Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Salad days
“Sinh bé sói cái gì. Muốn sinh thì cũng phải sinh bé bướm trước” - Thụy Nặc vỗ cánh từ trên không trung bay xuống, trên tay còn cầm một cái lá sen to, bên trong còn bay ra mùi mật hoa.
Thời Dĩ Thiên bị Thụy Nặc đột nhiên xuất hiện là giật mình, hoảng hốt nên tiểu huyệt co lại, kẹp chặt đến nổi Quý Quân liền thở gấp.
Thấy người đi tới là Thụy Nặc, Thời Dĩ Thiên liền thở ra, gương mặt đỏ lên, oán trách mà nói - “Anh ăn hiếp em”
“Anh sao lại ăn hiếp em” - Thụy Nặc nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thời Dĩ Thiên, thu cánh lại, nghiêng đầu hôn xuống, ánh mắt mang theo ý cười - “Nơi này không có người khác, khôgn cần lo sẽ bị nhìn thấy”
Nghe xong thì Thời Dĩ Thiên cũng thả lỏng được một chút. Thụy Nặc hơi bất mãn nói - “Thừa lúc không có anh mà làm chuyện xấu, anh ghen tỵ đó, anh cũng muốn bảo bảo sinh bé bướm nhỏ cho anh”
Quý Quân nheo mắt nói - “Còn phải xem trong chúng ta ai may mắn hơn” - dương v*t hắn vẫn còn trong tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên chưa từng rút ra, lại từ trong nút không gian lấy ra một cái áo khoác phủ lên người Thời Dĩ Thiên.
Thụy Nặc đem lá sen đến trước mặt Thời Dĩ Thiên - “Bảo bảo, nếm thử xem, là mật hoa lấy trong hồ sen này đó, còn chứ một ít năng lượng nữa, ăn vào có lợi cho em đó”
Mà hoa sen ở đây to cỡ cái chậu v, Thụy Nặc đi một vòng là có thể thu mật hoa đầy cỡ 1 chén rồi, phản phất một mùi hương thanh mát.
Thụy Nặc dùng ngón tay quét chút mật đưa đến bên môi Thời Dĩ Thiên. Thời Dĩ Thiên vươn đầu lưỡi liếm thử, quả nhiên là rất thơm ngọt, khi nuốt xuống còn có cảm giác như 1 dòng nước ấm chảy xuống, đây là tác dụng của năng lượng.
“Ăn nhiều một chút” - Đôi mắt màu hổ phách của Thụy Nặc nhìn chằm chằm vào đôi môi phấn nội đó, nhìn tới đầu lưỡi mềm mại liếm lấy ngón tay mình mà nhìn đến bốc hỏa, lại lấy ngón tay quét thêm nhiều mật hơn đưa tới.
Thụy Nặc đưa ngón tay tới, Thời Dĩ Thiên không thể không nghiêng đầu qua liếm ngón tay để những giọt mật không chảy xuống. vì muốn liếm hết ngón tay Thụy Nặc mà Thời Dĩ Thiên ngậm hết cả ngón tay vào miệng.
“Bảo bảo….” - Hầu kết Thụy Nặc lên xuống liên tục, trong mắt cũng đã nổi lửa, âm thanh cũng khàn đi.
Thụy Nặc vốn chỉ muốn trêu đùa Thời Dĩ Thiên chút thôi, cũng muốn cho Thời Dĩ Thiên ăn mật đơn thuần thôi nhưng không ngờ là chỉ ăn mật thôi mà có thể khiến dương v*t hắn căng cứng lên rồi.
“Hả?” - Thời Dĩ Thiên sau khi liếm sạch hết ngón tay Thụy Nặc mới ngẩng đầu nhìn Thụy Nặc.
“Em….” - Thụy Nặc chỉ cảm thấy mình như nghẹn lại.
