Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc trở về, Trình Hâm cũng không đem chuyện này nói với Trần Hân. Ngày hôm sau, hai nam sinh lớp 12 kia đi học lại, xem ra cũng chẳng có vẻ gì là bị kỷ luật, chỉ là bị mọi người chỉ trỏ, bàn tán. Trình Hâm nhân chuyện ấy, khơi đề tài: "Bọn họ đâu có làm gì trái luật pháp, chắc chắn không bị kỷ luật gì đâu."
Trần Hân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo. Trình Hâm nói vu vơ: "Hai người kia học lớp thầy Chu Tung. Hôm qua tôi sang anh Tuyển giặt quần áo, nghe thầy ấy nói việc này."
Từ Tuấn Thưởng nhún vai: "Cũng phải. Nội quy nhà trường cũng chả nói học sinh yêu nhau sẽ bị kỷ luật, chỉ không khuyến khích mà thôi."
Việc tưởng chừng lớn, cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Sự căng thẳng của Trần Hân cũng dần lắng xuống.
Rồi có điểm thi giữa học kỳ. Trình Hâm lại tiến bộ, đạt 470 điểm. Tuy thế, hắn vẫn chưa hài lòng, những lúc ngơi tập bóng lại lao vào học tập. Đến Trần Hân thấy thế cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại dốc sức như vậy.
Cuối tháng 11 không phải thi, mọi người nô nức đón chào kỳ nghỉ, trừ đội bóng rổ, bởi vì ngày 7 tháng 12 sắp tới, giải toàn tỉnh sẽ khởi tranh. Tham gia giải lần này toàn là quán quân của các thành phố, huyện thị trong tỉnh, không ai dám lơ là, cả đội như trước ở lại trường tập luyện.
Trần Hân biết giải đấu rất quan trọng đối với Trình Hâm, nhưng cậu không giúp gì được, chỉ âm thầm cổ vũ. Sớm ngày 30, trời còn chưa sáng hẳn, bọn học sinh trong ký túc xá đã nhao nhao khăn gói chuẩn bị về nhà. Trần Hân cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trình Hâm vì quá mệt nên dù xung quanh như chợ vỡ cũng còn ngủ thẳng. Lúc Trần Hân dọn xong hành lý thì mặt trời lên. Nhiều bạn học đã đi rồi, Vu Hiểu Phi và Lưu Dương cùng phòng cũng thế. Trần Hân nhìn Trình Hâm đang say ngủ, định chờ hắn thức dậy, chào tạm biệt rồi mới đi.
Trong sân trường đầy học sinh gọi nhau í ới, kéo va-li xoàn xoạt. Cuối cùng, Trình Hâm cũng bị tiếng huyên náo làm choàng tỉnh. Hắn mở mắt nhìn quanh rồi ngồi bật dậy, kêu lên: "Trần Hân!"
Trần Hân đang ngồi đọc sách, nghe hắn gọi, ngẩng đầu: "Ừ!"
Nghe tiếng cậu, Trình Hâm nhẹ nhõm thở phào, nhìn sang hỏi: "Cậu chưa đi sao?" Dù chỉ xa nhau vài ngày cuối tháng, hắn cũng lo Trần Hân không từ mà biệt, lại lạnh nhạt với hắn như trước kia.
Trần Hân cười đáp: "Chưa. Chờ, cậu thức dậy."
Một câu nói giản đơn làm lòng Trình Hâm ấm áp. Hắn vén chăn: "Chờ tôi tí, tôi tiễn cậu đi."
Trần Hân không từ chối, mà gật đầu.
Trình Hâm cấp tốc thay quần áo, vội vã rửa mặt chải răng, sau đó xách hành lý của Trần Hân, cùng cậu xuống lầu. Lúc này, sân trường đã vắng hơn một nửa, nhưng khắp nơi vẫn thấy học sinh đang gấp gáp lên đường. Kỳ thi giữa học kỳ đã báo điểm, không phải thi tháng, trước mắt là năm ngày nghỉ ngơi thả cửa, được quay lại với gia đình, với tivi, Internet.. Ai mà chẳng háo hức?
Đã vào độ cuối thu. Tiết trời se lạnh điểm tô những màu áo ấm. Trần Hân cũng khoác chiếc áo bông mỏng bên ngoài. Chỉ có Trình Hâm là không hề thay đổi: Vẫn chiếc áo thể thao khoác ngoài áo phông mỏng mảnh, chẳng thấy dấu vết của tiết trời. Vóc dáng hắn to cao, nhờ luyện tập mà càng thêm rắn rỏi, tựa như cây thông xanh vững chãi, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Sánh cùng nhịp bước, Trần Hân không đuổi kịp sải chân rộng dài, từ phía sau nhìn bóng dáng Trình Hâm, không khỏi nghĩ: "Người đâu mà đẹp trai thế." - rồi cảm thấy vừa vui mừng, vừa hãnh diện.
