Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng Vị Như đến văn phòng, phát hiện trên bàn mình có túi giấy nho nhỏ, tỏa ra hương thơm, bên cạnh là một cốc trà chanh mật ong, được giữ kín cẩn thận.Cô mở túi giấy nhìn nhìn, bên trong là sandwich thịt hun khói còn nóng. Vị Như nở nụ cười tươi rói, đồ ăn nóng hổi giống như làm nóng tim cô.
Cô không kịp ăn gì,trước cầm bản lịch trình ngày hôm nay đẩy cửa bước vào.
” Chào buổi sáng Lâm tổng.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, bắt đầu báo cáo lịch trình một ngày, hành văn liền mạch lưu loát không hề do dự, cũng tận lực bảo trì trấn định.
” Được, tôi biết rồi.”
Lâm Tễ Viễn nghe xong gật đầu. Vị Như đứng tại chỗ học bộ dáng của anh, thản nhiên nói
” Lâm tổng, còn chuyện gì muốn an bài không ạ?”
Trong mắt Lâm Tễ Viễn hiện một tia sáng, sau đó cuối cùng không nhịn được, cúi đầu nói:
” Cô lại đây.”
Cô nghiêm trang đi qua, đứng trước mặt anh cúi đầu hỏi:
” Có chuyện gì sao?”
Lâm Tễ Viễn thở dài vươn tay đến, muốn cầm tay cô. trong nháy mắt da thịt hai người chạm nhau, bỗng nhiên Vị Như lùi về sau từng bước né tránh.
” Ngại quá, Lâm tổng, tuy rằng điều kiện ngài tốt lắm, nhưng tôi đã có bạn trai. Anh ấy tốt lắm, tôi sẽ không thích người khác.”
Cô nói xong, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên. Lâm Tễ Viễn mở to hai mắt nhìn cô, quả thực không thể tin được những gì chính tai mình nghe được. kinh ngạc nửa ngày mới định thần lại.
” Không còn việc gì, cô ra ngoài trước đi.”
Thái dương anh mơ hồ bắt đầu run rẩy, đành phải mặt không chút thay đổi hạ lệnh.
Vị Như cố nén cười bước nhanh ra ngoài, đóng cửa liền không nhịn được phì cười. Cái này cô đã ủ mưu rất lâu, tốt xấu gì cũng phải cho anh đụng phải cây đinh một chút, mà căn bản là anh vô lực phản bác, cô rất đắc ý, cực kì đắc ý.
Trở lại vị trí của mình cô không cam lòng gọi điện thoại cho người bên trong căn phòng:
” Vì sao sandwich của em nhỏ như vậy hả?”
Cô đè thấp âm thanh, giọng nói mềm mại tinh tế.
” Cô đang hỏi ai.?”
Lâm Tễ Viễn cơ hồ không nhìn được muốn lao ra ngoài, giọng nói cô ôn nhu như vậy, anh cảm thấy khí lực toàn thân mình tan rã.
” Hỏi người chăm sóc em, bạn trai đủ tiêu chuẩn mỗi ngày mua điểm tâm đó nha.”
Vị Như đúng lý hợp tình trả lời. nghĩ đến biểu tình trên mặt của Lâm Tễ Viễn, cô không nhịn được che miệng phì cười.
” Tôi chọn loại nhỏ cho em, em đang giảm béo.”
Lâm Tễ Viễn căm giận nói xong ảo não gác điện thoại. Anh làm sao có thể tưởng được nữ nhân này bình thường nhìn ôn nhu, săn sóc, lại có một mặt tinh quái chân thật như vậy.Anh thật sự là tự làm bậy không thể sống mà.
Vị Như cũng không ngờ, bình thường anh nhìn như núi băng, vậy mà cũng có một ngày bị cô làm cho xao nhãng như vậy. Lúc không đem anh thành lão bản lại cảm thấy bộ dạng trầm mặc, lạnh nhạt của anh phá lệ anh tuấn. Mà cô cũng phát hiện lúc anh cười rộ lên khóe miệng cong cong làm cô có cảm giác muốn chụp thành ảnh, đem khoe cho mọi người xem. Cho nên cô phát giác mình có những tiềm lực ẩn giấu không ai biết, có thể làm những hành vi chọc cười, không có mục đích gì khác, chỉ vì muốn nhìn thấy anh cười. Cô không muốn nhìn thấy bộ dáng cô đơn của anh, cô thầm nghĩ muốn anh vui vẻ, muốn nhìn đôi mày vốn cau chặt kia giãn ra.
