Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Sở ở dưới lầu công ty tình cờ gặp Giang Yến, cậu ôm trong tay một cặp văn kiện lớn, mặt mày diễm lệ nhưng tái nhợt nhìn không khỏe mạnh, cậu đưa tay ngăn xe của y.
Chuyện đón xe như vậy Tần Sở gặp qua rất nhiều lần. Y năm nay hai mươi chín tuổi, là cháu đích tôn của Tần gia, là con trai trưởng danh chính ngôn thuận, cũng là anh hai của Tần Việt. Tuy rằng y không phải là đứa con vừa ý cha nhất nhưng vẫn có danh hiệu con trưởng Tần gia, thêm vào lúc thường vui đùa ra tay xa hoa, nên từ lúc mười mấy tuổi Tần Sở đã là một thiếu gia có tên tuổi.
Y ngồi ở trong xe nhìn Giang Yến, muốn biết cậu làm gì. Tần Sở không nói lời nào, cậu cũng không nói, vì vậy y cảm thấy thú vị mở cửa xe ra. Giang Yến không chút do dự, trực tiếp ngồi vào vị trí phó lái, sau đó cậu đưa cho Tần Sở nửa bản vẽ thiết kế.
Đó là nửa bản thiết kế một dụng cụ chữa bệnh. Tần Sở giật mình. Lúc trước Tần Việt thu mua công ty của Giang Sơn, thành quả của công ty Giang Sơn đều được đội kỹ thuật của Tần Việt tiếp nhận, nhưng còn một loại máy móc đang trong giai đoạn nghiên cứu phát minh nghe đâu có thể gây chấn động thị trường, bọn họ lại không tìm được văn kiện nào có liên quan, chỉ biết trước mắt ở quốc nội loại máy móc có công năng tương tự đều phải nhập khẩu, nếu như Giang Sơn có thể nghiên cứu phát minh thành công loại máy này thì nó sẽ trở thành trăm phần trăm là hàng của thị trường quốc nội.
“Cậu là ai?” Tần Sở hỏi cậu, y siết chặt bản vẽ trong tay không một chút thư giãn.
“Tôi tên là Giang Yến, cha tôi là Giang Sơn.” Thanh niên kia một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Tần Sở: “Tôi biết, Tần Việt từ khi bắt đầu biết chuyện rất muốn được người nhà thừa nhận, quả thật anh ta cũng đánh bại anh chiếm được tán thành, anh không cam lòng đúng không?”
Tần Sở không có chức vị cao bằng Tần Việt, rất kiêng kỵ Tần Việt nhưng y vẫn cảnh giác: “Tôi có cái gì không cam lòng, đều là người một nhà.”
“Anh không cần phòng bị tôi.” Giang Yến mệt mỏi nên cậu không nói quanh quẩn, đơn giản nói thẳng: “Yến Hoa là nửa đời tâm huyết của cha tôi, nhưng Tần Việt đã cướp từ trên tay cha tôi, hơn nữa anh ta lại cho tôi uống một loại thuốc giảm đau, tôi không biết thuốc kia tên là gì…… Nếu như không uống sẽ rất khó chịu, tôi cũng sắp cai nghiện thành công. Lần trước tôi cũng trộm một ít thuốc đó từ chỗ Lâm Nhuệ … ”
“Nếu quả thật không cai nổi, phát tác sẽ rất đáng sợ, lúc đó bản thiết kế này không thể không giao cho Tần Việt… ” Đôi mắt Giang Yến nhìn chằm chằm cặp văn kiện trên tay, âm thanh mang theo một chút thẫn thờ: “Lúc trước anh ta cho tôi uống thuốc cũng là vì bản vẽ của cha tôi, chỉ có điều tôi đã quên rất nhiều chuyện, bản vẽ cũng không nhớ rõ.”
Tần Sở mơ hồ đoán ra quan hệ giữa Giang Yến và đứa em trai ngoài giá thú của mình, người trưởng thành nhìn thấu nhưng không nói toạc, y cũng không có hỏi.
“Cậu muốn cái gì?”
“Nếu như anh đánh bại Tần Việt trở thành người thừa kế Tần gia thì chỉ cần đem “Yến Hoa” cho tôi là được, nhà các anh có rất nhiều công ty, “Yến Hoa” chỉ là một công ty nhỏ, tôi chỉ muốn đem nó trả lại cho cha của tôi.” Giang Yến suy nghĩ một chút còn nói: “Còn có giúp tôi tìm xem thuốc Lâm Nhuệ cho tôi uống là loại nào, cha của anh ta là bác sĩ riêng của cha anh nên việc này không khó lắm.”
