Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm lưu lượng xe chạy trên đường cao tốc cực ít, ngay cả nhân viên trạm thu phí cũng chỉ có lác đác vài người, một loạt mười cổng thu phí, chỉ có ba cái hoạt động. Vị Như tùy tiện chọn một cổng đi qua, lại phát hiện nhân viên thu phí lười biếng vừa ăn bánh bao, vừa hờ hững thu của cô mười đồng tiền, cuối cùng còn lườm cô một cái, tựa như oán hận cô làm phiền hắn hưởng thụ bữa sáng.
Tâm tình Vị Như vốn đang xuống dốc không phanh, cố tình còn gặp phải thành phần bỏ đá xuống giếng, sau khi qua trạm thu phí, cô liền phiền muộn dừng xe ở ven đường, tì vào trên tay lái, cắn cắn môi.
Cô cảm thấy chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng có một, hai chiếc xe yên lặng không một tiếng động lướt qua cô, không gian yên tĩnh một cách quỷ dị, liền ấn nút bật nhạc, không nghĩ đến lại là dòng nhạc giao hưởng Lâm Tế Viễn thích nhất.
Trong nháy mắt giọng nam cao vang lên, cô liền không khắc chế được đỏ hồng hốc mắt. Xoay mặt nhìn vị trí bên cạnh ghế lái, trên chỗ dựa có một chiếc áo khoác màu đen, là chiếc áo lần đầu tiên đi chơi ở Đức anh mặc, cô thích nhìn anh mặc chiếc áo này, bộ dáng thả lỏng thoải mái, liền bắt anh để lại trên xe, thỉnh thoảng vào lúc thời điểm thời tiết không tốt, có thể giữ ấm. Ở chỗ ngồi có một túi thuốc, chủ nhật tuần trước cô đi đánh cầu lông có người bạn giới thiệu cho cô, cô biết vào lúc trời mưa dầm, anh sẽ rất đau chân, ngay lập tức đặt mua, chỉ là không biết nên nói như nào với anh, sợ anh cậy mạnh cự tuyệt, lại càng sợ khiến cho anh không thoải mái trong lòng, nên vẫn để ở trên xe, còn chưa kịp đưa cho anh, đã...
Lâm Tế Viễn, ba chữ này, không chỉ khắc sâu trong lòng cô, càng khắc sâu vào trong cuộc sống của cô, trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô, thiếu anh cuộc sống của cô biến thành hai màu đen trắng, giống như hôm qua tranh cãi với anh, hôm nay cô liền không biết nên đi làm như nào, làm sao đối mặt với anh, đành phải xin nghỉ, trở về thành phố B, để cho hai người bọn họ đều có không gian bình tĩnh.
Tiếng nhạc di động đột nhiên vang lên, cô giật mình sững người chốc lát, đoạn điệp khúc của bài “ hương vị nữ nhân “, giai điệu violon du dương, cô mất mát lắc lắc đầu, nhận điện thoại, hóa ra là của Liễu Tĩnh, trợ lý phó tổng
” Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì chưa hiểu lắm không?”
Cô nghe thấy giọng nói Liễu Tĩnh có chút thấp thỏm, chỉ nghĩ là mình có chuyện gì chưa bàn giao cho cô rõ ràng.
” Không có việc gì, chỉ là...Lâm tổng tìm cô.”
Cô nói xong, đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là âm thanh trầm thấp quen thuộc
” Alo.”
” Lâm tổng.”
Cô nhẹ nhàng lên tiếng
Bên kia im lặng một lúc, hình như anh đi vào trong phòng, sau đó giận giữ chất vấn một sao
” Làm sao lại không đi làm?”
” Tôi...trong nhà tôi có chút việc, muốn xin nghỉ hai ngày, buổi sáng có nhắn tin....”
Nói xong cô bỗng có cảm giác muốn cắn đầu lưỡi mình, tối hôm qua tận mắt nhìn thấy anh dập nát điện thoại, mà vẫn còn gửi tin nhắn cho anh, có lẽ trong lòng cô cũng hồ đồ mất rồi.
