Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Nhất mang theo trang sức cở lớn là Tần Việt thu dọn xong đồ đạc, liếc nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ trưa, bên ngoài trời nắng đến đáng sợ.
“Ngủ một hồi đi?” Hứa Nhất lấy cùi chỏ chọc chọc xương sườn của Tần Việt, quay đầu lại nhìn anh: “Qua buổi trưa chúng ta lại ra ngoài?”
“Được.” Tần Việt cũng không buông tay, cùng Hứa Nhất lên giường, hai người song song mặt đối mặt nằm ở trên giường.
Tần Việt kéo chăn lại đắp cho hai người.
Bọn họ không cảm thấy lúng túng, đều nằm nghiêng nhìn nhau chằm chằm, hô hấp giao nhau, cuối cùng Hứa Nhất để tay lên eo Tần Việt.
Câu nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ dậy chúng ta đi mua quần áo, bằng không, không có quần áo thay đổi, còn chưa tới thị trấn, chúng ta đã bị thúi mà chết.”
Khách sạn của bọn họ ở trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng xung quanh xe qua lại cũng không nhiều, nên cũng khá yên bình.
Hứa Nhất và Tần Việt cùng đi ra cửa chính khách sạn, bởi quanh năm làm việc và nghỉ ngơi rất bài bản nên Tần Việt chỉ nghỉ ngơi một hồi là gần như hoàn toàn khôi phục. Ngược lại Hứa Nhất còn ngáp dài ngáp ngắn, bọn họ vốn dự định lái xe đi mua quần áo, nhưng nghĩ xe kia quá mức rêu rao, nên coi như thôi, không đi xe.
Hứa Nhất thật sự quá mệt mỏi, băng qua đường quên xem đèn đường mà cứ đi về phía đường cái đối diện, Tần Việt nhíu mày, kéo cậu một cái, Hứa Nhất cũng giật mình: “Làm tôi sợ muốn chết, quên nhìn đèn đỏ.”
Tần Việt nhìn Hứa Nhất khoan dung nở nụ cười, sau đó nắm lấy tay Hứa Nhất.
Mới vừa rồi còn giống như một con khỉ, bây giờ Hứa Nhất đã triệt để an tĩnh, 5 giác quan đều mất, chỉ còn dư lại cảm giác được Tần Việt nắm tay, mơ mơ màng màng được Tần Việt nắm tay dắt qua đường, đi vào thương trường đối diện.
Bọn họ còn rất nhiều thời gian, Tần Việt cầm lấy tay Hứa Nhất đi đến quán cà phê Starbucks, gọi hai ly Americano.
Hứa Nhất đem ống cắm vào trong ly: “Lúc thường tôi không có buồn ngủ như vậy, cũng không biết ngày hôm nay bị làm sao, một chút khí lực cũng không có.”
“Có thể là thân thể không khỏe, quá mệt mỏi.”
“Chắc là như vậy.” Hứa Nhất cắn ống hút, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên không uống thuốc vẫn không quen.”
Lưng Tần Việt hơi cứng lại một chút, vài giây sau mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cà phê rất nhanh có tác dụng, Hứa Nhất lại trở nên thần thái sáng láng, cậu kéo Tần Việt vào một cửa hàng bán quần áo đơn giản, phần lớn đều là trang phục rộng rãi thoải mái, vẻ mặt giảo hoạt: “Tôi sớm không thích nhìn anh mặc chính trang, mặc trang phục đơn giản một chút sẽ đẹp hơn.”
Tần Việt không tự mình mua quần áo, phần lớn quần áo đều là trợ lý hỗ trợ xử lý, anh chỉ có thể đi theo phía sau Hứa Nhất, nhìn Hứa Nhất đứng ở phía trước kệ treo quần áo băn khoăn. Cậu chọn rất nhiều áo T shirt rộng rãi, thậm chí còn tiện tay cầm quần đùi đi biển. Tần Việt nhủ thầm: quần đùi mình khẳng định không mặc. Hứa Nhất cầm quần đùi ướm thử trên người Tần Việt, khà khà cười không ngừng.