Em sao có thể dùng biểu cảm ngây thơ như vậy mà đi làm một việc mờ ám đến thế. Thụy Nặc còn chưa kịp làm gì, Quý Quân đã dùng ngón tay từ trong lá sen quét tý mật đưa đến bên môi Thời Dĩ Thiên - “Ăn thêm một chút nữa”
Mật hoa sắp nhỏ xuống rồi, Thời Dĩ Thiên lại vươn đầu lưỡi ra đón lấy, sau đó liếm dần lên, rồi ngậm lấy cả ngón tay Quý Quân. Con ngươi đen của Quý Quân cũng bốc hỏa nhìn Thời Dĩ Thiên như đói khát mà mút lấy.
Thời Dĩ Thiên rốt cuộc đã cảm giác được sự khác lạ của 2 giống đực lúc này. Hắn liếm xong ngón tay Quý Quân, lại liếm môi một cái rồi đối diện với ánh mắt nóng rực của Thụy Nặc.
“Các anh làm sao…..” - Thời Dĩ Thiên vừa định hỏi, lại lập tức dừng lại. Có phải lúc hắn liếm ngón tay của bọn họ, bọn họ liền tưởng tượng đến bộ dạng hắn đang ăn….Nghĩ đến ý tưởng này, hắn liền biết mình phải làm gì rồi.
Thời Dĩ Thiên nhón mũi chân, chủ động hôn Thụy Nặc, cười đến giống một bé hồ ly, cười đến mắt cong cong lên - “Anh giúp em hút mật ngon như vậy, em muốn thưởng cho anh”
“Thưởng cái gì?” - Thụy Nặc hỏi.
Thời Dĩ Thiên hạ tay xuống, nghiêm túc mà kéo quần Thụy Nặc, dương v*t sớm đã cứng lên cứ vậy mà bật ra, chĩa thẳng vào Thời Dĩ Thiên. Tim Thời Dĩ Thiên cũng đập thình thịch, nhìn căn dương v*t đó làm hắn nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được mà dùng tay nắm lấy. dương v*t trong tay hắn vừa cầm vào liền giựt một cái, vừa nóng vừa cứng, cầm vào liền cảm nhận được sức sống căng tràn của nó.
Thụy Nặc thở một hơi - “Bảo bảo….”
Thời Dĩ Thiên buông dương v*t Thụy Nặc, giống cái như một đứa trẻ nghịch ngợm, lấy tay quét lấy mật hoa trong lá sen.
Thụy Nặc nghi ngờ hỏi - “Bảo bảo, em muốn làm gì?”
Thời Dĩ Thiên nhìn hắn cười, dùng tay dính đầy mật hoa, cầm lên dương v*t đang căn cứng đó, tiện thể kéo lên kéo xuống, đem mật hoa dính đầy dương v*t.
“Ah….” - Thụy Nặc chịu không nổi liền rên lên.
Thời Dĩ Thiên quỳ xuống, mặt đối diện với dương v*t Thụy Nặc.
“Bảo bảo, em…….ah…….” - Thụy Nặc còn chưa kịp nói hết câu hỏi liền không nói được gì nữa, chỉ biết thở hổn hển.
Hắn trơ mắt nhìn giống cái bé nhỏ của hắn vươn đầu lưỡi mềm mại ra liếm quy đầu của mình. Thị giác đánh sâu vào người cộng thêm cảm xúc do đầu lưỡi mang lại làm cả người Thụy Nặc tê dại từ đầu đến chân, suýt nữa thì không đứng nổi.
Thời Dĩ Thiên lại liếm quy đầu một lát, giống như đang ăn kẹo, bên phải liếm một chút, bên trái lại liếm một chút.
“Ah...Bảo bảo….đừng...nơi đó dơ…..” - Thụy Nặc một tay cầm lá sen, một tay khác nắm lấy mép thuyền, dùng sức đến gân xanh đều nổi lên chằng chịt.