Cũng may Lâm Tế Viễn cũng không có tâm trạng làm rõ vụ tin nhắn, buổi sáng anh đến văn phòng, chờ trái chờ phải vẫn không thấy cô đến, chỉ lo lắng hôm qua cô tức giận lái xe đi về, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lòng nóng như lửa đốt, đi qua đi lại ở trong văn phòng nửa tiếng, lại chưa tới giờ làm việc, không tiện gọi điện thoại thúc giục cô, mãi đến khi nhìn thấy Liễu Tĩnh ôm máy tính của mình lại đây, anh mới biết được, cô thế mà lại tự tiện xin phép nghỉ, hiện tại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô, nhất thời nổi trận lôi đình, giọng nói nâng cao thêm ba phần
” Ai cho phép em nghỉ? Tôi có phê chuẩn sao?”
” Lâm tổng, đây là ngày nghỉ phép theo tháng của tôi, tôi có quyền quyết định, huống hồ, tối hôm qua tôi đã gửi email cho Liễu Tĩnh, đem công việc của mấy ngày này đã bàn giao rõ ràng, đối với ngài không ảnh hưởng gì.”
Cô nghe thấy anh có chiều hướng phát hỏa, đành phải cố gắng bảo trì bình tĩnh giải thích
” Em...”
Anh chỉ nói được một tiếng, rốt cuộc nói không ra lời. Cô gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng tức hổn hển hiện tại của anh, cố gắng cứng rắn nói tiếp
” Lâm tổng, tôi nghĩ sự tin nhiệm của chúng ta hiện tại xảy ra một ít vấn đề nho nhỏ, chúng ta đều cần một chút thời gian bình tĩnh một chút, suy nghĩ cẩn thận xem có thể tiếp tục tin tưởng đối phương hay không.”
Cách điện thoại, cô nghe thấy hô hấp anh dần dần dồn dập, hiển nhiên là cực kì tức giận, chỉ sợ một giây sau sẽ núi lửa phun trào
” Xử lý tốt xong công việc trong nhà lập tức quay lại cho tôi.”
Anh kiềm nén lửa giận nửa ngày mới nói ra một câu
” Nếu không...”
Anh cứng người, lại phát hiện chính mình không nói ra được lời đe dọa, chỉ đành hung hăng cúp điện thoại
” Nếu không” Anh định nói nếu không cái gì? Đơn giản là chỉ giận dỗi cô, hay muốn nói nếu cô đi rồi thì đừng bao giờ trở về nữa, anh sẽ không làm như vậy đi. Nhưng trên thực tế, chẳng những anh có thể làm được, chẳng qua chỉ nghĩ thế thôi, cô đã cảm thấy ngực co rút đau đớn, cánh tay trái cầm điện thoại tê rần, có chút run run, đành phải tựa vào lưng ghế, chống trán yên lặng nhìn laptop trong tay, hai hàng lông mày rối rắm nhíu lại thành chữ xuyên.
Vị Như trở về nhà, chỉ nói với bố mẹ là giám đốc Lâm đi công tác, cho cô vài ngày về nhà nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy mình như bệnh nhân mắc bệnh tim nguy kịch, nhịp tim đập đứt quãng, liên tục mấy đêm không ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai sẽ vang lên câu nói của anh
” Nếu người gặp em trước là tôi, liệu người khiến em nhớ mãi không quên, có thể là tôi hay không?”
Trước mắt hiện ra khuôn mặt ba phần thất vọng, bảy phần đau xót. Cô trốn trong chăn, cắn mạnh ngón tay mình để lại một loạt dấu răng sâu hoắm, nhưng tuyệt nhiên không hề cảm thấy đau đớn.
Bọn họ cứ mạc danh kỳ diệu gặp một chướng ngại lớn như vậy, cô không thể hiểu được, rõ ràng anh chỉ cần chui ra khỏi sừng trâu, tất cả liền trời quang mây tạnh, chẳng qua anh cứ muốn vây khốn mình trong đó, tra tấn mình cũng tra tấn luôn cả cô.
U mê trải qua ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư, cuối cùng cô không kiềm chế được, sáng tỉnh dậy nằm trên giường gọi điện thoại cho Liễu Tĩnh.
” Mấy ngày gần đây, Lâm tổng....Trong công ty thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra không?”
Cô hỏi đông hỏi tây
” Không có chuyện gì, chỉ có Lâm tổng hủy bỏ tất cả bản hợp đồng trước đó, bắt mọi người trong vòng ba ngày đem bản hợp đồng chi tiết về hạng mục Alpha viết lại.”
” Viết lại toàn bộ sao?”
