thản nhiên như thế. Dù giọng Vu cô nương rõ ràng là đùa giỡn, thế nhưng cậu không khỏi thấp thỏm rằng chuyện của hai người đã bị người ta phát giác, liền quay đi, hai tai từ từ đỏ lên.
Vu Nhất Chi thấy thế chỉ cười, tiếp tục câu chuyện.
Lớp 12 bài vở nặng nề, môi trường nội trú lại đơn điệu, nhàm chán, bầu không khí đã khô khan, áp lực tinh thần lại lớn. Để giảm bớt căng thẳng, có bạn đã đánh liều giấu điện thoại di động, đêm về chờ ký túc xá tắt đèn, lấy ra chơi game. Các bạn cùng phòng ngầm hiểu ý, bao che cho nhau. Còn có người to gan, đêm đến lẻn trèo tường ra ngoài tìm thú vui thâu đêm trong quán net, đến sáng, lúc gần lên lớp mới leo vào. Mãi đến khi có một học sinh leo tường ngã gãy chân, nhà trường mới cuống cuồng lắp đặt hàng rào cảm ứng điện tử, sau đó ra thông báo bất cứ học sinh nào trèo tường trốn ra sẽ bị đuổi học, lớp 9 hay lớp 12 cuối cấp cũng không ngoại lệ.
Lớp của Trần Hân thì chẳng ai trèo tường cả, không phải không muốn, mà là chưa kịp. Có lần cậu nghe mấy nam sinh dò hỏi Trình Hâm có muốn trèo không. Thế nhưng có Trần Hân, đời sống tinh thần của Hâm ca rất chi là sung túc, thiết gì đến mấy trò trẻ con bên ngoài nữa. Vả lại, hắn nào tập bóng, nào học bài, làm bài quần quật cả ngày, hơi sức đâu mà thức đêm lẻn ra. Cứ thế, Trình Hâm gạt phắt đi, ai cũng chùn bước, mãi đến khi nhà trường dựng hàng rào điện tử tự động báo động, thế là hết cơ hội, bèn an ủi nhau rằng an toàn là trên hết, nhỡ ngã gãy chân hay bị đuổi học thì xem như hỏng cả tương lai.
Sau khi biến cố ấy xảy ra, Chu Tung liền lấy giờ tự học môn ngữ văn buổi tối để tổ chức cho cả lớp xem phim, lấy danh nghĩa hoa mỹ là "Giám thưởng điện ảnh văn học". Anh chọn chiếu những bộ phim kinh điển, sau đó yêu cầu các học sinh viết bài cảm nhận. Tuy viết bài chán thật đấy, thế nhưng được xem phim thì "có gì vui và thích thú cho bằng"! Ai cũng đồng ý cả hai tay. Từ đấy, mỗi tối thứ tư, lớp 12A6 đều vui vẻ đi xem chiếu bóng. Chu Tung đưa ra một danh sách các tựa phim cho mọi người bỏ phiếu lựa chọn.
Trong danh sách có các xuất phẩm đã được liệt vào hàng kinh điển: "AQ chính truyện", "Danh sách Schindler", "Cuộc sống tươi đẹp", "Giải cứu binh nhì Ryan", "Ngày nghỉ La Mã", "Tiếng nhạc", "Bá vương biệt cơ", "Tình Siam", "Mối tình đầu". Kết quả, chiếm số phiếu cao nhất đó là "Bá vương biệt cơ". Sở dĩ được như thế là nhờ Vu Nhất Chi xông pha tuyên truyền không mệt mỏi, mọi người nể mặt cô nàng mà chọn xem phim này đầu tiên.
Bộ phim thật sự đặc sắc, sau khi xem xong, nhiều người xúc động hồi lâu, mãi không bình thản được. Trần Hân lần đầu xem phim này, cậu thầm hỏi: Thì ra đồng tính luyến ái là thế này sao?
