Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Như Khói Như Cát
  3. Chương 113: Daddy mình đi đâu thế (2)
Trước /117 Sau

Như Khói Như Cát

Chương 113: Daddy mình đi đâu thế (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên hình ảnh có dòng chữ được viết theo phong cách dễ thương hiện lên: “Quy tắc trò chơi sẽ là gì đây?”

Mưa bình luận:

“Người xem trước cảnh báo đáng yêu cực mạnh.”

“Cảnh báo đáng yêu cực mạnh.”

“Người thân xuất hiện rồi.”

“Người không có sức chiến đấu mau rời đi! Đây không phải là diễn tập! Chú ý, đây không phải là diễn tập!”

Hình ảnh: “Cùng với lúc đó…”

Có tiếng bước chân lạch bà lạch bạch vang lên, một đôi chân ngắn ngủn đang chạy bành bạch về phía trước, hai bàn tay ú nu nắm lại với nhau, là một cậu bé con đang cười rộ lên.

Giọng nói của Lục Yên Đinh từ phía sau truyền đến: “Chậm thôi con.”

Mưa bình luận:

“Aaaaaa bé con để dì ôm con nào!”

“Bà nội đến đây bảo bối lớn của bà!”

“Bà cố ngoại đến chạy đến đón con đây đáng yêu nhỏ ơi.”

“Huhuhu ông cố ngoại đến thăm con đây bảo bối ơi!”

Bé con chạy rất vội, chưa được mấy bước đã ngã xuống đất. Lục Yên Đinh đứng từ xa nhìn thấy thì cười lên, bước nhanh mấy bước đến đỡ cậu bé dậy: “Sao rồi bé cưng?”

Máy quay giống như tập trung hết vào gương mặt của bé con, cậu bé vừa ngẩng đầu lên, thế là mưa bình luận lại ùn ùn kéo đến:

“Không được nhìn mặt cháu trai của tôi!”

“Không cho các người nhìn!”

“Mặt cháu trai của tôi thì để tôi liếm!”

Lê Minh lúc này đã tắt mưa bình luận đi, bấm nút dừng video lại.

Rất rõ ràng, cậu bé vẫn còn khá nhỏ, nhưng cậu bé và chị gái mình rất giống nhau, nhất là đôi mắt to tròn như quả nho kia, đôi con ngươi chuyển động lanh lợi vô cùng, gương mặt nhỏ cân đối với ngũ quan, có thể thấy rõ căn bản là gen tốt, lúc này đang dính sát lại ống kính, hà hơi sữa của mình vào đó.

Lê Minh ôm lấy ngực tiếp tục xem video.

Cậu bé con ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên Đinh, cười ngốc: “Hì hì.”

Lục Yên Đinh phủi bụi trên đầu gối cho cậu bé: “Con có muốn khóc không?”

Cậu bé con lắc đầu, mái tóc đen mềm mượt lắc tới lắc lui.

Lục Yên Đinh nắm lấy tay cậu bé đi về phía trước, chỉ mấy bông hoa bên đường nói: “Con xem bông hoa này đẹp quá.”

Cậu bé con nói: “Hoa hồng bên cạnh cũng đẹp ạ.”

Lục Yên Đinh: “Vẫn là bông hoa này đẹp hơn.”

Cậu bé con trợn tròn đôi mắt của mình lên nói: “Papi, sao papi lại nói như thế trước mặt hoa hồng!”

Lục Yên Đinh tay chân luống cuống, nói: “Papi sai rồi, suỵt suỵt.”

Hình như có nhân viên đang nói chuyện với Lục Yên Đinh, nghe thấy cậu nói: “Vâng? Ồ, đang ở phía trước sao.”

“Những người khác đã đến chưa vậy?” Lục Yên Đinh hỏi, đối phương cũng đáp lại gì đó, cậu nói, “Vậy hai bọn tôi xem là đến sớm rồi, rất tốt.”

Nói xong, Lục Yên Đinh lắc lắc bàn tay nhỏ trong tay mình: “Con chào hỏi mọi người đi nào, nói con tên gì.”

Cậu bé con vẫn đang hát ê a, nghe thấy như vậy bèn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Con là Khúc…”

Lục Yên Đinh chen vào: “Biệt danh.”

Mưa bình luận:

“Gia Tộc Đồ Ăn.”

“Có phải Nhu Nhu lúc mang thai rất thích ăn món này không?”