Hạng mục lớn như vậy, hợp đồng phụ kiện, ít nhất cũng mấy chục trang, còn đề cập rất nhiều điều khoản mua bán, trong vòng ba ngày, làm sao có thế viết xong được?
” Ừ, đúng vậy, cũng không biết vì sao bỗng nhiên bản hợp động lộn xộn, thiếu trước thiếu sau....khiến cho mọi người phải tăng ca một ngày một đêm...”
Liễu Tĩnh bắt đầu bênh vực đồng nghiệp
” Vậy chính anh ấy cũng không khá hơn mọi người nhỉ?”
Vị Như làm ra vẻ thoải mái nói
” Đương nhiên, nghe nói mấy ngày nay ngài ấy đều ở cùng nhóm soạn hợp đồng. Mỗi ngày cũng chỉ trở về nhà thay quần áo một lần, tớ đoán chắc ngài ấy cũng mấy ngày chưa ngủ rồi, chủ nghĩa phát xít ngay cả bản thân cũng không buông tha, sắc mặt càng ngày càng kém, quả thật là đáng đời...”
Bỗng nhiên cô cảm thấy đau xót, không hỏi gì thêm, vội vàng tắt máy, mặc quần áo ngồi xuống, di động cầm trên tay, kìm lòng không được bắt đầu soạn tin nhắn, lại xóa đi viết lại
” Tế Viễn, đừng vất vả như vậy, chú ý thân thể...”
” Tế Viễn, có phải gần đây mệt lắm đi...”
” Tế Viễn, đừng làm việc quá sức...”
” Tế Viễn, em, rất nhớ anh...”
Viết đến dòng cuối cùng, cuối cùng cô không kìm được nước mắt, ôm đầu gối yên lặng khóc nức nở, trong lòng mâu thuẫn, giống như có kim châm vào lòng cô, nước mắt tuôn như mưa.
Trước tới nay cô vốn không phải người nhẫn tâm, chỉ cứng rắn được ba ngày, đã cảm thấy mềm lòng. Nỗi nhớ anh càng ngày càng dày đặc, cơ hồ sắp đem cắn nuốt lấy cô. Bình tĩnh suy nghĩ ba ngày mới phát hiện kiên trì của cô, đã không có ý nghĩa gì, nếu không có anh bên cạnh, nói gì đến tin tưởng, nói gì đến hạnh phúc? Cái gì cô cũng muốn, nhưng ngoảnh lại phát hiện cái gì cũng không có.
Cô đang khóc bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ
” Vị Như, con vẫn ở nhà hả? May quá, mẹ lập tức phải đi cục giáo dục họp, lúc sáng đi làm quên đem đề thi buổi chiều cần dùng ở trên bàn sách, con đem đến trường học cho mẹ nhé?”
” Vâng.”
Cô hít hít mũi, phục hồi tinh thần mới cảm thấy có chút buồn cười, đem đề thi, sách bài tập, bài soạn tất cả những thứ mà mẹ để quên ở nhà, chuyện này xảy ra như cơm bữa, mặc dù mẹ cô đã làm đến chức hiệu phó, nhưng tật này vẫn mãi không sửa được.
” Con tới thì chờ mẹ một chút, giữa trưa mẹ sẽ về trường học ăn cơm, chờ mẹ chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Mẹ cô nói xong, liền vội vàng cúp máy.
Vị Như điều chỉnh tâm trạng, mặc quần áo, lúc ngồi vào xe thì nhận được điện thoại của Hàn Tô Duy
” Vị Như, anh đang ở dưới lầu Hoành Viễn.”
“....ừ...”
” Ngày hôm qua anh nhận được thông báo, một lúc nữa anh sẽ đi lên ký hợp đồng...”
Giọng nói của anh ta quả thật rất vui mừng
” Lần này thật là...”
Anh ta tạm dừng một chút, hình như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ.
Cánh tay Vị Như dần dần vô lực bên tai hạ xuống. Cô không muốn nghe câu nói tiếp theo, tuy rằng biết Lâm Tế Viễn phá lệ tiếp thu ý kiến của cô, biết anh vẫn nghe vào tai lời khuyên bảo của cô, không phải cô không vui sướng, nhưng cảm giác vui sướng như trút được gánh nặng, cũng không bằng đau lòng mấy ngày nay tra tấn cô, so với điều này niềm vui căn bản là quá bé nhỏ, không đáng kể.
