Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 10
Giờ nghỉ trưa, nhân viên bên ngoài đang ôm hộp cơm, mong chờ được vào phòng họp để ăn trưa, Liên Thiên Tuyết không muốn chiếm chỗ bèn đứng dậy quay về văn phòng, Tư Chiêu thì vẫn lẽo đẽo theo sau.
Cậu đến thường xuyên, nhân viên ở tầng này đều nhận ra, có người còn chào hỏi, cậu cũng vui vẻ đáp lại, trông còn giống em trai Liên Thiên Tuyết hơn cả Liên Thiên Ý.
"Em gặp ác mộng, không ngủ được..." Tư Chiêu vừa kéo vạt áo Liên Thiên Tuyết vừa bước vào phòng, thấy trong văn phòng có thêm vài món trang trí mới, cậu đụng chỗ này, lau chỗ kia, cho cá vàng trong bể ăn xong, rồi lại tưới nước cho mấy chậu cây.
Liên Thiên Tuyết lười quan tâm, vừa vuốt điện thoại gọi đồ ăn: "Mơ thấy gì?"
"Mơ thấy nhà máy cũ..." Tư Chiêu dè dặt đáp, nhìn sắc mặt của Liên Thiên Tuyết. Lần trước cậu cũng viện cớ này, thậm chí còn tát đối tác của nhà họ Liên trước mặt mọi người. May là lần này Liên Thiên Tuyết vẫn dễ dãi, nghe xong rồi đặt điện thoại xuống.
Liên Thiên Tuyết biết thừa cậu chẳng hề mơ mộng gì, nhưng không vạch trần, kéo tay cậu lên xem, móng tay gọn gàng, khớp xương đều đặn, trên tay còn đeo vài chiếc nhẫn.
Chắc không gây ra chuyện gì lớn đâu, có lẽ chỉ do gần đây cậu không nhận cuộc gọi, nhưng sáng nay cũng nghe máy rồi, đâu đến nỗi vội vã thế này.
Tư Chiêu dùng một tay mở hộp bánh của tiệm Tường Lý Ký trong ngăn kéo, thấy chỉ còn một chiếc, mặt lập tức xịu xuống. Cũng may chiếc còn lại là món cậu thích, coi như vẫn còn may mắn. Vừa ăn được hai miếng thì bị Liên Thiên Tuyết giật lấy.
"Ăn vài miếng là đủ, xuống lầu ăn ngoài đi." Anh nói.
Tư Chiêu lập tức rạng rỡ, nhét nốt miếng bánh táo tàu vào túi, đẩy Liên Thiên Tuyết ra ngoài: "Em muốn ăn mì bò hầm cay, khoai môn chiên, cá trắm chiên nhỏ..."
Ra khỏi văn phòng Liên Thiên Tuyết lập tức thả tay cậu ra, mặt lạnh băng, chỉ có Tư Chiêu là vui vẻ, vừa đi vừa lẩm nhẩm thực đơn.
Khi đến nhà hàng Tư Chiêu mới tháo khẩu trang, Liên Thiên Tuyết liếc nhìn cậu, hỏi: "Ai đánh em?"
"Bố em."
Liên Thiên Tuyết suy nghĩ một chút: "Anh không thể thuê người đánh bố em được đâu."
"Em đâu có nói!" Tư Chiêu cúi gằm đầu, không muốn để anh nhìn thấy. Cậu chỉ muốn Liên Thiên Tuyết dỗ dành vài câu, tiện thể nhắc đến chuyện của Tư Hòa. Cậu biết Liên Thiên Tuyết nắm rõ mọi chuyện, muốn thăm dò thử: "Khi nào anh với anh em kết hôn vậy?"
"Em sốt ruột à?" Liên Thiên Tuyết rót nước cho mình: "Nhưng anh em thì chẳng vội."
Tư Chiêu cầm ly, muốn anh rót nước cho mình nhưng không được.
"Cái gì anh cũng biết mà... Thiên Tuyết, rốt cuộc anh nghĩ gì?"
"Anh chẳng có thời gian mà nghĩ."
Tư Chiêu vẫn không bỏ cuộc: "Vậy sao hồi đó anh lại thích anh em?"