Trình Hâm quay lại: "Nhanh tí nào, sao lại đi sau rồi?"
Trần Hân khịt mũi: "Chân, chân cậu dài."
Trình Hâm cười rộ lên: "Ừ, là tôi sai. Thế thì tôi đi chậm một tí, cậu đi nhanh một tí, hai ta đi cùng nhau nhé."
Trần Hân cười, cong cong đôi mắt đẹp. Trình Hâm nhìn nụ cười ngây thơ của cậu, trong lòng bâng khuâng. Hắn đề nghị: "Ta đi ăn điểm tâm đi."
"Ừ." - Trần Hân vui vẻ đồng ý.
Trình Hâm suy nghĩ một chút: "Se lạnh thế này ăn bánh bao gạch cua là ngon nhất! Ta ra quán ăn đi! Tôi khao đấy nhé."
"Ừ." Chính Trần Hân cũng không nhớ được từ bao giờ cậu không trở nên không e ngại Trình Hâm mời ăn uống, có lẽ từ lúc nói chuyện với Từ Tuấn Thưởng. Dù sao, hai người đối đãi với nhau đã thoải mái hơn trước nhiều.
Trình Hâm nhanh tay bắt được một chiếc taxi, nhưng tài xế không chịu chở: "Chỗ đấy cách đây có hai trạm xe buýt, tôi chở các cậu thì được mấy đồng! Chịu khó tự đi vậy nhé!"
Trình Hâm muốn cãi lại, Trần Hân bèn kéo tay hắn: "Thôi, bỏ đi."
Trình Hâm nhìn cậu, dịu xuống: "Thế thì ta đi xe buýt, tiết kiệm tiền taxi, ăn được nhiều hơn."
Trần Hân cười gật đầu. Đứng trên xe vài trạm thật ra cũng chả mệt gì, có điều Trình Hâm tập luyện quần quật, Trần Hân xót, muốn hắn giữ sức nên mới chịu để hắn đón taxi. Hai người băng qua đường, đi xe buýt đến một quán khá có tiếng bán bánh bao gạch cua. Lúc này hãy còn sớm, thực khách chưa đông, cả hai ngồi vào một bàn bên cửa sổ. Bánh nóng mới hấp nhanh chóng được bê ra, vừa thơm vừa ngon, hai người ăn no bụng. Trước khi đi, Trình Hâm mua hai phần bánh bảo Trần Hân mang về cho Trần Hi, cậu cũng không từ chối.
Đón xe cho Trần Hân ra bến, Trình Hâm còn phải vội về đúng giờ tập luyện. Trần Hân lên xe, vẫy tay với Trình Hâm ở cửa: "Trình Hâm ơi, cố lên, cố lên nhé."
Trình Hâm gật đầu thật mạnh, giơ nắm tay thể hiện quyết tâm, mỉm cười đứng ngóng theo mãi đến khi xe rời xa tầm mắt.
Đến lúc không thấy bóng Trình Hâm nữa, Trần Hân mới lục tục bước về phía sau tìm chỗ ngồi. Một nam sinh nhấc túi xách để lên đùi nhường chỗ. Trần Hân nói cảm ơn.
Nam sinh cười tươi: "Không có gì."
Nhìn nụ cười anh ta, Trần Hân hơi ngờ ngợ. Sau đó cậu nhận ra: Đây chẳng phải là anh chàng 068 kia sao? Nhìn người bên cạnh anh ta, quả đúng là nam sinh áo lam ngày ấy. 068 hôm nay lại mặc áo khoác đỏ trắng đan xen. Gặp lại hai chàng trai, Trần Hân đỏ mặt cúi đầu.
Ngồi xuống rồi cậu mới để ý đến hai bàn tay của hai người đang nắm chặt, mười ngón đan xen, hoàn toàn không quan tâm đến những cái nhìn soi mói. Trần Hân bỗng khâm phục hai người nọ. Hai nam sinh yêu nhau còn dũng cảm như thế, còn mình và Trình Hâm mới chỉ thân thiết đã sợ sệt ngại ngùng, cậu cảm thấy bản thân thật là yếu đuối.
Áo đỏ kề tai áo lam nói điều gì, sau đó quay sang bắt chuyện với Trần Hân: "Em là Trần Hân học lớp 11 đúng không?"