Lúc cô đang vụng trộm ăn uống này nọ, Lâm Tễ Viễn đi ra lúc đi ngang qua người cô nhẹ nhàng nói:
” Đến phòng họp, đến ghi chép nội dung chính.”
Vị Như nhanh chóng đứng lên, đi theo sau lưng anh, sau đó giống như bình thường ngồi bên cạnh anh, anh lơ đãng quay đầu nhìn cô một cái, cuối cùng cô không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.
” Tiểu Kiều, có chuyện gì vui vẻ như vậy.”
Một vị tổng giám bên cạnh cô hỏi.
” Không có gì, buổi sáng ăn được sandwich nhiều thịt hun khói nên vui vẻ.”
Trong phòng hội nghị dần dần đầy người, vị trí lần lượt được lấp trống, cơ hồ không có kẽ hở. Có người đứng trước màn hình, điều chỉnh máy chiếu một chút, liền bắt đầu nói:
” Kế tiếp là vấn đề giới thiệu về bản thiết kế tòa nhà phía tây, làm phiền đồng nghiệp ngồi gần cửa tắt bóng đèn giùm tôi một chút, ở đây tôi có một vài vấn đề cần trình chiếu.”
Có người đứng lên tắt bóng đèn, trong phòng hội nghị bỗng nhiên tối om, chỉ còn hình chiếu nho nhỏ phát lên trên màn hình.
” Hiện tại mọi người nhìn, đây là địa hình xung quanh bản đồ...”
Hình ảnh bắt đầu thay đổi, người phát ngôn nhìn màn hình bắt đầu diễn thuyết.
Vị Như nhìn chăm chú màn hình đột nhiên cảm thấy bàn tay mình có người cầm lấy. Bàn tay kia thon dài mềm mại, nhẹ nhàng nắm lấy, đem bàn tay cô nắm lấy miết nhẹ nhàng.
Cô quay đầu nhìn thoáng sang bên cạnh, Lâm Tễ Viễn ngồi bên cạnh một chút biểu tình cũng không có, chẳng qua chăm chú nhìn màn hình, rất là tập trung tinh thần, giống như hoàn toàn không biết bàn tay mình đang làm ra sự tình gì.
vị như chột dạ nhìn khắp nơi xung quanh một phen, may mắn mọi người đều chăm chú nghe báo cáo, không có ai chú ý đến Lâm Tễ Viễn.
” Đừng nói cho bạn trai cô biết.”
Bỗng nhiên anh ghé lại gần sát tai cô vụng trộm nói, trong bóng tối thiếu chút nữa cắn được vành tai cô.
Trả thù, tuyệt đối là trả thù, Vị Như biết cô đấu không lại anh.Vị Như không dám lộn xộn, sợ bị người bên cạnh phát hiện đành mặc kệ cho anh nắm bàn tay mình miết tới lui. Độ ấm đó rất nhanh làm cho cô phân tâm, hoàn toàn không biết người phía trước đang báo cáo gì. Nghĩ đến chính mình một lúc nữa còn phải làm bản ghi chép hội nghị, tâm tình xao động liền nhanh chóng ổn định, để một cánh tay ứng phó anh. Cô biết nếu bản ghi chép tóm tắt không tốt, khẳng định Lâm tổng là anh nhất định sẽ bày sắc mặt cho cô xem.
May mắn thời gian cũng ngắn, chưa đến mười phút liền bật đèn.
Lâm Tễ Viễn đành phải buông tay cô, đứng đắn nghe báo cáo, hỏi một vài vấn đề, Vị Như thở phào nhẹ nhõm, có một chân cùng lão bản hóa ra vất vả như vậy.
Bản ghi chép cô đã sớm viết xong lưu loát, tất nhiên không thể bắt lỗi. Chẳng qua lúc cô đi đến cửa Lâm Tễ Viễn gọi cô lại hỏi:
” Buổi tối muốn ăn gì?”
” Ngài mời tôi ăn cơm?”
Vị Như xoay người nhìn nhìn anh
” Vậy ngài có phải nên hỏi trước xem tôi có muốn đi theo ngài không nhỉ?”
” Em muốn ăn gì?”
Vẻ mặt anh giống như đã biết trước câu trả lời, căn bản không nghĩ đến chuyện cô hỏi anh.
