Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh Phất dần dần có được nhiều cơ hội hầu hạ gần bên Trịnh Hoàng hậu hơn, ưu điểm của nàng cũng vì thế mà được Hoàng hậu phát hiện. Bởi thế, một ngày kia, Hoàng hậu gọi nàng tới, lệnh cho nàng đến hầu hạ Nhu Phúc đế cơ, nó rằng Nhu Phúc tuổi còn nhỏ, cần có cung nữ tuổi tác xấp xỉ ở bên bầu bạn, thế nhưng tính tình Nhu Phúc nghịch ngợm hoạt bát, các tiểu cung nữ bình thường chỉ có thể giương mắt mặc nàng làm loạn. Khó có được người cẩn thận hiểu chuyện như Anh Phất, hi vọng nàng có thể làm bạn với đế cơ, lại khuyên nhủ được đế cơ chút ít.
Anh Phất đương nhiên là tiếp nhận vận mệnh mới do Hoàng hậu an bài, lúc ấy nàng căn bản không thế sống theo ý nguyện của mình, chỉ có thể bị động chấp nhận tất thảy biến hóa, sau đó chủ động thích ứng. Có bằng lòng hay không chẳng quan trọng, cũng không có ai bận tâm nàng có bằng lòng hay không.
Sau đó nàng được dẫn tới tẩm cung của Nhu Phúc. Vừa vào cửa đã trông thấy cung nhân đầy phòng đều đang chạy đuổi theo một cô bé con. Cô bé ấy nhỏ hơn nàng một chút, thân thể mềm mại, đáng yêu tinh khiết, lúc này đang nhấc váy lụa chạy loạn khắp nơi, lộ ra một đôi chân bé nhỏ, áng chừng chỉ chừng ba tấc, không dùng lụa cuốn lại mà cũng không xỏ giày, chỉ đi một đôi tất màu hồng. Các cung nữ lớn tuổi phía sau cần một dải lụa trắng vội vã đuổi theo, hối hả hô to: "Đế cơ, nhất định phải dùng vải bó lại, nếu không chân sẽ to lên!" Mà cô bé kia vẫn không ngừng lại, lắc đầu nguầy nguậy như đánh trống: "Ta không muốn! Ta không muốn! Nóng chết mất!"
Nàng đang định xông ra khỏi cửa thì đụng trúng phải Anh Phất vừa mới tiến vào, bèn dừng lại, mở to mắt hiếu kì quan sát, hỏi: "Ngươi là ai?"
Anh Phất đoán được cô bé này chắc chắn là chủ nhân mới của mình, bởi thế liền quỳ xuống đáp: "Nô tỳ là cung nữ do Hoàng hậu nương nương điều tới hầu hạ Nhu Phúc đế cơ, xin thỉnh an đế cơ."
Nhu Phúc gật gật đầu, lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Anh Phất bèn nói ra cái tên lúc ấy của mình: "Nô tỳ tên Thải Vân."
"Thải Vân?" Nhu Phúc cười khúc khích: "Cái tên quê mùa quá!"
Anh Phất xấu hổ tới mức lỗ tai đỏ bừng, vì phản ứng không chút che giấu của nàng mà bất giác cúi gằm mặt xuống. Mặc dù biết tên của mình được đặt không thanh nhã lắm, thế nhưng trước nay vẫn chưa từng có ai công khai cười nhạo nàng. Nay nghe Nhu Phúc nói vậy, nhất thời cảm thấy muốn chui xuống đất.
Lúc này các cung nữ kia đã tóm được Nhu Phúc, nhao nhao khuyên nàng quay về bó chân. Nàng mất kiên nhẫn giãy ra, nói: "Được rồi được rồi! Ta có thể bó, thế nhưng không cần các ngươi. Để Thải Vân này bó cho ta."
Bọn họ chỉ đành đồng ý, đưa lụa trắng cho Anh Phất. Nhu Phúc quay về phòng ngủ ngồi lên giường, để Anh Phất tháo tất bó chân cho mình, len lén ghé sát bên lỗ tai Anh Phất cười nói: "Nhẹ chút nhé..."