Một nam sinh phát biểu: "Trương Quốc Vinh thích con trai à?"
Vu Nhất Chi trả lời cậu ta: "Trong phim là Trình Điệp Y yêu Đoàn Tiểu Lâu, nhưng đích thực, Trương Quốc Vinh cũng thích con trai."
Phòng học chìm trong im lặng, có người thổn thức, có người suy tư, nét mặt của mọi người không giống nhau, không biết đang nghĩ gì. Trình Hâm và Trần Hân lặng lẽ liếc nhìn nhau rồi lại quay đi chỗ khác.
Vu Nhất Chi đến gần Trần Hân bảo: "Đại thần này, bạn định viết cảm nhận thế nào? Mình thì sẽ diễn tả cảm nghĩ của Trình Điệp Y về tình yêu, tình yêu không nên phân chia giới tính. Bá vương và Ngu cơ yêu nhau say đắm, xúc động tâm can như thế, còn Đoàn Tiểu Lâu thật là đồ bỏ đi!"
Trần Hân cho cô nàng một cái nhìn phức tạp: "Tôi, tôi còn chưa nghĩ ra."
Vu Nhất Chi bảo: "Lần sau xem phim" Tình Siam "đi, phim ấy cũng duy mỹ lắm!"
Trình Hâm chen vào: "Chẳng phải bạn đã xem cả rồi sao? Xem phim khác đi."
"Ôi chao, phim hay là phải xem đi xem lại chứ, xem mãi vẫn thấy hay như thường, mà mỗi lần xem lại có một cảm nhận mới mẻ. Mình xem phim" Bá vương biệt cơ "này năm lần rồi đấy, mà có xem lại năm lần nữa cũng không sao!" - Vu Nhất Chi cười tươi, giơ bàn tay năm ngón.
Lúc ra về, Trình Hâm hỏi: "Cậu định viết cái gì?" Viết văn luôn là nỗi khổ tâm của hắn.
Trần Hân đáp: "Thì viết.. hoàn cảnh xã hội, mối liên hệ, giữa đồ vật, và số phận con người."
Trình Hâm khoác vai thân thiết: "Hay là cậu viết hộ tôi với, khó quá."
Trần Hân đắn đo một chút, sau đó gạt cánh tay trên cổ xuống: "Tự làm đi." Cứ quen được đằng chân lân đằng đầu, rồi lúc thi bảo ai viết hộ?
Thấy Trần Hân không được tự nhiên, Trình Hâm hỏi cậu: "Sao thế?"
Trần Hân nhìn quanh, liếm môi, khẽ nói: "Cậu xem có phải, Vu Nhất Chi, biết gì đấy rồi không?"
Trình Hâm bật cười: "Vu cô nương ấy à, là một hủ nữ chính hiệu. Đừng lo, cùng lắm là bị bạn ấy YY một chút."
Ra là thế. Trước đây Trần Hân cũng đã nghe đến danh xưng hủ nữ này rồi, nhưng chưa gặp được ai. Có lẽ Vu Nhất Chi chỉ mơ mộng tưởng tượng chuyện mình với Trình Hâm, không biết nội tình đâu.
Mỗi tuần chỉ có một tối tự học ngữ văn, nên cả tuần chỉ được xem phim một buổi. Thế nhưng nhìn sang các lớp khác, như thế đã hạnh phúc lắm rồi! Tuần kế tiếp, cả lớp không nghe Vu Nhất Chi chọn "Tình Siam" mà bỏ phiếu cho phim "Mối tình đầu". Đây là bộ phim kể về tình yêu tuổi học trò trong sáng. Lúc xem phim, đèn lớp học tắt hết, chỉ có màn ảnh lóe sáng mà thôi. Trình Hâm buông thõng tay phải xuống bàn, nắm lấy ngón út tay trái của người bên cạnh, cứ thế giữ mãi không rời.