Vị Như đành phải bỏ qua vấn đề muốn hay không muốn, nghĩ nghĩ hỏi:
” Đồ nướng Hàn quốc nhé?”
” Không ăn đồ ăn Hàn quốc.”
Anh lắc đầu. Vị Như nhớ đến người này rất yêu nước.
” Vậy đồ ăn Nhật bản thì sao?”
Cô cố ý trêu anh, quả nhiên anh quay mặt nhìn thẳng vào màn hình máy tính.
” Cũng không được sao....Vậy em làm đồ ăn Trung quốc cho anh ăn.”
Vị Như bỗng nhiên nhớ đến bộ đồ làm bếp đẹp mắt ở nhà anh, trong lòng nhất thời ngứa ngáy.
Nam nhân vẫn làm bộ xem máy tính cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia sáng.
” Em nấu? Em xác định em thật sự biết nấu ăn?”
” Anh coi thường em?”
Cô nhất thời nảy sinh bất mãn
” Được. Hôm nay em sẽ cho anh mở mang kiến thức. Đợi đến giờ tan làm chúng ta đi mua đồ ăn.”
” Được.”
Anh thản nhiên gật đầu, sau đó thay đổi sắc mặt nói:
” Trước tiên cô đem công việc hoàn tất rồi nói sau.”
Cô ngoan ngoãn đi ra ngoài, làm trợ lý cô rút ra kinh nghiệm, tổng giám đốc cực kì, cực kì cuồng công việc.
Buổi tối đoạn đường trước công ty thi công, cô đành chuyển sang đoạn đường khác, đang nóng lòng như lửa đốt chờ đèn đỏ thì nhận được điện thoại của Lâm Tễ Viễn
” Sao còn chưa đến?”
Anh trực tiếp đặt câu hỏi:
” Em.. đang bị tắc đường.”
Cô không dám nói mình đi nhầm đường.
” Lúc tôi đi sao không bị tắc đường?”
” Hình như phía trước có xe bị hỏng....Em nhìn thấy anh rồi, lập tức đến đây.”
Cô tắt điện thoại rồi chạy nhanh lại, thấy anh đứng ở lề đường, dưới màu vàng của bóng đèn đường thân ảnh thon dài, lối đi bộ rất nhiều người nhưng cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, không phải bởi vì anh tuấn tú mà bởi vì anh là người mà trong lòng cô luôn tâm tâm niệm niệm.
Lâm Tễ Viễn mở cửa lên xe, thần sắc không do dự nói:
” Không cần đâu, bị người cùng công ty nhìn thấy, lại nói quan hệ của em với anh thành cái gì đâu. Chẳng may tài xế buôn chuyện một chút, toàn bộ công ty đều biết.”
” Quan hệ của chúng ta là quan hệ gì?”
Lâm Tễ Viễn nhướng lông mi nhìn cô, người này thế nhưng bắt đầu tranh luận cùng anh, còn vui vẻ như vậy, nhưng vì sao người chưa bao giờ bị người khác chống đối như anh, lại vui vẻ chịu đựng?
” Chúng ta là...mối quan hệ người yêu chân chính, không phải dạng cặp kè văn phòng linh tinh. Cho nên em không muốn người khác hiểu lầm, vì em và anh có quan hệ nên mới được vào vị trí này.”
Vị Như nghiêm trang nói.
” Chẳng qua, vì em làm vị trí này mới cùng tôi có liên quan.”
Lâm Tễ Viễn gật gật đầu.
” Em đã không muốn để người khác biết, vậy từ giờ về sau tôi sẽ ngồi xe em.”
” Vậy khác gì nhau?”
” Vậy tôi đi đến ngã rẽ phía trước công ty, chờ em lái xe đến là được rồi đi.”
Hình như anh đã sớm có đối sách.
” Cũng không được.”
Vị Như nhìn anh.
” Nếu vậy anh sẽ phải đi bộ rất nhiều, mệt chết đi được.”
” Không sao đâu.”
Anh mấp máy môi nói. Vị Như biết chỉ cần cô đau lòng anh, sẽ nhận được sự từ chối, đành phải bất động thanh sắc chuyển hướng đề tài.
” Siêu thị ở chỗ nào nhỉ, sao đi mãi mà chưa đến nơi?”
” Chỗ ngã ba vừa rồi đáng nhẽ nên rẽ trái.”
