Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh trăng mông lung, ngọn đèn mờ ảo. Ban đêm của ngày xuân thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ô tô chạy qua đường cái, chung quanh tựa hồ có hơi thở ấm áp lưu chuyển.
Vị Như thấy anh ngẩng đầu, lại không biết anh có nhìn thấy mình không định bước lên mấy bước ra ngoài.
Vị Như thấy anh ngẩng đầu, cô biết anh nhìn thấy cô, bởi vì trên mặt anh không hề có mờ mịt bất đắc dĩ, mà là ngạc nhiên, sau đó là vui sướng.
Chưa bao giờ cô phát hiện mình chạy nhanh như vậy, vào lúc cô chưa kịp suy nghĩ đã đi về phía trước, xuyên qua đường cái đi đến bên người anh.
Cô cúi đầu phát hiện, hai tay anh thế nhưng hơi hơi run run.
Nhất định là thời tiết về đêm cuối xuân rất lanh, nếu không bình tĩnh trầm ổn như Lâm Tễ Viễn, làm sao có thể phát run.
Không biết đáy lòng của anh có phải cũng trở nên rét lạnh như này. Vì cô cùng một nam nhân khác từng có chung quá khứ.
Bỗng nhiên Vị Như không còn cảm thấy hoang mang, cô không chút do dự ôm lấy anh, ôm chặt thắt lưng anh, cho anh cũng cho chính mình chút ấm áp.
Anh cứng ngắc vươn tay ôm cô không chút sứt mẻ vào vòng tay mình, cô đem mặt dụi dụi vào trong ngực anh.
”Tễ Viễn....đừng tức giận...”
Cô chưa bao giờ là người hèn mọn như vậy, cho tới bây giờ cô vốn kiêu ngạo tự tin, nhưng lúc này cô trừ bỏ hạ thấp giọng làm nũng cái gì cũng không muốn làm.
anh yên lặng nâng bàn tay xoa đầu cô thuận tiện luồn vào suối tóc mềm mại, mỏng manh như tơ lụa, lại làm cho người ta vô cùng quyến luyến.
Anh trầm mặc thật lâu, cuối cùng vỗ vỗ lưng cô thấp giọng nói
” Đừng nói ngốc.”
Cô đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng có chút sợ hãi nho nhỏ, anh thật sự không tức giận sao? Hay là anh giấu cô?
Lâm Tễ Viễn nhìn ánh mắt của cô, hé miệng mấp máy môi, lại không nói được một lời, chẳng qua chỉ siết chặt bả vai cô, lúc này đây anh thật sự mệt mỏi vô cùng, vô lựa dựa vào cơ thể cô, mới phát hiện hóa ra cảm giác có người làm chỗ dựa cho mình lại ấm áp như vậy. Tuy rằng người làm chỗ dựa cho anh vóc dáng yêu kiều nhỏ bé. Anh cúi đầu ghé sát tai cô chậm rãi nói
”Tôi vốn không tức giận. Tôi....ghen tị.”
Hai chữ kia rõ ràng vang bên tai cô. Cô quả thực không thể tin tưởng chính tai mình nghe được. Lâm Tễ Viễn lại ghen tị với người khác
”Tễ Viễn, em...”
”Tôi biết, em gặp anh ta trước.”
Giọng nói anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng lại mang theo chút ủy khuất. Trái tim cô nhất thời mềm nhũn ngọt ngào như kẹo đường, cô chưa bao giờ nghĩ đến, Lâm Tễ Viễn lại có chút trẻ con, ôm cô thì thào nói nhỏ.
”Tễ Viễn, là vận khí của em không tốt, không gặp anh sớm một chút.”
Cô ôm chặt thắt lưng anh, cực lực an ủi
”Nếu em quen biết anh trước, ngay cả một ánh mắt cũng sẽ không thèm nhìn anh ta...”
”Thật sao?”
Bỗng nhiên anh vội vàng lên tiếng hỏi. Vị Như có chút giật mình không hiểu rõ, vì sao anh lại thật sự muốn một đáp án.
”Vâng, đương nhiên là thật, anh tốt như vậy, đang ốm mà nửa đêm vẫn vội vàng mang thuốc đến cho em, tốt với em như vậy làm sao còn liếc nhìn người khác?”