Sắc trời tối dần, trên đường phố đèn dần dần sáng lên, Tần Sở nhìn thấy mặt Giang Yến bị ánh đèn vàng chiếu sáng, y mở to mắt nhìn cậu, quỷ thần xui khiến lại hỏi: “Còn có điều gì nữa không?”
Giang Yến do dự cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh có thể tìm cho tôi một chỗ để ở không? Tôi không muốn gặp Tần Việt, anh ta luôn quấn lấy tôi, đi nơi nào ở đều được, chỉ cần không ở nhà của tôi. Không biết có làm phiền anh không?”
Tần Sở bình tĩnh nhìn người trước mắt. Thanh niên nghiêng mặt, tóc đen dài, áo sơ mi màu trắng, nửa khuôn mặt tái nhợt, như hình ảnh trong tranh sơn dầu lạnh lẽo ngột ngạt.
“Được.” Tần Sở nói: “Cậu ở nhà tôi, tôi còn có thể cho cậu một chức vụ trong công ty.”
“Nếu như cậu sợ Tần Việt quấn lấy cậu, quay đầu lại tôi làm cho nó gọi cậu là anh dâu, cậu thấy thế nào?”
Giang Yến nghi hoặc.
Tần Sở còn nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không động đến cậu. Nếu ông nội hoặc những cổ đông khác biết mối quan hệ này của chúng ta sẽ càng tin tưởng bản thiết kế này hơn, cậu thấy có được không?”
Giang Yến gật đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được.”
Ngày ấy, Tần Việt không để ý bác sĩ khuyên bảo từ bệnh viện chạy ra, ở nhà Giang ngồi bất động một đêm, mãi đến ngày thứ hai khi mặt trời mọc Giang Yến vẫn không có trở về.
Chỉnh chỉnh ba ngày, Giang Yến dường như biến mất khỏi thế gian không có một chút tin tức.
Tần Việt cuộn tròn ở trên giường Giang Yến từng ngủ qua, chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động. Mỗi lần điện thoại vang lên mắt Tần Việt liền sáng, anh không chờ được điện thoại của Giang Yến, cũng không đợi được A Văn nói cho mình biết tin tức của Giang Yến, cuối cùng ánh sáng trong mắt anh hoàn toàn biến mất.
Công ty tiền tiền hậu hậu tích lũy một đống công việc, Tần Việt cũng không có tâm tình quản lý. Khi anh từ Hải Thị trở về, cha anh đã gọi không ít điện thoại thúc anh tới công ty. Lúc đầu anh còn ứng phó một chút, sau thì ứng phó cũng lười ứng phó, trực tiếp gọi trợ lý đem văn kiện đưa đến nhà Giang Yến.
Buổi chiều năm giờ, ông nội Tần Việt tự mình gọi điện thoại lại, nói không quản anh đang bận chuyện gì nhất định phải đến nhà cũ một chuyến. Tần Sở ở bên ngoài dẫn một người về, người một nhà nhất định phải cùng ăn một bữa cơm. Ông nói xong cũng không quản Tần Việt có đồng ý hay không lập tức cúp máy.
Tần Việt ném điện thoại di động qua một bên, mặt vùi vào gối Giang Yến ngủ qua, hoảng hốt một hồi hít sâu một hơi mới có sức lực ngồi dậy rời giường bày đầy văn kiện đi rửa mặt. Anh chọn trong đống quần áo A Văn đưa tới một áo sơ mi tương đối thích hợp. Anh nhìn mình trong gương, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn có chút tiều tụy, Tần Việt sửa lại tóc tai, mới ra cửa lái xe về nhà cũ.
Bảy giờ một phút, anh lái xe vào khu biệt thự. Thủ đô đã vào thu nên ban ngày hơi ngắn, Tần Việt xuống xe, nhà cũ từ lâu đèn đuốc sáng choang. Dưới lầu có mấy chiếc xe, Tần Việt nhìn qua loa thấy hầu hết người trong nhà cũng đã đến, ngược lại không thấy xe của nhân vật chính, Tần Sở. Nhưng anh cũng lười quản, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc tẻ nhạt này, A Yến đi đâu anh còn không biết đây.
Tần Việt khó chịu ngột ngạt, ở vườn hoa hút một điếu thuốc mới đi vào phòng ăn trong nhà cũ.