” Vậy sao anh không bảo em? Nơi này gần nhà anh em đâu quen đường.”
Cô ảo não tìm chỗ quay đầu xe, người bên cạnh nhìn ra ngoài cửa kính, không biết thần trí đang phiêu du nơi nào, nhưng xuyên qua kính phản chiếu lại cô thấy nụ cười thản nhiên ở trên khuôn mặt góc cạnh của anh.
” Hai món mặn đã xong rồi, đem để lên trên bàn đi thôi, chờ canh cá xong, thêm rau xào là có thể ăn cơm rồi.”
Vị Như nhìn đồ ăn trên bếp, một bên thuận tiện chỉ huy Lâm Tễ Viễn làm việc. Cô luôn có loại cảm giác kỳ quái, sau khi tan tầm bọn họ không tìm thấy chút bóng dáng khi ở văn phòng, thân mật tự nhiên như vậy giống như bọn họ đã sống chung với nhau nửa đời người.
Lâm Tễ Viễn dọn bát đũa xong lại quay trở lại tựa vào bồn rửa lẳng lặng nhìn cô.
” Tễ Viễn, anh ở một mình, lại chưa bao giờ nấu cơm, mua nhiều đồ dùng nhà bếp đẹp như vậy để làm gì?”
Vị Như vừa cởi dây tạp dề vừa đến trước mặt Lâm Tễ Viễn hỏi.
” Tiền nhiều không có chỗ tiêu.”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói, cúi đầu giúp cô cởi tạp dề.
Vị Như dậm chân một cái, bây giờ anh lại còn trêu ngược cô đấy.
” Nói chuyện đàng hoàng nào.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia cô tịch, không nói gì, vươn tay để tạp dề lên trên mặt bàn, mới nhìn dưới mặt đất, chậm rãi nói:
” Như vậy mới có cảm giác nhà có hơi người.”
Vị Như ngẩn người, sau đó không nhịn được vươn tay sờ sờ hai má lạnh như băng của anh.
Anh ngẩng đầu, bếp ga tỏa ra hơi nóng, đôi mắt của anh giống như có màn sương mù vây quanh, anh vươn tay ôm lấy cô thở dài nhẹ nhàng.
Cô hơi hơi kiễng mũi chân ghé sát tai anh nhẹ giọng nói:
” Tễ Viễn, em vẫn luôn muốn tìm được người trong lòng, người ấy sẽ mua rất nhiều đồ ăn cho em, cũng là người khiến em cam tâm tình nguyện nấu cơm cho người ấy, ngay cả nằm mơ cũng muốn.”
Nói xong cô hạ gót chân xuống, còn chưa đứng vững liền bị anh kéo lại lảo đảo về phía trước vài bước, chưa kịp thét lên môi liền bị che kín.
Nồi thủy tinh trên bếp phía trước tỏa hơi nước, bọn họ bên này giống như lạc vào không gian sương mù, Vị Như thấy mặt anh gần sát, lại mơ hồ không rõ, vì thế liền nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi mỏng manh ấm áp bên trên.
Anh nâng bàn tay xoa hai má cô, giống như chạm vào khối thủy tinh, đầu tiên nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô, hôn nhẹ khóe môi, những nụ hôn nhỏ vụn, chậm rãi vươn đầu lưỡi làm ướt đôi môi cô, giống như xác nhận điều gì đó lập tức tiến quân thần tốc mở khớp hàm cô. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông đồng hồ quả lắc đúng giờ vang lên, động tác của anh khừng lại một chút sau đó không chút do dự tiếp tục.
” Anh..”
Vị Như giật giật đầu định tránh ra nói liền bị anh dùng bàn tay đè gáy lại, sau đó cô cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt cùng cô gắn bó.
Hóa ra người lạnh lùng như vậy cũng có thể hôn môi nóng bỏng.
Hóa ra người bình tĩnh như vậy cũng có lúc liều lĩnh say mê.
Vị Như cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng ngừng trệ, giống như trầm luôn vào sự ôn nhu của anh.Thật lâu cuối cùng anh cũng buông lỏng cánh tay, ngón tay vẫn như cũ xoa nhẹ khuôn mặt cô, anh cúi đầu nhìn núm đồng tiền ở cạnh khóe miệng cô, nhìn cô nhắm mắt, lông mi hơi hơi rung động.
Vị Như cười kéo tay anh xuống đem mặt gác lên bờ vai anh.