Lúc phim sắp hết, Trình Hâm thả tay Trần Hân ra, thì thầm với cậu: "Tôi không gặp được anh Shone lớp trên, thế nhưng tôi có cậu rồi."
Mặt Trần Hân nóng lên, trong lòng ấm áp. Vu Nhất Chi khẽ cảm thán: "Ai da, phải chi tôi cũng có anh Shone thì tốt biết mấy, như thế mới có hứng học tập."
Nghe thấy thế, Trình Hâm không nhịn được, bảo: "Tôi còn tưởng bạn vì chàng nào mà chạy sang lớp tự nhiên ấy chứ!"
Mặt Vu Nhất Chi cau lại, chu môi: "Nào có! Ôi, thời nay trai thẳng xuất sắc đi đâu hết cả rồi!" - Câu sau là cô nàng lầm bầm trong miệng, chẳng ai nghe được gì.
Xem phim xong, một bạn gái đến đưa cho Vu Nhất Chi quyển sách: "Này, mấy quyển cậu cho mượn, mình xem xong cả rồi, còn nữa không?"
"Tiếc thật! Mình mua cả đống nhưng để ở nhà cả, chỉ đem đến trường được một ít. Còn quyển này nữa thôi, cho bạn mượn nốt, chờ nghỉ cuối tháng xong sẽ tiếp tế nhé!" Vu Nhất Chi rút ra một quyển sách dày cộp từ trong ngăn bàn.
Trần Hân liếc sang, thấy hình trên bìa sách khá sặc sỡ, không biết là sách gì. Bạn gái kia tươi cười rạng rỡ, nói cảm ơn rồi mở dây kéo áo khoác nhét sách vào trong, tựa như giấu của báu, cười hề hề đi mất.
Vu Nhất Chi nghiêng đầu sang, bắt gặp Trần Hân đang nhìn mình, bèn cười đon đả: "Đại thần có muốn đọc không, cho bạn mượn này!"
Trần Hân tò mò, cậu rất thích tiểu thuyết văn chương. Đang do dự, Vu Nhất Chi đã mang sách của bạn kia vừa trả lại đến tận nơi, căn dặn: "Cứ đọc đi, miễn đừng để cho thầy cô phát hiện, đọc xong trả lại cho mình để còn đưa bạn khác nhé!"
Trần Hân cầm quyển sách kia, tựa đề thật lạ, không phải là danh tác, chắc hẳn là truyện giải trí phổ thông thôi. Cậu cất vào ngăn bàn, định sau giờ học lật xem một tí rồi trả. Trình Hâm thu dọn sách vở xong, liếc sang một cái: "Sách gì đấy?"
Trần Hân lén nghiêng quyển sách cho hắn thấy bìa. Không ngờ Trình Hâm bảo: "À, quyển này tôi thấy ở nhà anh Tuyển rồi. Truyện thế nào?"
"Không, không biết nữa, chưa đọc." Nếu thầy chủ nhiệm mà còn xem thì chắc chẳng đến nỗi nào, bây giờ giở ra một tí cũng chả sao đâu nhỉ. Trần Hân đọc sách rất nhanh, mà quyển này là tiểu thuyết thông thường, cốt truyện khá đơn giản. Đây là một câu chuyện pháp thuật ly kỳ, hành văn có bài bản, nhưng sao đọc mãi mà chẳng thấy nữ chính đâu? Chỉ thấy hai nam chính. Chờ đã, hai tên này sao lại hôn nhau? Trần Hân mới vỡ lẽ ra, Vu Nhất Chi là hủ nữ, thế thì đây đích thị là tiểu thuyết "tình giai".