Quý Quân cũng nhìn đến cảnh này lồng ngực cũng nóng lên, ánh mắt hóa lửa, thấp giọng nói - “Bảo bảo…”
Thời Dĩ Thiên cũng là lần đầu tiên thử khẩu giao, đời trước hắn cũng có xem thử phim người lớn, nhưng mà cũng chưa từng làm trong thực tế lần nào.
Mà ở Lam Tinh thì giống cái rất trân quý, chỉ có giống đực sẽ vì giống cái mà khẩu giao, giống cái gần như là tuyệt đối không đời nào có khả năng sẽ giúp giống đực khẩu giao. Giống cái mãi đứng ở vị thế trên cao, không để làm sự việc ‘thấp kém’ này.
Mà ngay cả giáo dục của đế quốc cũng chưa từng dạy hay nhắc đến gì về việc khẩu giao này của giống cái. Có rất nhiều người trên Lam Tinh, từ lúc sinh ra đến chết đều không tưởng tượng được giống cái sẽ làm việc này cho giống đực.
Thời Dĩ Thiên dùng đầu lưỡi thử liếm qua lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu, rồi liếm liếm vòng quanh quy đầu bóng loáng đó.
Thụy Nặc liền thở dồn dập nói - “Không….dừng….dừng lại…..bảo bảo….dơ”
Ánh mắt hắn đã bắt đầu mờ đi, muốn đẩy Thời Dĩ Thiên ra nhưng cũng không dám động đậy, lo lắng lỡ mình dùng lực sẽ làm bị thương Thời Dĩ Thiên.
“Mới không….dơ…..ah…” - Thời Dĩ Thiên kéo 1 đường từ quy đầu đi xuống, nỗ lực vươn đầu lưỡi, dừng lưỡi liếm dọc thân gậy, cũng học theo nhóm giống đực đã từng làm.
Hắn liếm dương v*t của Thụy Nặc, nghe được tiếng rên đè nén của Thụy Nặc, đáy lòng liền dâng đầy cảm giác thỏa mãn, thậm chí tiểu huyệt cũng chảy ra thêm nhiều dâm dịch. Chóp mũi ngoài hương mật hoa còn có cả mùi của Thụy Nặc, lỗ trên quy đầu cũng tiết dịch ra, đều bị Thời Dĩ Thiên ăn vào hết. Hắn cũng hy vọng Thụy Nặc thoải mái, hắn cũng cam tâm tình nguyện muốn làm cho Thụy Nặc thoải mái.
Thời Dĩ Thiên vẫn cố há miệng, muốn thử ngậm hết quy đầu to vào, nhưng dù cố thay đổi đủ góc độ và thử nhiều lần, nhưng vẫn không nuốt hết được.
Thời Dĩ Thiên liền quyết tâm, nhắm mắt rồi nỗ lực há to miệng, cuối cùng cũng gian nan mà ngậm hết vào, nhưng hắn cũng không có chút kinh nghiệm nào, nên hắn cảm nhận được răng của mình đã đụng trúng phần trên của quy đầu.
Nhưng dù bị đụng đau, Thuỵ Nặc vẫn rất sướng, đôi cánh sau lưng lại không khống chế được mà tung ra.
Không sung sướng về thân thể, mà còn là thỏa mãn vì cảm giác thần phục của Thời Dĩ Thiên, khiến sự thỏa mãn của tinh thần còn muốn nhiều hơn.
Chỉ cần động tác vụng về của Thời Dĩ Thiên mà cũng đã khiến Thuỵ Nặc co giật tinh hoàn muốn bắn ra đến nơi rồi.
"Bảo bảo......"
Thời Dĩ Thiên lè lưỡi, lại liếm lỗ nhỏ trên quy đầu còn cố ý chọt đầu lưỡi vào trong lỗ nhỏ đó.