“Cái nhà này ai cũng ngọt ngào chết đi được.”

“Aaaaaa ngọt chết tôi rồi! Đời này không hề hối hận lọt hố Thi Nhân!”

Trong thoáng chốc cậu bé con mở lời nói, mưa bình luận từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, đều là: “Jelly.”

“Con tên là Jelly, năm nay… năm nay con ba tuổi rưỡi ạ.” Cậu bé con gãi đầu, ánh mắt không biết thấy cái gì mà tập trung về một nơi nào đó, mang theo hơi thở hồn nhiên ngây thơ của trẻ con, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng, “Con là một Omega, bộ phim hoạt hình mà con thích nhất là chú mèo đen thùi lùi…”

Lục Yên Đinh đứng đằng sau giải thích: “Là cảnh sát trưởng mèo đen.”

Nhân viên chương trình lại hỏi Jelly: “Lúc nãy con đang ê a bài gì vậy?”

Khúc Jelly ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên nói: “Daddy mình đi đâu thế ạ, là chương trình chị Pudding tham gia, chị Pudding giỏi lắm ạ, chị ấy là chị của con, chị ấy còn biết đánh nhau…”

Lục Yên Đinh ho khù khụ hai tiếng, vỗ vỗ vào cậu bé: “Con hát mấy câu cho chú nghe.”

Jelly giống hệt ông bố Alpha của mình, ngũ âm không được đầy đủ nhưng lại không hề hay biết, vừa cất tiếng hát là đôi mắt lại sáng long lanh, trẻ con nói chuyện còn ngọng líu ngọng lô, hát thì sai nhạc, cùng lắm thì là trời sinh dễ thương: “Con là bài tập mà bố đã làm hoàn hảo nhất…”

Lục Yên Đinh nhìn vào máy quay nói: “Mỗi lần thằng bé đều hát như vậy.”

Nhân viên chương trình nói: “Câu này hình như là do Khúc tiên sinh hát.”

“Phải, làm khó thầy chỉnh âm rồi.” Lục Yên Đinh vì biết rõ mà cười lên, “Hai cha con này toàn hát sai nhạc như vậy đấy, nhưng vẫn còn hát rất vui vẻ cơ.”

Mưa bình luận:

“Đây là đường, đây là đường đúng không? Các chị em, tôi xin phép ăn trước để tỏ lòng kính trọng!”

“Wow mị chết mê chết mệt cái câu mà anh ấy nói “Làm khó thầy chỉnh âm rồi”, cảm giác vừa cưng chiều lại vừa hiểu rõ ý….”

Nói đến đoạn sau, Lục Yên Đinh hỏi: “Đợi lát nữa sẽ trực tiếp gặp hai cha con họ hay là?… Ồ, muốn bất ngờ à…. Không phải bất ngờ? Phải chơi trò chơi à?”

Tổ chương trình đang chuẩn bị gì đó bí mật, đoạn nói chuyện giữa nhân viên và Lục Yên Đinh cũng được tua rất nhanh, mấy giây sau lại khôi phục tốc độ bình thường, Lục Yên Đinh gật đầu, cười đầy ý tứ nói: “Được, tôi biết rồi.”

“Anh có niềm tin không?”

“Ừm…” Lục Yên Đinh nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng thừa nhận: “Có chứ, bởi vì mỗi ngày chúng tôi đều như vậy, mỗi lần gặp mặt nhau đều sẽ…”

Hình ảnh một lần nữa lại được tua nhanh.

Nhân tài mưa bình luận:

“Các đồng chí, thông qua việc đọc khẩu ngữ tôi có thể đưa ra kết luận, lúc nãy Nhu Nhu nói là “mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều bắt tay”!”

“Tôi đã xem bốn mươi ba lần, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy nói là bắt tay đó.”

“Tôi chỉnh đoạn này về chế độ slowmotion, Tiểu Nhu nói là bắt tay đó không còn nghi ngờ gì nữa, ăn đường đi các con giời ơi!”

Hình ảnh cuối cùng là bóng lưng tung tăng vừa nhảy nhót vừa lẩm bẩm hát của Tiểu Jelly.

Ngay giây kế tiếp, ống kính lại di chuyển.

“Được rồi, các con hãy đến xem bức ảnh này nhé.”