Cứ như vậy cô nói những lời tận đáy lòng, thế nhưng lúc nói xong lại cảm thấy ngại ngùng, đánh ghé sát tai anh nói.
”Vốn dĩ chúng ta bắt đầu chậm hơn người khác, cho nên càng phải quý trọng thời gian đúng không? Chẳng phải anh luôn ghét người khác lãng phí thời gian sao? Anh xem tối hôm nay chúng ta đã lãng phí một tiếng đồng hồ, bây giờ còn hại anh đứng ở ngoài gió lạnh. Không biết có bị cảm nặng thêm không, thời tiết vẫn còn lạnh, anh lại mặc ít như này...”
Vị Như vốn không giỏi an ủi người khác, càng không biết nên an ủi Lâm Tễ Viễn như nào, anh luôn cường đại, giống như nắm giữ mọi chuyện trong tay, không có chuyện gì làm anh dao động, khó có được một lần yếu đuối, nhưng lại làm cho cô như lâm vào đại địch, đành phải ôm anh nói chuyện, ý đồ dời đi lực chú ý của anh.
”Em...”
Bỗng nhiên anh đứng thẳng người, giữ chặt cánh tay cô
”Làm sao vậy?”
Nhìn sắc mặt anh vẫn tối tăm cô càng hoảng sợ.
”Làm sao em lại dông dài như vậy?”
Anh đã khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói, chút không thoải mái vừa rồi giống như bị ném ra sau đầu.
Kỳ lạ, thật sự rất lạ, nghe thấy giọng điệu cười nhạo mình quen thuộc của anh, Vị Như lại cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nghĩ sâu thêm thêm một chút cô âm thầm cảm thán, cô trước mặt anh luôn nói năng lộn xộn, biểu hiện thất thường, có phải là thật sự gặp phải khắc tinh?
Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ cần ôm cô như này, nghe cô lải nhải một chút chuyện vụn vặt, thế nhưng có thể làm cho tâm tình anh dần dần sáng sủa. Đối với người trước mặt này anh không thể nào bỏ qua, giọng nói nhỏ nhẹ, ngón tay mềm mại, luôn làm cho anh trong nháy mắt cảm thấy vô lực, trừ bỏ ôm cô, cái gì cũng không muốn làm.
”Em vốn dông dài như vậy đấy...”
Cô cúi đầu kéo tay anh, chậm rãi mỉm cười. Tay anh thon dài, đầu ngón tay có chút tím tái, lại lạnh lẽo, cô nhịn không được lại đau lòng một trận, ngẩng đầu nhìn anh nói
”Bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà đi.”
Nói xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thất thanh kêu lên
”Thôi chết, thảm rồi.”
”Làm sao vậy?”
Cô nhìn vào mắt anh, ủ rũ cúi đầu lí nhí nói
”Em quên không cầm...chìa khóa rồi.”
Cuối cùng anh cũng nở nụ cười. Nụ cười của anh, nhẹ nhàng lại đẹp mắt, phối hợp với nụ cười, toàn bộ đường cong gương mặt đều nhu hòa không ít, con ngươi sâu thẳm đen nháy, cuối cùng đã có chút lấp lánh.
” Ngốc ngếch.”
Anh nhìn cô đánh giá nói
”Thời điểm đi làm che giấu không tệ nhỉ.”
”Anh...mỗi lần gặp chuyện như này đều không phải vì anh sao. Nếu không phải vội vã đuổi theo anh...”
Vị Như nói được một nửa bỗng nhiên đỏ mặt không nói được nữa
”Tóm lại đều tại anh.”
Cô phát hiện đối phó với Lâm Tễ Viễn chỉ có thể càn quấy, chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nếu không nhất định kết cục thua thiệt về mình.
”Bây giờ phải làm sao?”
”Là em không mang chìa khóa, vì sao lại hỏi tôi?”
Anh nhìn thẳng mắt cô, bình tĩnh nói
”Anh...”
Vị Như ngẩn người, người này hiển nhiên đã khôi phục như bình thường...áp lực cường đại đã trở lại....
”Về nhà của tôi đi.”