Quá sung sướng rồi, Thuỵ Nặc không kiếm chế được nữa, thở gấp một hơi, dương v*t cũng không nhịn được mà bắn tinh.
Một lượng lớn tinh dịch màu trắng sữa bắn thẳng vào miệng Thời Dĩ Thiên, Thời Dĩ Thiên cũng chưa chuẩn bị, Thuỵ Nặc đã vội rút ra.
"Thực xin lỗi, bảo bảo. Anh,..anh không cố ý, bảo bảo, em có sao không?" - Thuỵ Nặc cũng không thèm quan tâm là dương v*t của mình vẫn còn đang bắn tinh dịch chưa ngừng, mà chỉ lo quỳ xuống nâng mặt Thời Dĩ Thiên lên. Hắn bắn nhiều tinh qua, nên cứ thi nhau mà chảy ra dọc theo khóe miệng của Thời Dĩ Thiên.
"Ực ực" - Nhưng Thời Dĩ Thiên nuốt hết tinh dịch trong miệng xuống.
"Bảo bảo" - Thuỵ Nặc lập tức nhíu mày, ngón tay hơi dùng sức, muốn làm cho Thời Dĩ Thiên nhổ ra - "Rất dơ"
Thời Dĩ Thiên liếm khóe môi, cũng liếm muốn tinh dịch quanh môi, cười nói: "Ngọt mà, giống kẹo...... Không, là giống mật hoa"
"Bảo bảo......" - Thuỵ Nặc không đồng tình mà nhìn Thời Dĩ Thiên - "Em không nên làm như vậy"
"Anh không thích sao?" - Thời Dĩ Thiên ngước lên chăm chú nhìn Thụy Nặc.
"Anh tất nhiên là thích" - Nhưng Thuỵ Nặc vẫn nhíu mày, trong mắt đầy xót thương - "Nhưng việc này là sai, em không nên chịu loại cảm giác này"
Dĩ Thiên là bảo bối của bọn họ, sao lại có thể đi làm loại chuyện này? Em ấy chỉ cần hưởng thụ tình yêu của bọn họ là đủ rồi.
"Nhưng em cũng đâu thấy khổ sở gì" - Thời Dĩ Thiên chớp chớp mắt, dằn sự xấu hổ mà nói, "Em cũng......em cũng rất thích ngậm dương v*t của anh mà, em thích vẻ mặt sung sướng của anh, muốn làm anh thoải mái."
"Là thật mà, lừa anh làm gì, em......" - Thời Dĩ Thiên đỏ mặt, "Em......cũng ướt rồi, không tin thì anh cứ sờ thử đi......"
Quý Quân ở một bên cũng khàn giọng nói - "Tôi cũng ngửi được hương vị của bảo bảo, có lẽ bảo bảo đúng là rất thích."
Thời Dĩ Thiên nghe được cũng đỏ hết lên. Hắn nắm lấy ngón tay Thuỵ Nặc và đặt nó vào giữa hai chân mình. Sau khi làm tình Quý Quân, Thời Dĩ Thiên cũng không mặc quần áo gì, chỉ khoác tạm 1 cái áo khoác của Quý Quân, nên giờ Thuỵ Nặc có thể dễ dàng sờ tới tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên.
Thụy Nặc sờ đến bàn tay cũng ướt dính rồi. Hai bên đùi của Thời Dĩ Thiên dâm dịch chảy ra ướt hết.
"Anh tin chưa?" - Thời Dĩ Thiên nhỏ giọng hỏi.
"Bảo bảo......"
Thuỵ Nặc cứng người. Rồi hắn đột nhiên ôm lấy Thời Dĩ Thiên, gắt gao mà ôm vào lòng, như chỉ hận không thể nhập Thời Dĩ Thiên vào trong xương cốt mình luôn vậy.
- -------------------------------
- Chắc tưởng nay hông có chương đúng hôn?
- Tui up phia vậy, hông ngờ tới đúng hôn? 😂😂😂