Trần Hân hơi ngượng một chút, nhưng nói chung truyện cũng khá hấp dẫn, thôi đem về phòng đọc tiếp. Hai anh nam chính sánh vai cùng nhau chiến đấu rất hiên ngang, đột nhiên Trần Hân nhớ đến mình và Trình Hâm, hai đứa có phải cũng đang sánh vai chiến đấu không đấy nhỉ? Mà quyển này cũng không ủy mị sướt mướt như mớ tiểu thuyết ba xu, kết thúc rất là có hậu! Khen thầm như thế, đến lúc lật sang phiên ngoại, mặt Trần Hân đỏ đến mang tai. Bởi vì phiên ngoại truyện này đầy rẫy những cảnh giường chiếu được miêu tả một cách trắng trợn. Lúc đấy cậu đã chải răng xong, đang nằm trên giường đọc nốt. Thấy tả "cảnh kia" bèn gấp sách lại ngay. Mặc dù cậu với Trình Hâm cũng.. đã có làm, thế nhưng lúc đọc đến thì ngượng chết.
Một lát sau, Trần Hân không nhịn được hiếu kỳ, giở ra đọc tiếp, mới biết truyện còn kể nhiều hơn những gì hai đứa đã làm. Mặt cậu ngượng chín, cả người nóng lên, phía dưới cũng có phản ứng. Trình Hâm từ phòng tắm bước ra, leo lên giường dưới thò đầu lên gí sát mặt cậu: "Làm gì mà mê mẩn thế? Gọi cậu mãi mà chẳng nghe!"
Trần Hân giật mình, đánh rơi quyển truyện: "Gì, gì đấy?"
Trình Hâm săm soi mặt cậu, cái màu đỏ này hơi khác thường đây! Có vẻ mọng nước lắm, thật muốn nếm thử xem sao. Hắn cười hềnh hệch: "Xem truyện cấm à?" Rồi chộp ngay lấy sách.
Trần Hân không bắt kịp, hoảng hốt: "Đâu, đâu có!"
Trình Hâm cười gian: "Thế thì cho anh mượn tí!"
"Tôi, tôi chưa xem xong mà!" - Trần Hân cuống lên.
Thế nhưng Trình Hâm đã tịch thu quyển truyện: "Đọc tí thôi rồi trả lại. Ngủ đi!"
Trần Hân khóc không ra nước mắt. Nếu biết thế đã không đem truyện về ký túc xá xem! Thế nhưng không xem ở đây thì xem ở đâu bây giờ? Cậu cầu mong cho Trình Hâm không xem đến phần phiên ngoại, dù sao tên này không ưa đọc sách, chắc chẳng trụ được đến đoạn cuối đâu.
Ai ngờ quyển truyện vừa rơi xuống, lại mở đúng ngay trang ấy, có lẽ đã có nếp hằn. Vừa xem một trang, Trình Hâm suýt sặc ngụm nước. Cái quái gì đây! Mụ Vu Nhất Chi thế mà dám đầu độc Hân Hân bé bỏng ngây thơ trong trắng của mình! Ấy thế..
Ký túc xá tắt đèn, Trình Hâm bật đèn pin đọc tiếp. Lật lật vài trang phía trước, tình tiết vẫn rất bình thường đứng đắn, chỉ có cái phiên ngoại này là chuyện gối chăn. Trình Hâm liền nổi hứng đọc từ đầu đến cuối một lần!
Xem xong, hắn mò lên giường trên. Trần Hân thấp thỏm mãi không ngủ được, thấy động tĩnh, rồi chăn bị vén lên. "Cậu làm, gì đấy?"
Trình Hâm không nói lời nào, nằm sấp đè lên người cậu. Rồi hắn thổi gió bên tai: "Anh biết em xem đến đâu rồi. Hay lắm, lần sau chúng mình thử xem!"
Cả người cậu nóng ran lên: "Mau, mau xuống cho tôi!"
Trình Hâm nhảy xuống dưới. Trước đó, hắn đã ngấu nghiến trên môi cậu một phen. Rồi nghĩ thế nào, lại ấn sách vào đầu giường cậu, dặn dò: "Đọc kỹ vào nhé."