Lâm Tễ Viễn vừa giơ tay vẫy chiếc taxi đi qua vừa nói. Vị Như ngồi vào trong xe mới phát hiện, bản thân mình cứ như vậy không một xu dính túi, chìa khóa cũng không mang, chỉ mặc áo sơ mi, quần dài, bị anh lừa lên xe về nhà.
”Em...thật sự phải đến nhà anh à...”
Cô tựa đầu vào vai anh, có chút lo sợ bất an hỏi. Khuôn mặt anh có chút căng cứng hỏi
”Bằng không em muốn đi nhà ai?”
”Đi nhà anh, nhà anh tốt nhất. Phòng ở to, trang hoàng đẹp, tầng trệt thích hợp, hoàn cảnh tiểu khu cũng tốt lắm...”
Vị Như lập tức liều mạng gật đầu nói. Bởi vì đã qua mười giờ, xe taxi không thể đi vào tiểu khu, cho nên bọn họ chỉ có thể ở ngoài cửa tiểu khu xuống xe.
”Tễ Viễn, mỗi lần anh đưa em về nhà, đều phải xuống xe từ đây sao?”
Vị Như xuống xe, đứng ở cửa hỏi anh
”Có chuyện gì?”
Anh vừa cầm tay cô dẫn đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại hỏi. Từ nơi này tiểu khu đi đến chỗ sâu nhất nhà của anh, cũng phải đi một lúc, đối với anh mà nói khẳng định có chút vất vả.
”Không có gì.”
Cô lắc đầu đuổi theo bước chân anh, bàn tay vẫn ở trên cánh tay anh. Cô thật sự hối hận, thật sự ảo não, vì sao không gặp anh sớm hơn chút.
”Đầu gối em đau lắm, đi chậm chút nhé.”
Bước chân của anh thoáng ngừng lại một chút, xoay mặt nhìn nhìn cô, gật đầu nói
”Được.”
Trở về nhà, Vị Như liền bị Lâm Tễ Viễn kéo vào phòng tắm, đặt một ghế nhỏ bên cạnh bồn tắm nói
”Ngồi yên đừng nhúc nhích.”
”Vâng.”
Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh tìm khăn mới, đặt ở vòi nước làm ấm
”Không cần phiền toái vậy đâu, cũng không nghiêm trọng lắm...”
Cô vừa nói chuyện đã bị anh trừng mắt trở lại, sau đó anh liền chậm rãi ngồi xổm xuống, liền cảm giác ấm áp ở trên đầu gối cô.
”Không phải anh vừa nói muốn dùng đá chườm lạnh sao? Sao bây giờ lại đổi thành chườm nóng?”
Vị Như tò mò hỏi anh
”Lúc nãy là còn mới, bây giờ bầm tím lớn như vậy, chườm lạnh cũng vô dụng.”
Anh cúi đầu hơi giọng mũi nói. Vị Như chưa bao giờ ở góc độ này nhìn anh, thấy được cổ áo sơ mi trắng, tóc gáy cắt ngắn gọn gàng, bờ lưng gầy gò, cảm giác ngón tay anh ấm áp, chạm nhẹ nhàng trên làn da mình.
”Tễ Viễn...”
Cô theo bản năng gọi tên anh. Anh chỉ ừ một tiếng, nhưng không ngẩng đầu, lấy một chút thuốc ra tay, đem bàn tay đặt trên đầu gối cô, chậm rãi bắt đầu ấn nhẹ nhàng. Bộ dáng anh chuyên tâm, Vị Như đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cảm giác lúc này đây trước đó chưa từng có, cảm thấy anh cực kì cực kì, tình....cảm.
Cô nhìn ngón tay anh nhỏ dài, đầu gối không còn cảm giác đau. Anh cứ có ma lực có thể khiến cô quên đi tất cả mọi thứ chung quanh, trong mắt trong lòng đều chỉ còn bóng dáng anh.
Cô trên cao nhìn xuống anh, giống như được tăng thêm không ít dũng khí
”Tễ Viễn, hóa ra cảm giác có người quan tâm tốt như vậy...”
Anh từ chối cho ý kiến, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy nụ cười thoáng qua của anh.
”Nhưng vì sao anh luôn không cho em quan tâm anh vậy?”
Tay anh chỉ khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục động tác vừa rồi, giống như không biết trả lời thế nào, chỉ đành cúi đầu lảng tránh.