Thôn trưởng cầm một bức ảnh giới thiệu, “Đây là món ăn vặt nổi tiếng của Baliga tên là Bạch Sa Ly, quy tắc chọn phòng hôm nay của chúng ta sẽ là các con thông qua bức ảnh này, để đoán xem nguyên liệu làm ra món Bạch Sa Ly gồm có những gì, ai nói đúng được nhiều nhất thì sẽ có quyền chọn phòng trước.”

Ống kính di chuyển đến trên gương mặt Khúc Pudding, mắt cô bé nhất thời sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình mang theo ý cười lắc đầu với con gái.

Tiểu Pudding che miệng lại, phấn khởi tròn xoe mắt nhìn ra xung quanh.

Mưa bình luận:

“Hệ liệt phụ huynh giúp bạn cách ăn gian.”

“Pudding: Buồn cười, món đồ ăn định tình của hai người họ mà con lại không biết sao?”

“Câu hỏi tặng điểm các đồng chí ạ.”

Chỗ này có lẽ các em bé khác cũng trả lời rất thú vị, nên bạn edit không cut hết.

Ví dụ như bạn học Khoai Tây nghiêm túc đang cau mày cau mặt, chỉ vào ớt đỏ trên  Bạch Sa Ly nói: “Cục ị! Sao trên này lại có cục ị được ạ?”

Cha cậu bé liên tục nhắc nhở, nói gấp quá nên cũng không được lưu loát: “Ấy! Đừng có nói luyên thuyên, đó là đồ ăn, ăn được đó.”

Lúc đến lượt Quả Đào nói chuyện, cô bé bị ảnh hưởng bởi mọi người nên đang ngồi cắn móng tay, hoảng hốt chớp chớp mắt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Cô bé tất tả đi tìm Khúc Pudding muốn ôm ôm: “Ôi ôi, khó quá đi.”

Khúc Pudding nắm lấy vành tai cô bé lẩm bẩm vài câu, thôn trưởng lập tức nói: “Này, không được đâu nhé, không được giúp vậy đâu.”

Cũng may là Pudding nói xong rồi, cô bé nhảy chân sáo đứng sang một bên, ánh mắt đầy cổ vũ nhìn Quả Đào.

Quả Đào một mặt ngơ ngác nói: “Sữa nướng, bên trong có sữa nướng ạ…”

Pudding đấm tay vào ngực thở dài thườn thượt, còn mọi người xung quanh lại haha cười lớn lên.

Mỗi một đứa nhóc này đứa sau còn luyên thuyên hơn đứa trước, so với việc trả lời nghiêm túc, bọn chúng lại thích nói ra mấy đáp án kỳ lạ chọc vui lẫn nhau hơn.

Kẹo Dẻo là một cậu bé nho nhã, mỗi lần tham gia chương trình đều đóng bộ có phần theo phong cách quý tộc, lúc này cậu bé đang mặc một chiếc sơ mi màu trắng thắt nơ đỏ, nín cười đáp: “Có bông vải ạ…”

Những người lớn xung quanh: “Phụt.”

Cậu bé mập mạp Bí Đao trong lòng âm thầm nhẩm tính, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Pudding: “Con biết rồi! Con biết rồi! Trong đó có bơ, có ớt còn có hoa quả ạ.”

Cuối cùng cũng đến lượt Pudding, cô bé mơ mơ hồ hồ thuật lại một lần câu trả lời của Bí Đao, sau đó mới nói thêm: “Bơ là phải đun chảy ra, với cả ở bên trên những cái hạt sáng sáng đó là đường trắng ạ.”

Trước khi thôn trưởng thông báo kết quả, cảm thán nói: “Mỗi em bé đều rất thật thà, mỗi bạn đều nói lên suy nghĩ của mình cũng không hề nghe câu trả lời của các bạn khác…”

Người cha nói nhiều nhất bất thình lình chen vào: “Haizz, mấy đứa đều ngốc cả!”

Kết quả cuối cùng: Khúc Pudding là người chọn đầu tiên, Bí Đao thứ hai, rất đáng tiếc Khoai Tây là em bé cuối cùng được chọn phòng.

Khoai Tây mỗi lần đều xếp chót, mấy lần trước thì cứ buồn buồn vậy thôi, nhưng lần này lại không chịu nổi nữa, thút thít khóc lên.

Pudding cầm bức ảnh căn phòng đẹp nhất nhìn chăm chú vào cậu bé, nghĩ ngợi một lúc, cô bé liền nhét bức ảnh kia vào trong tay của Khoai Tây. Cha của Khoai Tây đang dạy bảo cậu bé không được khóc nữa, lúc này liền nói: “Con xem, chị Pudding nhường phòng cho con kìa, con có muốn không?”

