Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm nay hình như là một năm mùa hè đến sớm nhất của thành phố A. Mùa mưa dầm cũng không mưa được mấy ngày, độ nóng trong không khí rất nhanh tăng lên, nhanh chóng đạt mức 30 độ. Thành phố lớn, lại vào mùa nóng tình hình càng thêm nghiêm trọng, cho nên vừa đến cuối tuần, vô số người liền bắt đầu nghĩ xem nên đi chỗ nào ngoại thành du ngoạn, khiến cho khu vực sông nước ngoại thành lập tức náo nhiệt hơn so với trung tâm thành phố.
”Vị Như, cuối tuần bọn chị đi bãi biển chơi, em cũng đi cùng đi.”
Thời điểm tan tầm buổi chiều, Vị Như nhận được cuộc gọi của Đinh Lỵ Tĩnh.
”Cuối tuần này? hai ngày?”
Trong lòng Vị Như có chút kích động, nhưng lại luyến tiếc hy sinh thời gian ở bên cạnh Lâm Tễ Viễn cuối tuần, bình thường anh quá mức bận rộn, chỉ có chút thời gian cuối tuần, mới là thời gian chân chính thuộc về cô.
”Ừ, buổi sáng thứ bảy xuất phát, đi bờ biển ăn hải sản, ở làng chài một đêm, ngày hôm sau xem mặt trời mọc. Nhà chị ba người, thêm em nữa vừa một xe.”
”Em..”
Vị Như vừa định nói “em lo lắng”, liền thấy cửa phòng họp đối diện phanh một tiếng mở ra, tổng giám Chu Kỳ sải bước đi ra nhanh như một tia chớp, vẻ mặt bất mãn nôn nóng, sau đó liền một tiếng phanh, cửa phòng nặng nề bị hắn đóng sầm lại thật mạnh, khiến cho vôi vữa có xu thế rơi vỡ.
”Chị, Lâm tổng lại tức giận rồi, tối nay em gọi cho chị.”
Vị Như thở dài một tiếng, lặng lẽ cúp điện thoại.
Chu Kỳ là một trong số nguyên lão vào Hoành Viễn sớm nhất, cũng là người duy nhất dám hô to gọi nhoe với Lâm Tễ Viễn. Lần đầu tiên nhìn thấy ông và Lâm Tễ Viễn cãi nhau, thật sự khiến cho Vị Như hoảng sợ, cho tới tận bây giờ cô chưa thấy ai dám chỉ thẳng mặt Lâm Tễ Viễn mắng
”Thằng nhóc kia.”
Cũng chưa bao giờ thấy Lâm Tễ Viễn bẻ gẫy một cái bút, nổi gân xanh rống to đuổi người ra ngoài.
Nhìn bộ dáng Chu Kỳ tức giận đứng ở trước thang máy. Không biết vì sao, Vị Như nhìn bộ dáng của ông, bỗng nhiên cảm thấy ông rất giống một người...Trương Phi...Giống nhau trung thành và tận tâm, tính tình cũng nóng nảy giống nhau...
Rất nhanh, tất cả mọi người trong phòng họp lần lượt đi ra, người nào người đấy ủ rủ, đi cuối cùng là cô gái tên Trần Oánh, bình thường hay cùng Vị Như nói chuyện, đi tới chỗ cô nâng tay làm động tác bó tay
”Lâm tổng lại nói...”
Nói xong liền tựa vào cạnh bàn Vị Như, làm bộ dáng choáng váng đầu óc.
Vị Như nhìn nhìn cửa phong họp, hình như lâm tễ viễn không có dấu hiệu đi ra
”là vì hạng mục alpha kia sao?”
”đúng vậy.”
trần oánh than thở nói
”chọn lâu như vậy mới chọn được nhà cung ứng. Hắn để ý thấy công ty kia báo giá khá cao, giá đó vẫn có thể nhận đi, hắn lại cảm thấy người ta không tốt, thật vất vả mới tìm được nhà cung cấp đầy đủ vật liệu, hắn lại sống chết không đồng ý. Cũng không biết người ta chọc gì khiến hắn không vui, soi mói từng ly từng tí.”