Ông Tần có hai con trai một con gái, con lớn nhất tên là Tần Hoài Nguyên, con thứ hai là Tần Hoài Nhiên, còn con gái tên là Tần Hoài Lan. Tần Việt là con trai của Tần Hoài Nguyên, bởi vì mẹ Tần Việt là Trần Khanh Khanh xuất thân không tốt lắm, cho dù từ cấp ba bà đã bên cạnh Tần Hoài Nguyên cũng không được ông Tần tán thành, cuối cùng cha anh phải cưới một người phụ nữ có gia thế chính là mẹ của Tần Sở. Làm người mở rộng tầm mắt chính là, nhiều năm như vậy, Tần Hoài Nguyên cũng chưa chia tay một người vợ nào, ba người ngầm thừa nhận cũng bảo trì một sự cân bằng kỳ lạ. Trong phòng ăn còn có con trai con gái của Tần Hoài Nhiên, còn có con trai của cô anh, mọi người vây quanh ở ghế sô pha không biết đang nói chuyện gì mà cười rất vui vẻ.
Sắc trời tối dần, quản gia nói chuyện điện thoại với Tần Sở, bên kia nói lập tức tới ngay, nên bắt đầu dọn thức ăn lên.
“Vốn chỉ là cả nhà đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng Tần Sở nói nó rất thích người bạn này, cho nên hi vọng chúng ta cũng coi trọng một ít.” Ông Tần ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, tiếp nhận quản gia đưa tới bộ đồ ăn: “Không quản Tần Sở mang về con cái nhà ai, là tốt hay xấu đều là chị dâu của các con sau này, phải đối với người ta tốt một chút.”
Con trai của người cô không có việc gì, nói: “Anh hai nhà mình quan hệ với bạn bè không có kiêng kỵ, vạn nhất mang về một người bạn trai thì sao? Con vẫn gọi chị dâu?”
Mọi người trong nhà bàn tán, không quá hai phút Tần Sở từ bên ngoài đi vào, theo sau là một người thanh niên, vóc dáng không cao bằng Tần Sở nhưng đi cạnh Tần Sở thì cũng biết chân người kia rất dài, áo sơ mi màu lam đậm bỏ vào trong quần. Người này hơi gầy làm hiện ra chiếc cổ dài nhỏ, rất là đẹp.
Người kia hơi do dự, Tần Sở xoay người nắm tay của cậu, dẫn cậu đi. Đợi đến đi vào mọi người mới nhìn rõ tướng mạo người kia. Người kia tóc rất đen, màu da rất trắng, mặt mày diễm lệ lại cố tình mang theo một chút hồ đồ ngây ngô, một hồi lâu mới cong đôi mắt nhìn mọi người chào hỏi.
“Là đứa trẻ tốt.” Ông Tần nói.
Mãi đến khi ngồi xuống, đôi mắt Tần Việt cũng không hề rời khỏi người kia. Đó là người anh đã chờ ba ngày không nhìn thấy, người không có về nhà lại xuất hiện ở nhà của anh, cùng anh trai không hợp với anh nắm tay, còn được ông nội nói là tới gặp gia trưởng.
Tần Việt cách bàn ăn nhìn Giang Yến, trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu óc cũng bắt đầu trống rỗng, anh cảm thấy tim mình bị người gắt gao bóp chặt không chịu buông ra, khắp toàn thân trở nên đau đớn.
“Tần Việt, sững sờ làm gì? Gọi anh dâu đi.” Ông Tần gọi anh.
Anh dâu? Giang Yến rõ ràng là người của anh, người của mình khi nào lại trở thành anh dâu của mình. Không thể, tuyệt đối không thể, anh không cho phép! Anh không đồng ý!
Mọi người rõ ràng cảm giác được Tần Việt không đúng, lúc thường anh đối với mọi người đều nhàn nhạt, nhưng từ khi Giang Yến bước vào phòng, đôi mắt anh không hề rời khỏi người kia, không nói cũng không trả lời, cứ như vậy bình tĩnh nhìn, khắp toàn thân đều tỏa ra sát khí.
Tần Sở nhìn về phía Tần Việt nở nụ cười, đem tôm bỏ vào chén Giang Yến, còn nói: “Người em này của anh chắc cảm thấy gọi một người đàn ông là anh dâu không tốt, nó không chịu gọi, em theo anh gọi nó một tiếng em trai cũng thích hợp.”
