Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi rời khỏi thư các, Triệu Cấu đi tới cung của Anh Phất. Anh Phất thấy y nhíu chặt mày, thần sắc ẩn chứa vẻ tức giận bèn tiến tới đỡ y ngồi xuống, dịu dàng nói: "Quan gia lại nghe được lời bàn tán nào à? Chẳng qua chỉ là những lời các cung nữ suy đoán phán bậy, quan gia sao phải để ý chứ."
Triệu Cấu nghe vậy liền ngước mắt hỏi: "Lời bàn tán? Trong cung lại có kẻ gieo rắc tin đồn? Nói thế nào?"
"Quan gia chưa nghe thấy sao?" Anh Phất kinh ngạc hỏi, sau đó mới vội vã lấp liếm: "Không có gì, là mấy câu nói đùa mà thôi, thần thiếp cũng chỉ nghe loáng thoáng."
Lòng nghi hoặc của Triệu Cấu lại càng sâu, không ngừng gặng hỏi. Anh Phất lộ nét mặt khó xử, vân vê đai váy hồi lâu mới chầm chậm nói: "Cao Phòng ngự sứ tuổi trẻ tài cao, xuất thân thế gia, nhân phẩm cũng rất tốt, lại công khai cầu hôn công chúa, có thể thấy thương nhớ công chúa đã lâu. Có lẽ bởi ghen tỵ với công chúa có được mối lương duyên này, nên vài thị nữ trong cung mới nói ra mấy lời bất kính..."
Nói tới đây lại ngừng lại, do dự nhìn Triệu Cấu. Triệu Cấu nhìn thẳng vào nàng, ra lệnh: "Nói tiếp."
Anh Phất cúi đầu tiếp tục nói: "Bọn họ nói... Cao Phòng ngự sứ nếu trước đây chưa tiếp xúc cùng công chúa nhiều, ắt hẳn sẽ không dám mạo muội cầu hôn trước quần chúng như thế... Ban đầu công chúa do Cao Phòng ngự sứ hộ tống quay về, thiết nghĩ bọn họ trên đường... bởi thế đã sinh tình, hai lòng cùng yêu, bí mật định chuyện chung thân cũng không biết chừng..."
"Nói càn!" Triệu Cấu tức giận đập bàn: "Là thị nữ của cung nào nói?"
"Quan gia bớt giận." Anh Phất lập tức quỳ xuống cầu xin: "Cụ thể là ai nói xin quan gia đừng truy cứu nữa. Bọn họ chỉ là thấy công chúa trong được quan gia quan tâm, ngoài được Cao Phòng ngự sứ ái mộ, khó tránh khỏi có chút ghen tức trong lòng, những lời nói ra không đáng để nghe, thực ra cũng không có ác ý gì."
Triệu Cấu nói: "Sự việc liên quan tới danh tiết của công chúa, sao có thể để mặc cho bọn họ nói bừa!"
Anh Phất dập đầu, lại nói: "Là do bọn họ đoán quan gia sẽ không đồng ý cho công chúa hạ giáng lấy Cao Phòng ngự sứ nên mới nói ra những lời này. Nếu không vì cảm thấy Cao Phòng ngự sứ và công chúa trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi cũng sẽ không nói như vậy. Bọn họ là người của cung nào không cần phải truy cứu, thứ nhất vốn dĩ chỉ là lời nói nhảm, chưa chắc đã có liên quan tới chủ nhân trong cung, nếu quan gia truy xét, các nàng vì thế mà bị liên lụy, Anh Phất quả thực cảm thấy tội lỗi. Thứ hai nếu làm lớn chuyện lên điều tra xử phạt, ắt sẽ lại có kẻ nói quan gia đang muốn ém nhẹm chuyện này đi, không chừng lời đồn sẽ càng bị bọn họ thổi phồng lên."
Trái tim Triệu Cấu trùng xuống, vươn tay ra đỡ Anh Phất đứng dậy, lại hỏi nàng: "Những người trong cung đều đang đoán xem trẫm liệu có đồng ý lời cầu hôn công chúa của Cao Phòng ngự sứ?"
"Vâng." Anh Phất gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Phan tỷ tỷ và Trương tỷ tỷ còn vì chuyện này mà đánh cược."
"Bọn họ cược thế nào?" Triệu Cấu hỏi.
Anh Phất đáp: "Phan tỷ tỷ nói Cao Phòng ngự sứ là nhân tài xuất chúng, còn trẻ như vậy lại chưa có thê thiếp gì, trong triều quả thực khó tìm được ứng cử viên thích hợp hơn cho vị trí phò mã, bởi thế quan gia chắc chắn sẽ đồng ý lời cầu hôn của y. Trương tỷ tỷ lại không tán đồng, nói quan gia sủng ái muội muội như vậy, có thể giữ nàng thêm một ngày thì một ngày, sẽ không đồng ý gả nàng đi sớm như vậy. Hai người tranh luận không phân thắng bại, bèn mỗi người lấy ra một chiếc thoa vàng làm vật cược, chờ xem quan gia quyết định thế nào."
"Trương Tiệp dư..." Triệu Cấu tức thời nhớ lại ngày hôm ấy tiếng hát kia truyền ra từ viện của nàng, sắc mặt hơi tối lại: "Nàng ấy nói như vậy sao?"
Anh Phất đáp phải. Triệu Cấu lạnh lùng đánh giá nàng, lại hỏi: "Vậy còn nàng thì sao? Nàng không đánh cược cùng bọn họ sao?"
"Vận khí của thần thiếp trước nay vẫn không được tốt," Anh Phất nhàn nhạt cười: "Cứ gặp cá cược là ắt sẽ thua, hơn nữa nếu cùng hai vị tỷ tỷ đánh cược, đặt tiền vào bên nào cũng không được thỏa đáng lắm, chẳng khác nào hùa theo một người phớt lờ người kia, bởi thế vẫn không nên đánh cược thì hơn."