” Tôi cũng....đã tìm được em rồi.”
Mơ hồ anh không kìm lòng được thốt ra.
Qua hồi lâu Vị Như cảm thấy mặt bớt nóng vì thế đứng thẳng cơ thể hỏi:
” Đã đói bụng chưa?Ăn cơm trước nhé.”
Lâm Tễ Viễn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
” Được.”
Anh xoay người tính lấy cơm, nhưng rất nhanh chóng lung túng trở lại gọi cô.
” Vị Như.”
” Sao vậy?”
Vị Như đang múc canh đầu cũng không quay lại hỏi.
” Tôi quên ấn nút nấu cơm.”
Anh đứng phía sau cô, cực kỳ trấn định nói.
” Thật hay đùa vậy?”
Cô làm sao có thể tin được, Lâm Tễ Viễn có thể làm được loại chuyện này, vì thế tự mình đi qua, mở nồi cơm điện quả nhiên thấy gạo ra đằng gạo, nước ra đằng nước, căn bản là không có dấu hiệu của việc ấn nút nấu cơm.
” Vậy bây giờ nấu, đợi khoảng 20 phút là có thể ăn cơm rồi.”
Cô một bên làm bộ không có chuyện gì ấn nút nấu cơm, một bên lại không nhịn được cười phá lên, cười chán chê thấy Lâm Tễ Viễn đứng lặng ở bên kia, sắc mặt ầm trầm, liền càng cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng đến gần ngả vào bờ vai anh cười không ngừng.
” Tễ Viễn, hóa ra anh có thể...”
Cô chần chừ nửa ngày mới nói nốt hai chữ:
” Đáng yêu.”
”Không cho cười. “
Lâm Tễ Viễn nhéo nhéo thắt lưng cô, nhẹ giọng hạ mệnh lệnh cho cô.
” Ừm.”
Cô một bên đáp ứng một bên vẫn không nhịn được đành buông anh ra hai tay bê nồi canh, cúi đầu không nhìn anh, chậm rãi dừng lại nụ cười.Cảm thấy mình có chút thất thố, ngượng ngùng quay đầu nhìn Lâm Tễ Viễn, nhưng liếc mắt một cái liền ngẩn người, đáy mắt của anh thế nhưng lại có chút giật mình, nhưng không hề tiêu cự, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn cô, giống như muốn nói điều gì, lại nói không nên lời.
Cô từng nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh nhíu mày, thấy anh tức giận, nhưng chưa lần nào nhìn thấy anh mờ mịt như vậy.
” Tễ Viễn?”
Cô cẩn thậm túm góc áo anh hỏi:
” Anh làm sao vậy?”
” À?”
Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt khôi phục trấn định, nhìn cô cười một chút nói:
” Không có gì.”
” Vừa rồi anh ngẩn người là có chuyện gì? Nghĩ đến chuyện gì sao?”
Vị Như nhìn thần sắc của anh giống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, không khỏi có chút lo lắng.
Lâm Tễ Viễn nhìn biểu tình lo lắng của cô thản nhiên cười nói:
” Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy em cười vui vẻ như vậy.”
Cô cười cười bước từng bước đến gần, ngửa đầu nhẹ nhàng hôn ở khóe môi anh một chút. Anh khép mắt nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lúc bàn tay buông xuống bỗng nhiên bị cô nắm chặt, tay cô mềm mại trắng nõn, nắm hai ngón tay anh, chặt thật chặt không chịu buông ra.
Đến lúc Vị Như về nhà đứng ở cửa cùng Lâm Tễ Viễn giằng co thật lâu.
” Tễ Viễn, lần sau anh đừng đưa em về nữa, em lái xe thì làm sao có chuyện gì xảy ra được, anh đưa em về lại còn phải đi một đoạn thật xa mới gọi lái xe đến, anh xem bây giờ đã trễ như này rồi...”
” Không,để tôi đưa em về, lần sau em cũng đừng đến nhà tôi, cũng đừng theo tôi ra ngoài.”
Lâm Tễ Viễn đáng gãy lời cô.
” Em...”
Vị Như nhìn sắc mặc anh đành phải nhỏ giọng bất mãn.
” Không cho người khác lái xe về nhà, đây là chuyện gì cơ chứ?.”
Miệng cô thầm oán những đáy lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
” Vậy em đưa anh xuống lầu.”