Vị Như cười cười, anh vẫn luôn soi mói như vậy, tất cả mọi người trong công ty đều biết, cô vốn muốn dỗ Trần Oánh hai câu, nhưng theo bản năng liền thay anh biện hộ
” Tốt xấu gì cũng là sản phẩm điện tử đầu tiên của công ty chúng ta, trong thời điểm then chốt như này cần phải tìm được nhà cung ứng tốt nhất, chẳng qua chỉ muốn có được sản phẩm hoàn thiện nhất thôi.”
trần oánh buông tay
”Bây giờ thì xong rồi, hắn lệnh bọn ta cùng chu tổng tiếp tục đàm phán với người ta, muốn đem giá giảm xuống 30% nữa, làm sao mà đàm phán đây...chắc là mấy ngày tiếp thưo ta đều phải tăng ca...vị như, ta thật đồng tình với ngươi đó....ông chủ trực tiếp là người...”
thiếu chút nữa vị như phun ra ngụm nước
“...cám ơn ngươi, vì ta mà suy nghĩ...”
trần oánh vỗ vỗ bả vai cô, thở ngắn than dài một hổi, mới xoay người rời đi. mà lâm tễ viễn vẫn ngồi một mình trong phòng họp, không biết làm gì, mãi không thấy ra ngoài.
vị như biết hiện tại không thể quấy rầy anh, liền ngồi lại vị trí, lẳng lặng nhìn máy tính ngẩn người.
nhà cung ứng...alpha
”thật vất vả mới chọn được nhà cung ứng đầy đủ vật liệu, hắn lại sống chết không đồng ý...”
cô mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, vài lần muốn mở hộp thư của Lâm Tễ Viễn xem, nghĩ đi nghĩ lại vài lần liền bỏ qua.
sắc trời chậm rãi tối dần, xuyên qua cửa sổ sát đất cuối hành lang, thấy được ánh trời chiều,
Đã qua thời gian tan tầm, cuối cùng vị như cũng không chờ nổi, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp.
lâm tễ viễn đứng ở bên cạnh cửa sổ thủy tinh, trong phòng họp không bật đèn, cửa chớp đã được kéo xuống, chỉ có từng tia nắng xuyên qua khe hở cửa chớp, dừng lại trên người anh. anh mặc áo sơm mi màu lam, nhưng dưới ánh mặt trời lại phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút cô tịch, bóng dáng hắt dài, giống như bóng một người đàn ông cô độc đứng bên bờ vực.
Vị Như đứng ở cửa, nhìn dáng anh, chỉ cảm thấy đáy lòng cô độc tịch mịch, giống như từ trên người anh, từ từ lan sang cô.
Lúc cô mở cửa hành động rất nhẹ, không phát ra âm thanh, nhưng Lâm Tễ Viễn rất nhanh đã quay người lại. Ánh mặt trời sau lưng anh chiếu vào trong phòng, anh đứng ngược chiều sáng, không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt. Anh xoay người nhìn thấy Vị Như không nói câu nào, chỉ yên lặng vươn bàn tay. Tay áo được cuốn lên tới khửu tay, lộ ra đường cong cánh tay gầy yếu, dưới ánh mặt trời lòng bàn tay đặc biệt trắng nõn.
Vị Như yên lặng đi qua, đem bàn tay mình giao cho anh. Anh cúi đầu, nhìn lòng bàn tay cô, đầu ngón tay vô thức, chậm rãi vẽ từng vòng tròn trong lòng bàn tay cô, từng vòng từng vọng, thật lâu không chịu dừng lại.
Vị Như cúi đầu, nhìn xung quanh.
” Em muốn tìm gì?”
Anh chú ý thấy động tác nhỏ của cô, xiết nhẹ tay cô hỏi.
”Nhìn xem lần này là vật gì bị anh làm hỏng...Anh quăng máy tính đi hay xé giấy tờ vậy hả?”
Vị Như ngẩng đầu nhìn anh nói
”Em...”