"Vậy chúng ta không nói tới việc cá cược." Triệu Cấu lạnh nhạt hỏi nàng: "Chỉ bàn về cách nghĩ của nàng. Nàng cảm thấy lời của Phan Hiền phi và Trương Tiệp dư ai nói có lý hơn?"
Anh Phất thoạt tiên đưa đẩy nói "Thần thiếp không dám bình luận bừa bãi", Triệu Cấu lại truy hỏi, nàng mới nghĩ ngợi rồi đáp: "Mấy lời Phan tỷ tỷ nói về Cao Phòng ngự sứ đều rất có lý, không tâng bốc chút nào, thế nhưng có đồng ý với lời cầu hôn của y không thì hẳn quan gia cũng có lý do của riêng mình, đám người trong hậu cung bọn thiếp không dám tự ý suy đoán... Mà lời của Trương tỷ tỷ cũng khiến thần thiếp cảm thấy đáng để bàn luận. Quan gia mặc dù thương yêu công chúa, thế nhưng sao có thể mặc kệ chuyện chung thân đại sự của nàng, không chủ động giúp nàng chọn phò mã, 'có thể giữ nàng thêm một ngày thì một ngày'? Trương tỷ tỷ nghĩ quan gia quá nữ nhi tình trường rồi, quan gia là người làm việc lớn, hành sự quyết đoán lý trí, cân nhắc thiệt hơn, sao có thể vì tình thân khó bỏ mà làm lỡ dở việc chung thân của công chúa?"
Triệu Cấu nghe xong trầm mặc thật lâu, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt Anh Phất. Anh Phất bị y nhìn tới mức lúng túng, không nén được đưa tay lên xoa xoa gò má, nhẹ nhàng hỏi: "Quan gia, thần thiếp lại nói sai gì rồi ạ?"
Triệu Cấu lúc này mới rời mắt đi, thoáng cười, nói: "Sao có thể? Nàng trước nay đều chưa từng nói sai điều gì."
Ba ngày sau, Triệu Cấu hạ chỉ: Gả hoàng muội Phúc Quốc trưởng công chúa cho Vĩnh Châu phòng ngự sứ Cao Thế Vinh.
Trong ba ngày bị cấm túc, Nhu Phúc ở trong cung của mình lại không khóc không náo, chỉ ngồi đọc sách chơi đàn một mình, lặng lẽ qua ngày, thế nhưng vừa nhận được chiếu thư chỉ hôn nàng đã lập tức phẫn nộ, ném mạnh chiếu thư xuống nền đất, sau đó bất chấp tất cả xông ra ngoài đi tìm Triệu Cấu. Cấm binh canh gác ở cửa cung thấy vậy vội vã tiến tới ngăn nàng lại, không ngờ nàng lại giơ lên một con dao găm sắc lẹm trong tay, tức giận nói: "Ai dám ngăn cản, ta sẽ tự sát ngay tại đây!" Cấm binh liền không dám manh động nữa, nàng tiếp tục tiến về phía trước, biết lúc này ắt hẳn Triệu Cấu đang ở trong thư các, bèn chạy về hướng đó. Cấm binh và một đám cung nữ đều bị hành động này của nàng dọa sợ, chỉ e nàng náo loạn gây ra chuyện gì, đành đuổi sát từng bước theo nàng.
Tới trước cửa thư các, hai cấm binh thấy vậy cũng kinh hãi thất sắc, vội vã đuổi tới ngăn nàng lại, Nhu Phúc liền tức giận quát mắng bọn họ. Đang giằng co, từ trong các lại đột nhiên truyền ra thanh âm của Triệu Cấu: "Để muội ấy vào."
Nhu Phúc đẩy cửa ra tiến vào. Triệu Cấu đang viết chữ trong thư các, vẫn thong thả nhấc tay áo, không ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Muội không gả cho hắn!" Nhu Phúc mím môi tức giận nói.
Triệu Cấu lặng lẽ viết xong bức tranh chữ, sau đó gác bút, đi tới gần, nâng cằm của nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình.
"Gả hay không gả không phải việc muội có thể quyết định." Y thản nhiên nói.
Đôi mắt y sâu thẳm không thấy đáy, phát ra ánh sáng lạnh lùng. Đường nét đôi môi kiên nghị sắc bén, thời khắc này lại càng rõ ràng hơn. Đầu ngón tay lạnh lẽo của y tiếp xúc với da thịt Nhu Phúc, khiến nàng không nén nổi rùng mình.
Bàn tay cầm dao găm của nàng liền từ từ rũ xuống, đột nhiên cảm thấy bi thương từ cõi lòng trào dâng, buồn bã nói: "Cửu ca, huynh không cần muội nữa rồi."
Triệu Cấu khẽ thở dài, nhẹ nhàng gỡ con dao trong tay nàng ra ném sang một bên, ôn hòa nói: "Viện Viện, cửu ca đã từng nói, ta không có lý do gì để níu giữ muội cả một đời."
"Thế nhưng, vì sao phải đồng ý Cao Thế Vinh mau tới vậy?"
"Hắn là một ứng cử viên thích hợp."
"Sao lại biết là thích hợp?"
"Hắn yêu muội, sẽ khoan dung với muội, trân trọng muội."
"Huynh chắc chắn?"
"Ta chắc chắn."
"Được," Nhu Phúc gật đầu nói: "Để muội gặp hắn trước, có mấy lời muội nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không muội thà chết cũng không gả."
Sau một thoáng trầm mặc, Triệu Cấu đồng ý yêu cầu cuối cùng này của nàng.