Trần Hân đỏ mặt, gật đầu: "Vâng ạ."
Áo đỏ cười: "Anh tên là Tưởng Tư Tiệp, lớp 12. Mình thi chạy cùng nhau hôm trước."
Trần Hân bỗng nghĩ đến cái hôn chấn động kia, mặt nóng ran: "Em, em nhớ rồi ạ."
Tưởng Tư Tiệp hỏi: "Em đi đâu, về nhà sao?"
"Em, em ra bến xe."
"Bọn anh thì sắp đến rồi. Em có Wechat không?"
Trần Hân vội lắc đầu: "Không, không ạ." Máy vi tính cậu còn chả có nữa là.
Tưởng Tư Tiệp nói: "Thế chắc phải có QQ rồi?"
Trần Hân gật đầu: "Có ạ, nhưng ít, ít dùng lắm." Đấy là tạo lúc nghỉ hè ở nhà Trình Hâm.
"Ồ, bọn anh cũng không thường dùng, lúc nghỉ mới lên. Cho anh số QQ em đi." - Anh ta đưa giấy bút sang.
Lần đầu được người ta hỏi xin phương thức liên lạc, Trần Hân chẳng biết từ chối thế nào, mà thật ra chẳng hiểu sao cậu cũng không muốn từ chối. Đối với Tưởng Tư Tiệp, cậu vừa tò mò, vừa có chút cảm tình, liền viết số QQ lên giấy. Nhưng cậu cũng nhắc lại là rất hiếm khi dùng.
Trần Hân sau khi về đến nhà, phát hiện bà nội đã đổi sang điện thoại thông minh. Chả là chiếc điện thoại cũ đã hỏng, mẹ cậu gọi về không được, đành gọi sang nhà bác họ, biết chuyện, vội đặt hàng điện thoại mới qua mạng, vừa giao đến nhà vài ngày trước. Ông bà còn chưa biết cách dùng, chỉ có Trần Hi khư khư ôm lấy, chơi game, tải về đủ thứ linh tinh.
Trần Hân xóa gần hết những thứ linh tinh Trần Hi tải về máy, chỉ để lại những ứng dụng thường dùng như Wechat và QQ. Đăng nhập QQ xong, thấy Tưởng Tư Tiệp xin kết bạn, cậu đồng ý. Sau đó cũng chỉ là vài câu thăm hỏi xã giao, dù sao cả hai mới vừa quen biết. Thỉnh thoảng, Tưởng Tư Tiệp chuyển tiếp vài tác phẩm đam mỹ cho Trần Hân, đọc cũng thật xúc động.
Trần Hân cũng không trăn trở tại sao mình lại quan tâm những truyện ấy. Thầy giáo triết học chẳng phải đã giảng rồi sao: "Tồn tại là có lý do. Mỗi hiện tượng đều có lý do tồn tại, phải dùng lý trí phân tích chứ không thể một mực phủi đi." Giờ đây, Trần Hân đã chấp nhận sự tồn tại của đồng tính luyến ái.
Sau kỳ nghỉ, Trần Hân đem lên không ít khoai lang sấy dẻo bà nội làm cho Trình Hâm miệt mài túc trực tại trường luyện tập. Ngày thi đấu đã liền kề.
Trần Hân hỏi: "Chờ, xong giải mới, về hay sao?" - Đội bóng phải sang tận thành phố lân cận.
Trình Hâm vừa nhồm nhoàm nhá khoai sấy vừa trả lời: "Không, đường không xa, đấu xong tối là về đến." Thành phố bên cạnh cách khoảng hai giờ ngồi xe.
"Thế thì, mệt đấy."
"Không sao, về sớm nghỉ ngơi tốt hơn chứ." Về để còn gặp Trần Hân. Mấy ngày không có cậu, hắn không thể nào "nạp điện", động lực thi đấu hơi chập chờn.
Hôm ấy, anh em đến phòng mở tiệc tiễn chân. Từ Tuấn Thưởng dang tay: "Hâm ca, ôm nhau nào! Chúc mày chiến thắng!"
Trình Hâm ôm cậu ta: "Cám ơn huynh đệ!"
Từ Tuấn Thưởng vỗ lưng hắn: "Cố lên nhá!"
Tào Kế và Tào Kế Tiếp bắt chước Từ Tuấn Thưởng, ôm lấy Trình Hâm. Đến lượt Trần Hân, chưa chờ cậu dang tay đã bị hắn ôm vào trong ngực, thì thầm: "Nhớ ủng hộ tôi nhé."
Trần Hân siết chặt vòng tay: "Ừ. Cố lên!"