”Em biết anh từng nói, không cần em đồng tình, em đối với anh cũng không phải đồng tình, em chỉ muốn quan tâm anh, giống như anh quan tâm đến em.”
Không nhìn vào mắt anh,mấy lời cô nghẹn suốt thời gian qua cuối cùng có thể nói ra.
”Hơn nữa, thật ra...cái gì em cũng đều nhìn thấy rồi....mắng cũng bị anh mắng rồi, anh còn muốn trốn trốn, tránh tránh cái gì nữa, sớm muộn gì cũng...”
Cô nói được một nửa, Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn cô, ánh mắt có chút nghiêm khắc, nhất thời đem một nửa lời còn lại của cô dọa về.
”Thuốc bôi xong rồi.”
Anh vẫn ngồi như cũ, cầm khăn lau tay nói.
”Ừm.”
Vị Như đứng lên, lắc lắc đầu gối nói
”Thật sự không đau nha.”
Anh không nói chuyện, vươn tay ném khăn tay vào thùng rác. Vị Như cúi người, đỡ lấy cánh tay anh, ra vẻ thoải mái nói
”Mau đứng lên nào, bằng không anh chắn ngang ở đó em không đi ra ngoài được, em khát muốn chết, cần uống nước.”
Cô nói như vậy, anh muốn cự tuyệt cô cũng không có cách nào mở miệng, đành phải vươn tay giữ chặt cánh tay cô, anh hơi hơi nhíu mày, liền nghe thấy giọng nói có chút khẩn trương của cô
”Tễ Viễn...”
Anh không nói chuyện chỉ nắm chặt tay cô lấy đà yên lặng đứng dậy, xoay người đi ra phòng khách, vẻ mặt có chút suy nghĩ.
Vị Như uống nước xong liền rót giúp anh cốc nước mật ong, vừa quay đầu lại thì thấy anh đang ngồi ở trên sô pha ngẩn người.
”Nào, bị cảm cần uống nhiều nước.”
Cô đi qua, đưa cốc nước cho anh. Anh nhận cốc nước,cầm ở trong tay, vẫn không nói lời nào, đầu ngón tay thon dài chiếu vào trong thủy tinh trong suốt, phản ra ánh sáng thản nhiên nhu hòa.
”Em có cho thêm nhiều mật ong, ngọt lắm, không phải anh vẫn thích uống ngọt sao, uống nhanh chút.”
Anh gật gật đầu, cuối cùng thành thành, thật thật uống một hơi cạn sạch, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn cô.
”Sao vậy? ngọt quá à?”
”Vị Như, có một số việc, cho anh chút thời gian...”
Bỗng nhiên anh thở dài, trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh đó, tất cả đều là khẩn thiết. Đương nhiên Vị Như hiểu được anh đang suy nghĩ gì, đành gật gật đầu nói
”Được.”
Nhưng sau đó vẫn không nhịn được sửng sốt. Được anh an ủi dần dần cũng bình tĩnh lại. Anh vốn muốn đi tới chỗ khác, nhưng thân thể không trọn vẹn bó buộc bản thân, chỉ biết đứng tại chỗ.
”Đi ngủ sớm một chút đi.”
Anh buông cái chén xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Cô gật gật đầu.
”Được.”
”Anh cũng mau đi ngủ đi, nhớ đắp chăn kín một chút, đừng để ban đêm lại bị cảm lạnh.”
”Được.”
Anh nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào sopha, trên mặt có chút thần sắc mệt mỏi. Trong lòng Vị Như từng trận chua xót, mấy ngày nay bởi vì giận dỗi, cũng không quan tâm anh thật tốt, cô đến gần, cúi người hôn trán anh.
”Tốt lắm, không phát sốt nữa rồi.”
”Có sốt hay không cần phải kiểm tra như này à?”
Anh im hơi lặng tiếng ôm lấy cô, khóe miệng hiện lên chút ý cười thản nhiên.
Cô thuận thế ngồi xuống cạnh anh, nắm lấy bàn tay nhỏ giọng nói
”Kiểm tra như vậy, anh là người đầu tiên...”
Tim anh nhất thời nóng lên, kéo tay cô đặt ở trên môi, nhắm mắt cảm giác ngón tay cô âm áp.