Anh Phất gật đầu vâng lời, rất nghiêm túc hầu hạ đế cơ lần đầu tiên. Thể theo yêu cầu của nàng không dùng sức bó mạnh, thế nhưng cũng không dám bó lỏng thật sự, vẫn kín chặt như thế, trong lòng thầm nghĩ: đôi chân của đế cơ nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, đương nhiên phải giữ gìn thật tốt. Nhu Phúc quan sát khuôn mặt nàng hồi lâu, sau đó ánh mắt lại rơi xuống đôi chân của nàng.
Anh Phất ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện ra Nhu Phúc đang quan sát đôi bàn chân tự nhiên của mình một cách đầy hứng thú, khuôn mặt tức thì lại nóng bừng lên, lập tức co bàn chân giấu vào trong váy.
Nhu Phúc cười cười, cũng không nói năng gì, chỉ mở miệng nói với nàng: "Thải Vân, tên của cô không phải do Hoàng hậu nương nương đặt cho sao?"
Anh Phất đáp: "Không phải. Là cha tôi đặt cho, Hoàng hậu nương nương không đổi."
Nhu Phúc vui mừng, nói: "Tốt quá! Vậy thì ta có thể đặt tên khác cho cô rồi. Tên của Hỉ Nhi ta cũng không thích, thế nhưng là do Hoàng hậu nương nương đặt, nên ta không dám sửa."
Anh Phất nhu thuận gật đầu: "Nếu vậy thì làm phiền đế cơ."
Nhu Phúc ngẫm nghĩ, nói: "Vậy thì về sau cô tên là Anh Phất đi. Tên cô vốn là Thải Vân*, mà Anh Phất có nghĩa là thải vân vây quanh thân mình."
(* Thải Vân có nghĩa là đám mây nhiều màu sắc.)
Anh Phất dừng công việc trên tay lại, lần nữa quỳ xuống tạ ơn đế cơ ban tên.
Nhu Phúc cười nói: "Anh Phất thực sự là rất dễ nghe. Nếu như ta có thể đổi tên mà phụ hoàng đặt cho, thì ta sẽ giữ cái tên Anh Phất này lại cho mình." Thoáng ngừng một lát, lại tự nói một mình: "Nếu như tên có thể tự mình đặt, phu quân có thể tự mình chọn, bó chân hay không có thể do mình quyết định thì thật tốt biết bao..."
Lúc ấy Anh Phất cũng thoáng ngây ra. Tên có thể tự mình đặt, phu quân có thể tự mình chọn, bó chân hay không có thể do mình quyết định - đây cũng là ước nguyện của nàng. Thế nhưng ngay đến người mang thân phận cao quý như đế cơ mà cũng khó làm được điều này, thì đối với một cung nữ hèn mọn như nàng lại càng là ước mơ xa xỉ.
Tiếp tục bó chân cho đế cơ, nàng lại tỉ mỉ suy ngẫm về câu nói "bó chân hay không có thể do mình quyết định". Nguyên nhân Nhu Phúc ghét bó chân chắc hẳn là vì vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được tầm quan trọng của việc bó chân đối với nữ tử. Nữ tử mang thân phận cao quý sao có thể không bó chân được? Ngay tới con gái của những hộ gia đình trung lưu cũng vắt óc tìm cách để bó được một đôi chân thon nhỏ, hi vọng nhờ thế ngày sau tìm được một vị phu quân tốt. Mà xuất thân của nữ tử hèn mọn tầm thường đến đâu đều thể hiện hết trên đôi chân không được bó, khiến người ta vừa liếc mắt đã hiểu. Đế cơ quả thực là sống trong hạnh phúc mà không ý thức được. Nàng sẽ không hiểu, nếu như "bó chân hay không có thể do mình quyết định", thì quyết định của Anh Phất nhất định sẽ trái ngược với đế cơ.