Giang Yến cảm thấy Tần Việt tức giận. Mặc dù mình cũng không dễ chịu nhưng cũng không có ý định đồng tình, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, kêu một tiếng: “Em trai.”
“Giang Yến, em gọi ai là em trai! Em là anh của ai? Ai là em trai của em!” Tần Việt biết mình không nên ở trước mặt người nhà phát hỏa, nhưng anh không nhịn được, anh ở nhà đợi cậu ba ngày, không ăn không uống, không thể ngủ. Anh biết mình sai rồi, anh muốn bù đắp, nhưng Giang Yến lại làm gì ở đây, không trở về nhà lại còn cùng Tần Sở tên ngu ngốc kia ở cùng một chỗ, để cho mình gọi cậu anh dâu.
“Anh cho em biết, anh không đồng ý, em nhanh chóng về nhà với anh.” Tần Việt không quản ánh mắt người nhà nhìn mình, cũng không để ý tới ông Tần quát lớn, anh không nghe người khác nói chuyện, khăng khăng túm tay Giang Yến: “Giang Yến, em nhanh chóng đi theo anb!”
Giang Yến tránh né ra phía sau Tần Sở.
“A Yến! Em trốn đi đâu! A? Em muốn trốn đi đâu!” Tần Việt bị động tác tránh né của Giang Yến kích thích liền rống cậu: “Em trốn anh? Con mẹ nó em trốn anh làm gì!”
Tần Sở đem Giang Yến che chở ở phía sau, nói: “Tần Việt, em làm như vậy là không được, dù sao em ấy cũng là anh dâu của em.”
Tần Việt quả thực vô cùng phẫn nộ: “Anh dâu, anh dâu … Con mẹ nó! A Yến là người của em, lúc nào thành bạn trai của anh.”
“Chúng ta đã sớm không có quan hệ.” Giang Yến kinh ngạc nhìn anh: “Hứa Nhất còn ở trong bệnh viện chờ anh đấy, anh không phải rất yêu hắn sao?”
Câu nói này như một tảng đá rơi xuống mặt băng tạo thành một khe hở, lập tức núi lở đất nứt, thế giới bắt đầu sụp xuống. Tần Việt không biết mình phải nói với Hứa Nhất cái gì, anh giống như một con thú bị nhốt, lật ngược bàn, cùng Tần Sở đánh nhau.
Tưởng sẽ có một bữa ăn vui vẻ nhưng mọi người lại chứng kiến cảnh anh em ruột ra tay đánh nhau, ông Tần tức giận kêu ngừng lại mấy lần nhưng hai người giống như không nghe thấy, liều mạng không muốn sống đánh nhau, người chung quanh kéo cũng không ra.
Giang Yến cứ như vậy cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày mới rống lên một câu: “Được rồi, đừng đánh!” Hai người vẫn
không ngừng tay.
Giang Yến không biết lấy sức lực từ nơi nào đem Tần Việt và Tần Sở tách ra, đứng giữa hai người. Tần Việt còn muốn lướt qua Giang Yến đánh nhau với Tần Sở lại bị người ở giữa đánh cho một bạt tay.
Tần Việt cúi đầu không thể tin tưởng nhìn Giang Yến, đến nửa ngày mới hỏi cậu: “A Yến, em đánh anh? Em vì người này lại đánh anh?”
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh. Tần Việt ở trước mặt tất cả mọi người đều là bộ dáng xa cách lễ phép xưa nay chưa từng thấy anh nổi giận, cũng chưa từng thấy anh mất phong độ. Nhưng lúc này ở trước mặt tất cả mọi người, Tần Việt không chỉ có vành mắt đỏ, lại còn rơi nước mắt, không tin mà hỏi Giang Yến, tại sao đánh mình.
Trong phòng cây kim rơi xuống đất có thể nghe, không một người nói chuyện, bình tĩnh nhìn ba nhân vật chính, hoặc là phẫn nộ, hoặc là hiếu kỳ. Giang Yến cảm thấy khổ sở trong lòng, rõ ràng là chính cậu khăng khăng trả thù Tần Việt, đến khi trả thù cậu lại cảm thấy khó chịu đòi mạng, cậu thật đúng là một kẻ bại hoại.
Cậu quay đầu, lôi ống tay áo Tần Sở, nhìn Tần Việt nói: “Hứa Nhất bị bệnh chữa khỏi không dễ dàng, anh không nên tiếp tục qua lại với tôi.”