Khoai Tây cũng là một cậu bé thành thật, lập tức nín khóc cười lên: “Muốn ạ!”

Khúc Như Bình thấy vậy liền vui vẻ, cũng đừng nhắc đến người cha già muốn con cái tiến bộ nữa, vỗ đùi kêu lên: “Con có thể muốn được sao? Đó không phải thứ chúng ta lấy được, con sao có thể như thế được.”

Đó là một người cha có phương pháp giáo dục truyền thống, vì thế lúc này Khúc Như Bình đứng bên cạnh anh ta chỉ nói: “Quà của con trẻ tặng cho nhau, thằng bé muốn thì cứ để thằng bé nhận đi.”

Khoai Tây chẳng biết làm sao, hoảng hốt nhìn cha mình một cái, rồi lại nhìn sang Khúc Pudding.

Khúc Pudding rất bá khí, không nói gì chỉ ấn bức ảnh kia vào trong lòng Khoai Tây rồi rút bức ảnh còn lại trong tay cậu bé, tiêu sái rời đi.

Khúc Như Bình khoanh tay trước ngực nói với con gái: “Ngầu quá.”

Khúc Pudding kiêu ngạo hất cột tóc đuôi ngựa của mình nói: “Bình thường thôi ạ!”

Thôn trưởng ở bên này tuyên bố: “Được rồi, mọi người đều đã có căn phòng thuộc về mình, vậy thì tiếp theo tôi còn có chuyện muốn tuyên bố, trước khi chúng ta cùng ăn bữa sáng, tổ chương trình đã mời đến đấy khách mời đặc biệt——”

Pudding linh hoạt nói: “Jelly!”

Quả Đào thắc mắc hỏi: “Jelly là ai ạ?”

Pudding nhảy tưng tưng hai cái: “Là em trai của chị, em trai chị tên là Jelly.”

Bí Đao vỗ vỗ cái bụng mình, nói: “Em sau này phải đặt tên cho em gái mình là Dưa Hấu (*) mới được!”

Khoai Tây tò mò hỏi: “Ding ca, em trai chị có đẹp hơn chị hông?”

Pudding rất sảng khoái nói: “Đúng vậy em ý đẹp hơn chị, em ý đáng yêu lắm lắm, là một Omega.”

Thôn trương cắt ngang đoạn giao lưu của bọn nhóc: “Vậy thì vị khách mời bí mật mà chúng tôi mời tới này, phải nhờ vào các ông bố ở đây đến chọn người mà mình quen thuộc nhất rồi, chú ý, nếu chọn sai thì sẽ không có bữa sáng đâu, các ông bố nhất định phải cố gắng đấy nhé!”

Cha Bí Đao vỗ vào cái đầu tròn xoe của cậu nhóc, nói: “Thảm rồi, mẹ con đến rồi.”

Bí Đao vô cùng căng thẳng: “Á?!”

Pudding liếc qua một cái: “Em sợ mẹ lắm sao?”

Bí Đao hỏi ngược lại: “Chị không sợ papi của chị sao?”

Pudding khoe khoang kêu lớn lên: “Chị không sợ, papi của chị hiền nhất trên đời.”

Mưa bình luận:

“Cờ lớn Pu Nhu có tôi đến giữ.”

“Ma quỷ trước mắt xin dẫn theo tôi.”

“Ma quỷ đừng chạy! Để tôi gia nhập với các bạn!”

“Quy tắc của trò chơi là thế này,” Thôn trưởng chỉ vào tấm màn trắng trước mặt nói, “Ở đây các vị khách mời sẽ thò tay của mình ra, hai bên bắt tay nhau, dựa vào độ ấm và xúc cảm để phán đoán xem đó có phải là người mà mình quen thuộc nhất không…”

Có người cha kêu lên lớn lên: “Xúc cảm?! Ôi tha cho bọn tôi đi!”

Lại có người cha khác trực tiếp lắc đầu: “Triết lý siêu hình, đều là triết lý siêu hình cả.”

Thôn trưởng không khỏi buồn cười: “Cái vụ mà quỳ bàn giặt ấy không tính là tai nạn lao động đâu nhé, ở đây tôi cứ phải nói rõ trước ra như thế.”

Pudding ngẩng đầu lên nhìn Khúc Như Bình, anh cũng mỉm cười với con gái.