Anh nhướng nhướng lông mày
” Bây giờ còn biết lên giọng dạy dỗ tôi rồi? Ai cho em cái lá gan đó vậy hử”
” Thật xin lỗi Lâm tổng, bây giờ tôi sẽ ra ngoài kiểm điểm lại bản thân.”
Vị Như vẫn cười,làm bộ rút tay xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tễ Viễn vươn tay, ôm lấy cô từ phía sau, sau đó tì cằm lên đỉnh đầu cô nói
” Đứng ở đây kiểm điểm đi.”
Anh vừa nói vừa vươn tay kéo dây chưa chớp, tầm mắt dần dần di chuyển .Hai người đứng trước cửa sổ, nhìn ánh tà dương màu cam chói mắt, xa xa thấp thoáng những tòa nhà cao thấp. Ngoài cửa sổ một mảnh xe cộ ồn ào, cảnh tượng cực kì náo nhiệt, mà ở một góc này của thế giới, trong căn phòng họp nho nhỏ, lại yên tĩnh, bình an đến vậy.
” Cuối tuần em rảnh không?”
Âm thanh của anh, từ trên đỉnh đầu tuyền xuống, trầm thấp mà ôn như, như có loại mị lực mê hoặc lòng người.
” Nếu anh bắt em tăng ca, thì sẽ không rảnh, còn anh anh có rảnh không?”
Tính cảnh giác cao cô nói. Cánh tay anh siết chặt, không chần chừ nói
” Tôi là ông chủ bóc lột người khác như vậy sao. Đương nhiên là đi chơi.”
” Làm sao bỗng nhiên muốn đi chơi?”
Cô hỏi có chút tò mò, cái người luôn đem công việc coi như chuyện giải trí cũng có một ngày đổi tính?
Anh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói
” Đi ra ngoài giải sầu.”
Lòng cô hơi hơi trùng xuống
” Chúng ta đi đâu vậy?”
” Cứ đi theo tôi, đến nơi chẳng phải sẽ biết sao.”
” Thật là....trong hồ lô anh có cái gì đây, ngày mai đã thứ sáu rồi, anh cũng chỉ có thể thần bí một ngày.
Cô cười xoay người cho anh một cái ôm ấm áp. Lúc này từng tia nắng mỏng manh cuối ngày nhất loạt chiếu trên khuôn mặt anh, cô cực kì vừa lòng phát hiện, anh không hề giống trước kia, mỗi lần tức giận đều cau mặt thành nếp nhăn, mà lại cúi đầu hôn hôn trán cô, động tác mềm nhẹ mà triền miên.
” Tễ Viễn.”
Cô ngẩng đầu lên, vươn tay nhéo nhéo hai má anh.
” Lúc anh cười rộ lên rất đẹp mắt. Cho nên sau này đừng cùng người khác tức giận được không?”
Anh nhìn cô chăm chú, vươn tay cầm lấy bàn tay cô.
” Cũng không phải tôi muốn tức giận, có đôi khi...”
” Em biết, có đôi khi, có người ăn gan hùm mật gấu, dám chọc cho Lâm tổng của chúng ta tức giận đúng không?”
Cô hơi ngửa mặt cười, ở trong ánh sáng mặt trời cuối ngày, ánh mắt cô trong suốt, đơn thuần giống như đứa nhỏ, làm lòng anh rất nhanh trầm tĩnh lại, đáy lòng cũng nhanh chóng phẳng lặng.
” Nếu em chọc anh tức giận, có phải anh cũng sẽ tức giận như vậy, phải không?”
Bỗng nhiên Vị Như thu lại nụ cười, thật nghiêm túc hỏi. Đáy mắt Lâm Tễ Viễn bất ngờ hiện lên chút kinh ngạc,lập tức lắc đầu, bình tĩnh nói
” Không đâu.”
” Thật sao?”
Anh cúi đầu, nâng ngón tay, miết nhẹ cái trán trơn bóng của cô, đôi mắt hạ xuống
” Tôi biết, em sẽ không chọc tôi tức giận.”
Ngữ khí của anh, chắc chắn tin tưởng như thế, trịnh trọng tuyên bố, giống như trên đời này, đây là chuyện đại sự quan trọng nhất.