Tần Việt cảm thấy đi dạo phố cũng rất thú vị, ít nhất nhìn Hứa Nhất chọn đồ cũng có ý tứ.
Hứa Nhất chọn quần áo, kín đáo đưa cho Tần Việt, kéo Tần Việt vào phòng thử quần áo.
Tần Việt không chịu mặc, còn nỗ lực phản kháng: “Hứa Nhất, cậu đừng thái quá, quần đùi này tôi nhất quyết không mặc.” Hứa Nhất ánh mắt cầu xin, anh mới cải biến chủ ý, rất không tình nguyện nhận lấy quần áo.
Trong cửa hàng không có người nào, Tần Việt và Hứa Nhất cùng vào một phòng thử quần áo. Chỉ lát sau bên trong truyền đến tiếng thán phục của Hứa Nhất: “Tần Việt, anh thật là không được, quần đùi đi biển anh mặc không ra tinh túy lưu manh gì hết.” “Ha ha ha, Tần Việt anh mặc màu vàng dạ quang đẹp lắm nha” “Mẹ của tôi ơi, Tần Việt anh mặc màu hồng phấn cũng rất đẹp.”
Cứ việc Tần Việt rất không muốn mặc quần áo Hứa Nhất chọn cho mình, nhưng vì Hứa Nhất cười đích thực rất sinh động, rất dễ nhìn, nên Hứa Nhất đưa anh thử cái gì, anh đều thử, kể cả cái quần hoa hòe hoa sói anh nhìn không lọt.
Hai mươi phút sau, Hứa Nhất mang mười cái áo T shirt màu trắng mấy cái quần tây rộng rãi, đi ngang qua hàng giày cầm hai đôi dép lê, đến quầy thu tiền giao đồ cho Tần Việt tính tiền. Áo của cậu dính cà phê, cho nên cậu cầm quần áo nhân viên cửa hàng đã lấy mã, đi đến phòng thử quần áo thay đổi.
Tần Việt ôm cánh tay ở cửa chờ.
Hứa Nhất từ phòng thử quần áo đi ra, nhấc chân đi về phía Tần Việt, bước hai bước mới phát hiện thẻ treo còn dính ở cổ áo. Cậu dùng tay lấy nhưng vẫn không được, nhân viên cửa hàng thấy được, từ trong tủ quầy thu tiền cầm cây kéo đi tới.
Cô nhân viên thấp hơn Hứa Nhất rất nhiều, nhón chân mới có thể với đến thẻ bài treo trên lưng Hứa Nhất, cô không dám nắm cánh tay Hứa Nhất, cho nên không cắt được. Hứa Nhất thích chọc ghẹo người khác, mắt cậu hơi nhíu lại, nói: “Đừng sợ, cánh tay anh, em có thể tùy tiện cầm, eo cũng cho em ôm.”
Nhân viên cửa hàng lập tức đỏ mặt, thân thể mất cân bằng thật sự ôm eo Hứa Nhất.
Hứa Nhất khiếp sợ: “Mẹ nó, chị gái, chị thật sự không khách khí nha.”
Thiện ý trêu ghẹo.
Tần Việt đứng cửa nhìn Hứa Nhất và cô nhân viên, cánh tay không biết để xuống từ lúc nào.
Anh lấy cây kéo của cô nhân viên cửa hàng đang cầm trong tay, liếc mắt nhìn cô, tự dưng ánh mắt kia làm cô gái run lên một cái, vì vậy lui về phía sau vài bước đi về quầy thu tiền.
Tần Việt nhìn Hứa Nhất vẫy vẫy tay, Hứa Nhất đi hai bước đến trước mặt Tần Việt, không đưa lưng về phía Tần Việt, mà thật biết điều cúi đầu xuống, đem cái trán để trên lồng ngực Tần Việt.
Tần Việt cắt thẻ treo cho Hứa Nhất, trả cây kéo cho nhân viên cửa hàng, nói tiếng cảm ơn, không nói một lời lôi kéo Hứa Nhất ra cửa.