Sau đó Pudding cực kỳ tự tin nhướng mày một cái, nhìn vào ống kính cười một cách tà mị.

Mưa bình luận:

“Có lẽ Khúc Pudding mới là cao thủ ACGN của Thi Nhân?!”

“Mau ghi lại, phải kiểm tra xem thế nào!”

“Quả đường này, A Vĩ chết đây!”

“Má ơi Pudding sau này nhất định phải diễn vai tổng tài nhé, hợp quá đi mất!”

Thôn trưởng giơ tay lên nói: “Nào, ông bố nào trước đây?”

Mấy người lớn trố mặt nhìn nhau, Khúc Pudding lúc này mới kêu lên: “Con ạ! Cha con trước ạ! Con con con!”

Thôn trưởng nhìn Khúc Như Bình cười cười trêu chọc nói: “Cái giá của sự xung phong này là nếu cha con nhận nhầm người thì con với cha con cùng phài quỳ bàn giặt đó nhé.”

Khúc Pudding cũng không nói, trên mặt chỉ viết đầy mấy chữ “ông đây giỏi như vậy, cha của ông đây cũng rất giỏi” nhìn thẳng vào ống kính.

Khúc Như Bình cũng rất ung dung, trong tiếng cười đùa của mấy người còn lại bước về phía trước.

Thôn trưởng chỉ vào năm tấm rèm trắng trước mặt nói: “Anh chọn đi, bắt đầu từ bên nào?”

Khúc Như Bình nghĩ một lát: “Từ đầu đi.”

Vì vậy anh bắt đầu từ người đầu tiên trước, Khúc Như Bình đưa tay lại gần, đối phương cũng vươn tay ra, vỏn vẹn chỉ ba giây, Khúc Như Bình đã buông tay xuống, mỉm cười nói: “Không phải, người này tuyệt đối không phải.”

Thôn trưởng đứng một bên nói chen vào để phân tán sự chú ý của anh: “Vì sao lại không phải?”

“Tay của em ấy nhỏ hơn, hơn nữa bàn tay của em ấy lạnh không ấm như bàn tay này.” Khúc Như Bình tùy ý nói, đi đến chỗ người thứ hai.

Mưa bình luận:

“Mọi người đừng aaa nữa, mấy Thi Từ lâu năm như bọn tôi đường đã ăn qua còn ngọt ngấy hơn thế này nhiều.”

“Chả thấy lạ lùng gì nữa, không phải chỉ là một viên đường sao, đừng đánh tôi.”

“Bình tĩnh ăn đường cũng là một loại đặc thù của Thi Từ.”

Bên này, Khúc Như Bình lại lắc đầu đổi sang một người khác. Khúc Pudding giống như có phần hứng khởi, lén lút đi theo sau cha mình, thôn trưởng “suỵt” một cái với Pudding, cô bé cũng gật đầu biểu thị mình sẽ không nói gì.

Mưa bình luận:

“Người xem trước cảnh báo lần nữa đáng yêu cực mạnh.”

“Người xem trước cảnh báo có màn show ân ái.”

Khúc Như Bình đưa tay đến gần, anh yên lặng trong vài giây rồi cười thầm hai tiếng.

Nhưng khi anh còn chưa kịp nói gì, ở đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói ngọt ngào còn đậm hương sữa: “Ý.”

Một bàn tay nhỏ ú kéo tấm rèm trắng ra một chút, ngay sau đó, nửa gương mặt non mềm lộ ra, một giây kế tiếp lại vội vã rụt về, Jelly ở bên kia mơ hồ nói không rõ ràng: “Papi, là chị.”

Lần này đã chẳng còn gì để nói nữa rồi, Khúc Như Bình kéo toàn bộ tấm rèm ra, Lục Yên Đinh ôm lấy Jelly đứng ở bên đó nhìn Khúc Như Bình đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà cười lên, Khúc Như Bình cùng cậu nhìn nhau một cái rồi nắm lấy tay Lục Yên Đinh kéo đối phương vào trong lòng mình.

Mưa bình luận:

“Đều dừng lại màn hình làm gì thế, ngớ cả ra rồi chứ sao.”

(*)= Bí Đao phiên âm Hán Việt là Đông Qua, Dưa Hấu là Tây Qua, nên mới nói thế để giống giống nhà Pudding, Jelly.

Quảng cáo
Trước /117 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chủ Thần Quật Khởi

Copyright © 2022 - MTruyện.net