Cô gác điện thoại, tựa lưng vào ghế nghe xong một bản hòa tấu của Wagner, mới hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Liễu Tĩnh.
” Liễu Tĩnh....Tôi nghỉ thêm một ngày, sau đó sẽ trở về đi làm. Phiền cô nói với Lâm tổng một câu.”
Thật ra cô hận không thể lập tức trở về, chỉ là vẫn muốn giả bộ một chút, nếu không thì sẽ mất lợi thế. Vừa thỏa hiệp, thái độ cô thay đổi một trăm tám mươi độ thì không tốt lắm.
” Được....Lâm tổng đang ở đây, cô có muốn chính mình nói với ngài ấy?”
Liễu Tĩnh ngồi trong phòng hội nghị, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Tế Viễn không xa, hạ thấp giọng nói
” Không cần không cần, cô nói là được rồi, tôi còn có chút việc, không nói nữa, hẹn gặp lại.”
” Ừ, hẹn gặp lại.”
Liễu Tĩnh cảm thấy hình như Vị Như có chút hoảng loạn không hiểu được, cúp máy liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Tế Viễn mây đen dày đặc không xa, không dám nói với hắn một câu.
Cô làm trợ lý của phó tổng đã bốn năm, mỗi lần trợ lý Lâm Tế Viễn nghĩ phép, đều là cô tới hỗ trợ, cùng với anh đã không phải người rất xa lạ, sớm đã biết anh ít khi nói cười, chẳng qua trước giờ cô chưa bao giờ thấy anh như mấy ngày hôm nay, ca người u ám, so với sắc trời u ám bão tố còn tối tăm hơn, trong phòng hội nghị vô số lần truyền đến thanh âm tức giận của anh, cô ngồi bên ngoài, cách bức tường nghe xong không kìm được thấy run run trong lòng.
” Ai?”
Anh vừa lật văn kiện, lơ đãng hỏi
” Là Vị Như.”
Liễu Tĩnh nhanh chóng trả lời
” Cô ấy gọi nói nghỉ ngơi thêm một ngày, sau đó sẽ trở về đi làm.”
Lâm Tế Viễn gật đầu, vẫn nhìn văn kiện trên tay chăm chú, trên trang giấy chỉ có một tiêu đề, anh lại nhìn chăm chú năm phút đồng hồ, mới “ ba” một tiếng, khép lại văn kiện trên tay, ném lên bàn
” Gọi điện thoại cho tài xế Dường năm phút nữa chờ tôi ở dưới lầu.”
Anh vừa nói vừa định đứng dậy, thân thể vừa rời khỏi ghế dựa, liền có chút lung lay sắp ngã, đành phải nhanh tay vịn vào cạnh bàn, đầu ngón tay bời vì đột nhiên dùng sức, thoáng chốc biến thành tái nhợt, gân xanh trên mu bàn tay cũng kéo căng.
” Vâng.”
Liễu Tĩnh làm bộ không phát hiện anh thất thố, cúi đầu nói, chờ anh xoay người mới ngẩng đầu nhìn theo dáng anh. Anh đi rất chậm, chân hình như không nhấc lên được, bước từng bước một, đi tới cửa, duỗi tay nắm chốt cửa, như do dự một chút, mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Tế Viễn đi ra đến cửa thang máy, gặp phải Chu Kỳ bước ra từ thang máy
” Người của Hàn thị sắp đến, ngươi đi đâu vậy?”
Ông ngạc nhiên hỏi
” Ký hợp đồng có chú và Lục Diệp Quân là được rồi.”
Anh nói, rồi đi luôn vào thang máy
” Tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
” Tế Viễn.”
Chu Kỳ chặn lại cửa thang máy sắp khép lại
” Ngươi đã nghĩ kĩ chưa thật sự muốn ký với Hàn thị sao? hiện tại đổi ý vẫn kịp...”
” Đổi ý một lần cũng đã đủ rồi, tôi sẽ không sửa lại chủ ý.”
Ngữ khí anh vô cùng kiên quyết, đôi mắt đen sáng ngời bỗng nhiên lóe lên tia sáng tự tin chắc chắn
” Đã có người suy nghĩ hết biện pháp muốn tôi làm ra quyết định này, muốn cùng tôi đấu, tôi làm sao có thể khiến hắn thất vọng được?”
Anh hơi nhếch khóe miệng, có chút hờ hững, lại có chút khinh miệt.