” Đưa tới đưa đi, chơi vui sao?”
Anh nhíu mày
” Vậy anh có muốn vào nhà ngồi một lúc không?”
” Không còn sớm, em mau đi ngủ đi, tôi phải đi rồi.”
Anh lắc đầu nói
” Được, vậy bao giờ anh về đến nhà gửi tin nhắn cho em.”
Vị Như nói xong vẫn đứng ở cạnh cửa, không nghĩ đóng cửa đem anh cùng mình chia cách.
” Ừ, được.”
Lâm Tễ Viễn gật đầu xoay người vừa bước đi được hai bước liền quay lại
” Làm sao vậy?”
Vị Như đứng đó nhìn bóng dáng quen thuộc kia, lại không đoán được a quay ngược trở lại.
Anh không nói gì chỉ là vươn tay kéo thắt lưng cô, cúi đầu chậm rãi hô hấp, ngửi mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của cô.
Đèn đường rất nhanh bị tắt, trước cửa một mảng đen tối, lờ mờ trong bóng tối thời gian giống như bị dừng lại, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ.
” Vị Như.”
Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên buông cô ra hạ thấp giọng nói nhẹ nhàng gọi.
” Vâng?”
Cô nhìn ánh mắt anh đáy lòng có vô hạn ấm áp.
” Em dùng mấy loại bột giặt? Làm sao mỗi lần hương thơm đều không giống nhau?”
Anh nghiêm túc hỏi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Vị Như ngạc nhiên nói:
” Hả... À đại loại là ba bốn loại đi, em thường đổi loại dùng....Làm sao vậy?”
Lâm Tễ Viễn lắc đầu nói:
” Không có gì, rất tốt.”
Anh vươn tay đẩy cô vào nhà, vừa đóng cửa vừa đi ra ngoài.
” Ngủ sớm đi, tôi đi đây.”
” Vâng, anh ngủ ngon.”
Vị Như gật gật đầu, lộ ra nụ cười mỉm nhẹ ngọt ngào mà hạnh phúc.
Lâm Tễ Viễn nhìn nụ cười của cô dần biến mất sau cánh cửa, mới chậm rãi một lần nữa đi về phía thang máy. Anh đứng trong thang máy, chống tay vịn, vốn hơi nhíu mày châm rãi giãn dần, trong đầu hiện ra bộ dáng nhe răng cười to của cô buổi tối, vào thời khắc đó, anh thế nhưng lại ngây ngẩn cả người, chỉ vì bỗng nhiên nhớ tới giữa trưa một ngày mua thu, dưới ánh mặt trời sáng lạn.
Ngày đó lần đầu tiên ở trên máy bay anh gặp được cô. Đại khái lúc đó cô mới bắt đầu làm tiếp viên hàng không, đứng sau lưng tổ trưởng, đứng phía cửa khoang hạng nhất đón khách. Cách vài đầu người anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh mắt của cô, nụ cười cong cong khóe mắt. Nhất thời anh nghĩ mình đang nằm mơ, vào thời điểm đó cũng đã tám năm anh chưa gặp cô, mơ hồ đã đem bóng dáng cô trong đầu quên đi, nhưng chớp mắt lúc cô đột nhiên xuất hiện, nhìn nụ cười quen thuộc như vậy, anh mới biết hóa ra anh chưa bao giờ quên.
Sau đó anh không ngừng làm khó dễ cô, có lẽ thật sự là do " thời kỳ trưởng thành của nam sinh " quấy phá. Bởi vì đối với anh mà nói tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất vào mùa đông năm mười tám tuổi đã tắt lịm, rung động tuổi trẻ đối với anh mà nói đó là hy vọng xa vời. Mãi đến khi gặp lại cô một lần nữa, mà lúc ban đầu anh vẫn không có dũng khí bước ra khỏi thế giới tự phong bế kia.
Anh giống như một lữ nhân lang thang giữa sa mạc rộng lớn. Cho dù thấy ốc đảo cũng nghĩ đó chỉ là ảo ảnh, mà anh cũng không xác định chính mình có thể hưởng thụ ốc đảo được bao lâu, cũng không biết mình có thể cho cô được hạnh phúc bao lâu, chỉ là anh quá mệt mỏi, rất mỏi mệt, rất khát, không cách nào tiếp tục lộ trình, thầm nghĩ không suy nghĩ gì nữa, không quan tâm điều gì khác, chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thật tốt.