Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong điện, hai người trên giường ôm nhau ngủ. Hoàng thượng mở hai mắt quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say trong lòng hắn, trong lòng hắn nổi lên mật ý, hắn sờ sờ mặt nàng, trong lòng dấy lên vẻ dịu dàng rõ ràng có thể thấy được, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn càng thấy nàng đẹp.
Như Ý khẽ run mắt, lại nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Sau đó Như Ý mở hai mắt nhìn về phía hắn, nhớ tới tối qua râu của hắn đâm vào khiến nàng ngứa ngáy, liền nghịch ngợm vươn tay kéo râu hắn, không ngờ còn chưa kéo được đã bị hắn ôm vào trong lòng. Hoàng thượng vuốt ve nàng vẻ mặt đầy xấu xa: "Sáng sớm đã đánh thức người khác, hôm nay tinh thần nàng rất tốt, có phải là đêm qua...." Hắn không có nói tiếp, Như Ý nhớ tới chuyện tối hôm qua liền giống như bị chặn không thể nói ra, cũng có chút tức giận, dù sao tối qua là hắn giày vò nàng trước.
"Người thật lưu manh!" Hắn nghe xong liền nhéo mặt của nàng: "Rõ ràng tối hôm qua là nàng tình nguyện, sao bây giờ lại quay ra trách trẫm?" Như Ý ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nàng liền thúc giục hắn thay đồ đi thượng triều. Trước khi đi hắn còn vuốt ve bả vai nàng một cách kỳ quái: "Nàng không để trẫm ngủ thêm một lúc, thật đau lòng, sáng sớm bắt trẫm dậy, quả thật là không có lương tâm!"
Như Ý chỉ có thể tức giận nói: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng." Hoàng thượng vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nín thở đi lên triều.
Bất tri bata giác, bây giờ là đầu tháng ba, ngày giỗ của Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu sắp đến, người trong cung nghị luận mấy năm trước hoàng thượng cùng hoàng hậu xảy ra hiềm khích, nhưng hôm nay lại thay đổi, hoàng thượng và hoàng hậu lại tình thâm, không khỏi nghị luận năm nay sẽ như thế nào, những lời này truyền đến tai hoàng thượng, hắn rất tức giận. Hắn nghĩ những lời này có khiến Như Ý buồn hay không, sao lúc trước hắn như quỷ mê tâm khiếu nói nàng không bằng Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu, càng quá đáng hơn là: Trong cung còn có người nói hai câu thơ đáng sợ kia ra. Hắn làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không phiền lòng, tuy rằng hai người đã làm lành, nhưng việc làm năm đó khiến nàng bị tổn thương, hôm nay nàng có nghe thấy không? Hắn không dám nghĩ, kêu Lý Ngọc lập tức đi bịt mồm đám nô tài nhàn rỗi vô sự kia, nhưng làm sao có thể bị chặn lại? Hắn nhất định phải đi thăm nàng, tuyệt đối không thể để chuyện này gây bất lợi cho tình cảm của hai người.
Lúc này đã là buổi tối, hoàng hôn dư hà, ánh nắng chiếu vào Dực Khôn cung, nhưng có cảm giác hoàng hôn cô độc, thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Như Ý ngồi trên ghế uống trà như mọi khi, nàng cũng đã biết, Dung Bội ở một bên cẩn thận nhìn nàng, điều nàng làm cho nàng phát hiện ra, nàng cực kỳ không thoải mái.
"Dung Bội, có chuyện gì, mau nói đi."
"Nương nương, lời đồn trong cung.... người không cần phải để ý. Hiện giờ người và hoàng thượng tình cảm sâu đậm...." Dung Bội vừa nói vừa nhìn nàng, nàng bình thản như nước, nhưng Dung Bội không dám nói, bởi vì nàng cũng biết nương nương bên ngoài không để ý, nương nương để ý hoàng thượng nghĩ thế nào, chưa đợi Như Ý trả lời, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Người mặc long bào màu vàng đi vào trong điện, nàng cúi người hành lễ bị hắn lải nhải một trận, hắn phân phó Dung Bội đi xuống truyền bữa tối. Sau đó hắn dắt nàng đi tới bên cạnh bàn hai người nương tựa vào nhau ngồi, trên bàn ăn hai người không biết vì sao đột nhiên không có bất kỳ đề tài nào có thể nói, hoàng thượng chỉ gắp thức ăn cho nàng, Dung Bội nhìn thấy cũng lo lắng bất an, có thể nương nương nhớ lại chuyện cũ, trong lòng đã khép lại.
Chi đến khi hai người tắm rửa cùng nhau nằm trên giường, đêm nay cùng bầu không khí nửa tháng trước hoàn toàn không giống nhau, trong lòng hắn đều là chuyện hoang đường năm đó, Như Ý đưa lưng về phía hắn, hắn phát sinh một loại cảm giác nàng không cần hắn nữa. Hắn nhất thời chảy nước mắt, mà nàng cũng đang chịu đựng sự dày vò trong lòng.
Hắn không nhịn được, gắt gao ôm lấy nàng, kề sát vào mặt nàng: "Như Ý, nàng phải biết rằng, nàng là thê tử của trẫm, cũng là người trẫm ái mộ, cũng phải hiểu rõ, của ta, cũng là người ta ái mộ, ngươi phải hiểu rõ, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách cùng ngươi đánh đồng, cũng không có bất luận kẻ nào ở trong lòng trẫm cũng không quan trọng bằng nàng, ngoại trừ nàng cũng không có kẻ nào... Kể cả những chuyện trong quá khứ cũng không thể ảnh hưởng đến trẫm và nàng, nói tóm lại, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ không làm nàng đau lòng!"
Như Ý nghe thấy vậy cũng thoải mái, nàng xoay người vùi đầu vào trong ngực hắn, vừa khóc vừa nói câu "Được." Hoàng thượng ôm chặt nàng trong lòng.
(Hòa Kính công chúa sẽ hồi cung)
______
Chưa được nửa truyện nhưng ngày càng thấy sau này lắm drama rồi đó mn ạ🤣