Liên Thiên Tuyết làm bộ nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Mặt đẹp, muốn lôi lên giường."
Tư Chiêu bịt tai: "Em không nghe nữa."
Liên Thiên Tuyết cười, cậu không muốn nghe, nhưng anh vẫn cố nói: "Anh em thông minh hơn cậu, cũng chăm thể thao hơn, em thì lại thiếu rèn luyện..." Đồ ăn được mang lên, qua làn hơi nóng, nhìn thấy khuôn mặt Tư Chiêu đang bối rối. Tròng mắt cậu đỏ au, đầy tơ máu, mặt trắng bệch càng khiến vết bầm chưa tan thêm rõ, hôm qua Tư Thành Hoa ra tay thật nặng, vốn đã không thông minh lắm, giờ bị đánh đến chấn động não mất rồi.
"em hiểu rồi. Nhưng nếu thật sự không kết hôn, anh sẽ không làm khó anh ấy chứ?"
Gì thế này, Tư Hòa đúng là dạy Tư Chiêu khôn ra rồi, cố gắng dọn sẵn đường lui cho mình. Liên Thiên Tuyết đẩy bát về phía cậu: "Ăn cơm đi."
Tư Chiêu nắm tay anh: "Không đúng chứ, Thiên Tuyết?"
Sắc mặt Liên Thiên Tuyết trầm xuống, gạt tay cậu ra: "Ăn hay không?"
Tư Chiêu không ngờ Liên Thiên Tuyết phản ứng như vậy, bị dọa cho sợ bèn rụt tay lại, vội vàng bóc đũa, cúi đầu ăn mì. Vừa ăn vừa ngẫm lại, cảm thấy ngại ngùng. Cậu cứ tưởng Liên Thiên Tuyết sẽ nói "tất nhiên không" hoặc ít nhất cũng nể tình ba năm quen biết, đáp lại câu nào đó nước đôi nhưng vẫn có đường lui, để cậu có thể tiếp lời: "Sau này em sẽ ít gây chuyện", "Em nghe lời anh"... Cậu còn lấy cớ mơ thấy nhà máy cũ, vậy mà Liên Thiên Tuyết chẳng thèm nể mặt chút nào.
Hóa ra đúng như người ta nói, nếu bỏ Tư Hòa ra, cậu chẳng còn chút giá trị gì, cậu còn tưởng ba năm qua đã có chút đặc biệt rồi chứ.
Bàn ăn im lặng vài phút, Liên Thiên Tuyết không cần nhìn đồng hồ cũng biết Tư Chiêu đang xuống tinh thần, cậu không đụng đến món khoai môn chiên gần anh mà chỉ gắp những miếng cá chiên nhỏ trước mặt.
"Tối thứ Sáu có tiệc đón gió cho Liên Thiên Ý, trợ lý Triệu đang lo, em có rảnh thì giúp một tay, xem thực đơn có món gì thích thì thêm vào. Đồng hồ mua trong buổi đấu giá cũng đến rồi, đến tiệc thì cầm ra khoe một chút, xong rồi em có thể lấy về đeo vài hôm."
Nghe vậy Tư Chiêu vẫn không vui, nhưng cậu gượng cười: "em làm xong bài tập rồi, nếu có rảnh sẽ giúp."
Ăn xong cũng chẳng nói thêm gì, cậu lái xe đưa Liên Thiên Tuyết về. Trợ lý Triệu thấy cậu bèn gọi lại, đưa cho cậu ít đồ ăn vặt mới của công ty.
"Sao về sớm thế, tôi cứ tưởng hai giờ rưỡi các cậu mới về." Trợ lý Triệu là người tinh ý, hỏi: "Cậu giận dỗi hả?"
Tư Chiêu cố chấp đáp: "Không có, em về làm bài tập thôi."
trợ lý Triệu kéo cậu lại: "Chiều nay cậu không có tiết mà, vội gì chứ." Cô kéo Tư Chiêu vào phòng trà, lấy túi cà phê mới ra, rồi từ từ xay bằng máy xay tay: "Liên Thiên Tuyết có nói với cậu về buổi tiệc thứ Sáu chưa? Cậu lái xe đến à? Uống xong cà phê thì tiện đường đưa tôi một đoạn nhé."