Người đầu tiên...Ba chữ này với anh mà nói hình như vẫn không giải được ma chú vẫn luôn nặng nề trong lòng anh, ngay cả chính anh cũng không thể nói rõ, vì sao lại để ý như vậy, bướng bỉnh như thế, không giải tỏa ra ngoài được.
Như là cảm nhận được đáy lòng anh vẫn u buồn, Vị Như tựa vào bên cạnh, nắm bàn tay anh nói
”Tễ Viễn, để em kể anh nghe một câu chuyện được không?”
”được.”
Anh nhắm mắt lại, tựa như không còn sức lực mở ra.
Vị Như vươn tay lấy cái chăn ở đầu sopha, mở ra đắp lên người anh, cho đến khi quấn anh thành cái bánh chưng mới yên tâm tựa đầu vào vai anh, tiếp tục nói.
”Chuyện xưa này là em nghe được từ một người bạn. Trước đây có một cô gái, cô với vị hôn phu đã chọn được ngày lành tháng tốt tính đến chuyện kết hôn, nhưng vị hôn phu của cô lại đi cưới người khác. Cô gái bị đả kích, mắc bệnh không dậy nổi. Sau đó có một vị tiên xuất hiện, vị tiên này hỏi cô, ngươi có muốn biết, vì sao người cùng hắn lại không có duyên phận đi đến cuối đường không? Cô gái nói “ có”.Vì thế vị tiên mang theo cô bay đến trên một bãi biển, nơi đó có một cỗ thi thể, không quần áo, cô gái đến gần vừa nhìn liền hoảng sợ, hóa ra cỗ thi thể kia bộ dáng giống cô như đúc.”
”Nửa đêm, không được kể chuyện ma quỷ.”
Bỗng nhiên Lâm Tễ Viễn nói chuyện, làm cô giật mình hoảng sợ.
”Không phải truyện ma, anh nghe là được. Anh thật là, nhát gan...”
Cô nghĩ nghĩ, liền tiếp tục kể, ban đêm yên tĩnh, âm thanh kể chuyện của cô lãng đãng trong phòng, ôn nhu mà thong thả.
”Vị tiên nói với cô, cỗ thi thể này chính là kiếp trước của cô, bởi vì gặp chuyện không may, tuổi còn trẻ đã chết ở trên bờ cát.”
Sau đó có môt người trẻ tuổi đi tới, cô gái nhìn thì thấy đó là vị hôn phu của cô, hắn nhìn thấy thi thể cô gái, vì thế bước lại gần nhìn nhìn, sau đó cởi quần áo của mình, che lên người cô gái, thở dài một phen cảm thán” đáng tiếc, đáng tiếc.”, sau đó bước đi. Vị tiên nói “ ngươi xem tiếp đi.”
Sau đó lại có một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, hắn cũng nhìn thấy thi thể cô gái, vì thế hắn liền tìm một chỗ thích hợp, đào một cái hố, cẩn thận đem cô gái đi chôn, vì cô làm một phần mộ nho nhỏ, thỉnh thoảng thắp hương.
Cô tạm dừng một chút, giống như bỗng nhiên không biết nên kể câu chuyện sau đó như nào.
”Hết rồi sao?”
Lâm Tễ Viễn mở to mắt hỏi. Vị Như lắc đầu lại mở miệng một lần nữa, chạm rãi nhìn ánh mắt anh, thật chậm kể tiếp.
”Vị tiên đó nói cho cô gái nghe, vị hôn phu của cô, kiếp trước chỉ có duyên phận vì một bộ quần áo, cho nên cuộc đời của hắn và cô chỉ có thể dây dưa một đoạn tình. Người sau đó lập mộ cho cô, mới là người chân chính cả đời này cô phải đợi.
Cô không biết, có phải câu chuyện có chút quỷ dị, làm cho anh nhất thời thế nhưng chỉ yên lặng nhìn cô, không nói một lời, chính cô cũng có chút ngẩn người, cô thậm chí còn không biết có phải mình đã xác định được chưa, anh có phải người chân chính đời này cô đợi hay không, nhưng giờ khắc này, ngay tại giây phút này, cô vô cùng kiên định, thầm nghĩ nhất định phải nắm chặt đôi tay này, cảm giác mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức cô không có thời gian tự hỏi, chỉ theo bản năng, gắt gao nắm chặt bàn tay anh.