"Cô có biết chữ không? Có biết hai chữ 'Anh Phất' viết thế nào không?" Nhu Phúc đột nhiên hỏi.
Anh Phất xấu hổ lắc lắc đầu.
Nhu Phúc mỉm cười nói: "Không sao, ta có thể dạy cô."
Bó chân xong Nhu Phúc lại nhảy xuống khỏi giường, phấn khởi lệnh người chuẩn bị giấy bút, sau đó nhấc bút viết hai chữ lớn xinh đẹp xuống trang giấy: Anh Phất.
"Có nhìn thấy rõ không? Nào, cô bắt chước theo viết đi." Nhu Phúc nhét bút vào tay Anh Phất, cổ vũ nhìn nàng.
Anh Phất do dự hồi lâu, bất an đón lấy bút dưới sự thúc giục của Nhu Phúc, tay run rẩy khiến cây bút chực rơi. Nhu Phúc lại không nhịn được cười: "Aizz, bút không phải cầm như thế!"
Anh Phất đương nhiên không biết cách cầm bút đúng là thế nào, sau khi đón lấy bút hoang mang dùng cả năm ngón tay bóp chặt, cán bút đâm vào lòng bàn tay. Hiện giờ nghe thấy Nhu Phúc cười nhạo, không tránh khỏi vừa sợ vừa thẹn, vội vã buông tay, khiến cây bút rơi xuống nền đất.
Nhu Phúc tự mình khom eo nhặt cây bút lên, cầm bút làm mẫu trước cho Anh Phất xem, sau đó lại đưa cho nàng, ôn hòa nói: "Như thế này, rất dễ, cô thử lại xem."
Dưới sự chỉ đạo của Nhu Phúc, Anh Phất khó khăn lắm mới cầm bút đúng cách được, thế nhưng lúc chuẩn bị viết lại nhận ra độ khó còn lớn hơn, hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng run rẩy nghe chỉ thị của Nhu Phúc, coi như đang sao chép tranh, miễn cưỡng viết xong hai chữ "Anh Phất" không hề đơn giản. Nào ngờ vừa thở hắt ra một hơi, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Nhu Phúc: "Hóa ra hai chữ xinh đẹp thế này cũng có thể bị viết thành khó coi đến thế."
Trái tim Anh Phất như chìm xuống đáy vực, trông thấy những người xung quanh đều đang cười theo Nhu Phúc, bèn run rẩy như chìm xuống hồ băng giữa ngày Đông, vừa buồn bã vừa xấu hổ, vành mắt không nén được đỏ lên.
"Ây da, cô đừng buồn, không phải ta đang cười cô đâu!" Nhu Phúc phát hiện thấy thần sắc của nàng không đúng lắm, lập tức kéo tay an ủi: "Đừng buồn. Lần đầu tiên ta viết chữ còn xấu hơn cả cô cơ, khiến trạng cho vị nguyên ca ca đó của ta cười nhạo suốt nửa tháng trời, nói toẹt ra rằng ta không có tí tiền đồ luyện thư pháp nào, nếu muốn đi theo đạo sĩ học vẽ bùa thì còn có thể cân nhắc."
Lại sai người đổi giấy mới, bảo nàng luyện tập đi luyện tập lại, vừa nhìn vừa nói: "Về sau ta dạy cô đọc sách viết chữ, khi nào học xong rồi còn có thể mời ca ca ta tới chỉ điểm đôi chút... Bọn họ nhiều người thư pháp đều rất giỏi, tam ca của ta Khải ca ca càng không cần nói nữa rồi, Thực ca ca cũng không tồi, Bọn họ là ca ca ruột của ta, sẽ thường xuyên tới thăm ta... Nghe nói cửu ca viết chữ thể hành rất đẹp, có điều ta chưa được trông thấy bao giờ... Lần trước gặp huynh ấy ta mới lớn chừng này, giờ cũng không nhớ nổi huynh ấy trông thế nào nữa rồi..."