Tư Chiêu nhìn chiếc máy xay một lúc, rồi tự đổ hạt cà phê ra ngoài: "... Anh ấy chỉ mắng em thôi."
trợ lý Triệu cười nhạt: "Cậu không nghĩ xem, anh ta cưới anh cậu là vì lợi ích, miếng thịt đến miệng rồi, cậu nghĩ anh ta bỏ qua dễ dàng thế à?"
"Vậy không có tí tình cảm nào sao?"
"Với ai cơ?"
"..." Tư Chiêu cúi mắt xuống, giọng nhỏ như sợ ai nghe thấy: "Với em."
trợ lý Triệu thở dài: "Có thì có đấy, nhưng anh ta là Kim Ngưu, tình cảm với tiền còn sâu hơn. Mà nói thật, anh ta cũng không ít lần tiêu tiền cho cậu đâu, chỉ là số đó so với khoản kiếm được từ anh cậu chẳng đáng là bao."
Nghe xong, Tư Chiêu càng buồn hơn: "Vậy anh ta sẽ làm khó Tư Hòa thế nào?" Nếu làm khó mình thì chẳng sao, ai bảo số mình không tốt.
trợ lý Triệu vừa làm bọt sữa, vừa khéo léo vẽ hình con mèo nhỏ, rồi đưa cốc cà phê cho Tư Chiêu: "Có thể làm khó gì được, toàn chuyện công ty thôi, làm giá lên xuống cậu chẳng hiểu nổi đâu, nói cũng vô ích. Thay vào đó, tốt nhất cậu nên biết lấy lòng nhà họ Liên." Cô thấy thương Tư Chiêu, chẳng hiểu mình chỉ là thú cưng để người ta mặc sức đùa giỡn. Ban đầu bị anh trai gửi sang đây, chẳng biết chủ mới xấu xa thế nào, nói bỏ là bỏ: "Cậu nghe lời một chút, khi nào Tư Hòa thật sự cắt đứt với anh ta, cậu sẽ đỡ khổ hơn. Còn nếu anh ta nghĩ cậu đứng về phía anh trai, ai biết anh ta sẽ dạy dỗ cậu ra sao."
Tư Chiêu chẳng thèm ngắm hình vẽ trên cà phê, uống một hơi hết sạch, khiến trợ lý Triệu tức điên.
Đưa trợ lý Triệu về xong, Tư Chiêu không quay lại làm bài, mà tới bệnh viện thăm ông ngoại. Ông đã được chuyển ra khỏi ICU, nhưng rất ít khi tỉnh táo. Vận may của Tư Chiêu cũng chẳng khá khẩm hơn, mười lần đến thì chín lần chỉ ngồi thẫn thờ trước giường bệnh, bóc chuối ăn một mình.
Anh nhớ hồi nhỏ, ông ngoại cũng rất thương mình, quà tặng cho cậu và Tư Hòa lúc nào cũng giống hệt nhau.
Thật ra, cậu không trách ông. Những việc quan trọng giao cho Tư Hòa là đúng. Tư Hòa rất giỏi, khi mẹ còn sống cũng quý anh ấy hơn một chút. Thực ra, có giao cho Tư Chiêu một mảnh đất thì cậu cũng chẳng biết làm gì, chỉ có nước đưa lại cho Tư Hòa.
Tư Hòa cũng có sở thích riêng, nhưng vì Tư Chiêu nghịch ngợm quá, anh ấy chỉ còn cách đi theo con đường đã định sẵn, ngay cả hôn nhân cũng không thể tự quyết.
Tư Chiêu nghĩ, giá mà mình có chút giá trị thì Tư Hòa sẽ không phải vất vả đến vậy. Đàm phán với Thiên Tuyết, thứ duy nhất cậu có trong tay là tình cảm, nhưng giờ mới phát hiện ra là nó nhẹ bẫng.
Có lẽ là thứ phía bên kia quá nặng nề, cậu tự an ủi mình như vậy.
Chiếc laptop vẫn đeo trên lưng, cậu ngồi trong phòng bệnh sửa xong kịch bản và gửi cho thầy giáo. Trời đã tối, cậu mới quay về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");