Cô hoảng hốt khi thấy anh đưa mặt đến gần từng chút một, hơi thở nóng rực, ấm áp dừng ở trên gương mặt.
”Vị Như...”
Anh hắng cổ họng nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó liền đến gần thêm một chút. Cô theo bản năng nhắm mắt lại, thầm nghĩ có phải anh muốn hôn môi cô, nhưng anh lại chậm rãi vươn tay, cực mềm nhẹ vén cổ áo sơ mi, lộ ra cần cổ trắng nõn, xướng quai xanh cùng nửa bờ vai.
”Tễ Viễn, anh...”
Hô hấp của anh có chút nóng, có chút dồn dập, rất gần, trong nháy mắt làm cho cả người cô mềm nhũn, đó là cảm giác cho tới bây giờ chưa từng trải qua, lần đầu tiên thể nghiệm.
Anh chỉ dùng một bàn tay, liền đem hai cổ tay cô tóm lại một chỗ, lưng dựa vào lòng anh, không thể động đậy, tay kia liền ôm chặt thắt lưng cô, làm cho cô không tự chủ ngả về phía trước.
Bỗng nhiên, sau gáy có cảm giác ấm áp, ẩm ướt, đôi môi cả anh nhẹ nhàng hôn lên, cảm giác mềm mại, giống như hòa tan một khối socola, tan chảy, mềm ngấy, ngọt ngào.
Nhưng trong nháy mắt, ôn nhu bỗng nhiên biết mất tung tích, anh thế nhưng lại đột nhiên mút mạnh lên làn da cô, đau đớn bất thình lình xảy ra, làm cho cô lập tức không nhịn được than nhẹ thành tiếng
”Tễ Viễn...đau...”
Lời của cô vừa phát khỏi miệng, anh theo bản năng liền buông lỏng cổ tay cô, nhưng môi lại không chịu buông tha, chẳng qua lực đạo nhự đi một chút, biến thành dùng sức hôn.
Khuôn mặt anh dán sát sau gáy cô, mỗi lần hô hấp, mỗi lần tim đập, thậm chí mỗi lần lông mi chớp chớp, cô đều cảm nhận được, cô chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, cúi đầu dựa vào lòng anh, đôi tay anh dùng sức ôm chặt cô, nhốt cô vào lồng ngực giống như muốn vắt kiệt hô hấp của cô, mãi đến khi cô hô hấp dồn dập, mới chậm rãi thả lỏng, chỉ là đôi môi nóng bỏng vẫn dán sát sau gáy cô, lưu luyến ở dấu hôn đó, bồi hồi thật lâu.
Anh vẫn đen mặt chôn ở trên vai cô, tìm hai bàn tay cô, đan mười ngón tay mình với bàn tay cô, nắm thật chặt, không hề buông ra. Giong như do dự thật lâu, rốt cuộc anh nói thật nhẹ bên tai cô
”Vị Như, là tôi không tốt, là tôi,,,không...gặp được em trước.”
Cô chưa bao giờ biết, hóa ra mình lại nhiều nước mắt đến thế, chỉ là nghe thấy anh nói nhưng lời này, hốc mắt có chút cay cay, cúi đầu cắn chặt môi, trong lòng từng đợt từng đợt chua xót. Chỉ vì những lời này, cô thật sự có chút oán hận ông trời, thật sự cảm nhận được cái gì gọi là hận vì gặp nhau quá trễ.
Đứt quãng nói xong câu kia, anh liền ngẩng đầu, sau đó duỗi tay nâng hai má cô, nhìn thẳng mắt cô, ánh mắt kiên định mà nhu hòa, giống như đã hiểu rõ được điều gì, nói chắc như đinh đóng cột.
”Đời này, em không cần đợi ai nữa, cũng không cho phép đợi người khác nữa.”
Lúc Vị Như sắp đi tắm mới phát hiện, anh lưu lại dấu vết, là dấu hôn màu tím, thậm chí có chút sang màu đen, làn da cô vốn mẫn cảm, vết hôn này ước chừng phải nhiều ngày sau mới hết. Mà mãi đến rất lâu về sau này cô mới chính thức hiểu được, đối với Lâm Tễ Viễn dấu hôn này cuối cùng có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại.