Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, hoàng thượng hủy bỏ tất cả yến tiệc đã được lập ra từ trước, mấy ngày nay luôn dùng bữa trưa cùng các phi tần có giao hảo tốt với Như Ý, mỗi lần đều dặn dò các nàng đến thăm Như Ý, xử lý cung vụ. Thế nên các nàng ta lợi dụng lúc hoàng thượng trở về Quang Minh chính đại gặp đại thần hoặc hắn đang phê duyệt tấu chương liền đến kể khổ với Như Ý, làm cho Như Ý cảm thấy áy náy liên tục xin lỗi bọn họ.
Đương nhiên, đây là lời nói đùa giữa các nàng, không cần phải coi là thật. Chỉ là, Phù Chỉ luôn luôn ở cạnh Như Ý thường xuyên đến thỉnh an, mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng, khiến Hải Lan hỏi Như Ý. Như Ý cũng chỉ lắc đầu nói với nàng có thể là lần đầu đến Viên Minh Viên nên không quen thuộc, là lần đầu tiên ngồi ngự giá không thoải mái, Hải Lan cũng không để ý tới. Như Ý cũng sai Dung Bội đi hỏi thăm, nàng ta thật sự bị bệnh, Như Ý đành bảo Dung Bội đi đưa một chút dược liệu.
Kỳ thẩ Như Ý biết nàng ta vì hắn mà bị tổn thương, mấy ngày nay qua lời nói của hoàng thượng nàng biết hắn chưa bao giờ cùng nàng ta dùng bữa trưa, Như Ý nghĩ nguyên nhân vì chuyện lần trước khiến hắn ngổ thẹn, không chỉ thế hắn mượn Hải Lan phân phó sắp xếp Phù Chỉ đến Mẫu Đơn đình cách xa Thanh Yến Cửu Châu nhất. Như Ý khẽ thở dài.
Trong Mẫu Đơn Đình, Phù Chỉ ngồi trên bàn xuất thần, tình trạng này đã kéo dài một thời gian, Tư Nhược nói: "Nương nương, người làm sao vậy? Mấy ngày nay người không ăn ngủ không ngon, người cả ngày ngồi đây không nói một lời, nô tỳ rất lo lắng." Phù Chỉ vẫn im lặng như trước, "Nương nương, người mở miệng nói chuyện đi, cho dù là một câu, nhìn bộ dáng này của người nô tỳ trong lòng cảm thấy rất sợ hãi."
Phù Chỉ dùng giọng điệu không nóng không lạnh lên tiếng: "Ta không sao, ngươi đừng lo lắng." "Nương nương vì hoàng thượng sao?" Hai chữ cuối cùng ả nói rất nhỏ, thấy Phù Chỉ thần sắc bình thản liền to gan nói: "Nương nương, mấy ngay nay có thể do hoàng thượng quá bận rộn, hơn nữa hoàng hậu nương nương lại mang thai nên hoàng thượng lo lắng nhiều hơn, hơn nữa các phi tần khác cũng vậy." Phù Chỉ vẫn như cũ không lên tiếng, Tư Nhược tiến lên lay tay nàng ta: "Nếu nương nương nhớ hoàng thượng, không bằng người tự mình đi tìm hoàng thượng, nói hoàng thượng nể mặt Uông đại nhân..." Chưa đợi ả nói xong, Phù Chỉ đã cắt đứt lời của ả.
"Bổn cung chính là không muốn hoàng thượng vì Uông bá phụ mới để ý ta, như vậy khiến cho ta rất rẻ mạt, sau này ngươi đừng nói như vậy nữa." Tư Nhược ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng bên tai nàng ta: "Nương nương, gần đâ Trường An phái người đến nói, Tô Bân giống như âm thầm nhận hối lộ." Phù Chỉ lập tức ngẩng đầu lên nói: "Tiếp tục kêu Trường An theo dõi hắn, lúc cần thiết có thể ra tay." Nàng ta khôi tinh thần quyết định đi đến Thân Hiền điện, Tư Nhược nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Hoàng thượng nghe Lý Ngọc bẩm báo có chút kinh ngạc, nhớ tới lời nói của Như Ý hắn bị nàng ta hấp dẫn liền không muốn gặp mặt. Chưa đợi Phù Chỉ hành lễ, hắn ôn nhu nói: "Không cần hành lễ, ngồi xuống đi." Trong lòng Phù Chỉ nổi lên tinh quang nhìn khuôn mặt thanh tú của người phía trên, lộ ra ánh mắt anh khí, lông mi thật dài, mũi cao thẳng, nàng ta nhất thời nhìn đến xuất thần, nhưng vừa ngồi xuống liền ngã trên mặt đất, Tư Nhược vội vàng tiến lên đỡ nàng ta. Hoàng thượng thăm hỏi, Phù Chỉ liên tục nói tốt. "Hoàng thượng, thần thiếp đem theo mấy món điểm tâm, nghĩ đến hoàng thượng vất vả phê duyệt tấu chương như vậy, không biết hoàng thượng có nguyện ý thử hay không." Hắn thản nhiên nói: "Nàng có lòng rồi, đợi lát nữa trẫm phê duyệt tấu chương xong sẽ dùng." Nàng gật đầu nhìn hắn. "Đôn phi, nàng đến đây thay trẫm mài mực đi." Phù Chỉ lộ ra nụ cười, vô cùng vui mừng. Nàng nhìn hắn trong khoảng cách rất gần, nàng như sắp phát điên. Hai người cứ như vậy im lặng, không nói gì nữa, nhưng tring lòng Phù Chỉ cảm thấy rất vui vẻ. Nàng ta nhất thời nhớ tới canh ám hương ngày đó hắn nhắc tới: "Hoàng thượng, lần trước người nhắc với thần thiếp ám hương thang đó là gì? Có một ngày thần thiếp đi hỏi hoàng hậu nương nương, lúc đó thân thể nương nương không tốt thần thiếp lại quấy rầy, hiện tại nương nương như vậy thần thiếp càng không tiện quấy rầy, hôm nay đến hỏi hoàng thượng, thần thiếp nguyện ý học." Nàng cẩn thận hỏi, còn vui vẻ nhìn hắn mong đợi câu trả lời.
Ai ngờ hắn tức giận, một tay đem tấu chương đập mạnh xuống bàn, thoáng cái làm Phù Chỉ kinh hãi, nàng ta mở to hai mắt nhìn hắn. Chỉ thấy hắn quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt rất tức giận: "Nàng đi hỏi hoàng hậu ám hương thang là gì?" Nàng ta cẩn thận gật đầu, hắn đứng thẳng dậy: "Ai bảo nàng đi hỏi?" hắn hét vào mặt nàng ta, Lý Ngọc sợ đến mức vội vàng chạy vào, Phù Chỉ cũng không biết nên nhìn hắn thế nào. Đến cả lời nói cũng trở nên run rẩy không rõ: " Hoàng... hoàng thượng tức giận, không biết thần thiếp đã làm gì sai khiến người tức giận như vậy!" Đôi mắt của nàng ta tràn ngập nước mắt, từng giọt rơi xuống thảm. Hoàng thượng lấy lại tinh thần, thở dài đỡ nàng ta đứng dậy: "Nàng không chọc giận trẫm, không phải lỗi của nàng, trẫm cũng không có tức giận. Ám hương thang này là.." hắn suy nghĩ một lát: "là trẫm khi còn trẻ cùng một vị tri âm ước định, chỉ là hắn hiện tại người đó không còn, trẫm đau lòng, không biết vì sao ngày đó lại nhắc đến với nàng, nhưng sau đó hôm nay nhớ đến trong lòng nhất thời khó chịu, khiến nàng kinh sợ, nàng cũng đừng nói với hoàng hậu việc này." Phù Chỉ lắc đầu: "Là thần thiếp không tốt, nhắc đến chuyện đau lòng của hoàng thượng." "Không sao, sau này nàng không được nhắc lại chuyện này, được rồi trở về đi, trẫm còn có việc quan trọng." Phù Chỉ ngoan ngoãn hành lễ rồi trở về.
Lý Ngọc ở một bên nghe vậy cũng cảm thấy sợ hãi, đợi Phù Chỉ đi, hắn tiến lên hỏi hoàng thượng.
Lúc này, Phù Chỉ phát hiện trâm cài của mình bị rơi, liền phân phó Tư Nhược đợi nàng ta, nàng ta tự mình đi tìm. Không may, đứng ngoài điện nghe được.
Lý Ngọc hỏi: "Hoàng thượng, ám hương thang này rõ ràng thuộc về người cùng hoàng hậu nương nương tâm ý tương thông, nô tài vừa nãy nghe rất rõ ràng, sao Đôn phi này lại biết được?" "Trẫm ngày đó mơ hồ nhắc đến với nàng ta, nhưng trẫm vạn lần không nghĩ đến nàng ta cư nhiên chạy đi nói cho hoàng hậu biết, cho nên khi đó hoàng hậu cũng vì chuyện này không vui mà xa cách trẫm, cũng trách trẫm." Phù Chỉ nghe xong đột nhiên dừng lại, nàng ta mím môi, trong lòng cảm thấy vui buồn lẫn lộn, có lẽ hoàng thượng vừa mới nhẹ giọng an ủi nàng bằng "lời nói dối", lại hiểu được câu nói của hắn chỉ là nói dối, nàng ta không khỏi đau lòng.
"Hoàng thượng, nô tài cảm thấy Đôn phi đối với người có vài phần chân tâm." Phù Chỉ nghe vậy ngóng trông hắn trả lời, không ngờ trong lòng lại lạnh lẽo. Nàng ta nghe hoàng thượng nói: "Nàng ta đối với trẫm không quan trọng, ngay từ đầu trẫm để nàng ta tiến cung chỉ để chọc giận hoàng hậu." Nước ta mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, trong đầu nàng ta đều là hắn nói nàng ta là một quân cờ hắn dùng để chọc giận hoàng hậu, lắc đầu cảm thấy khó có thể tin, nàng ta ở trong lòng nói với mình chỉ là nghe lầm, không thể coi là thật.
Hoàng thượng còn nói: "Lý Ngọc, ngươi theo trẫm nhiều năm như vậy không hề tiến bộ, tiền triều hậu cung không thể tách rời, có Uông Thành trợ giúp ở tiền triều, trẫm không thể không sủng ái Đôn phi." "Nô tài ngu dốt, tạ hoàng thượng không trách phạt." Nước mắt rơi đầy trên mặt, nàng ta nhẹ nhàng ra khỏi điện, nàng ta cảm giác cả người giống như bị đá đè lên khiến nàng ta không thở nổi, từng giọt nước mắt của nàng ta làm cho tấm thảm rực rỡ trên mặt đất càng thêm màu sắc.
Cuối cùng nàng ta ra khỏi điện, Tư Nhược vốn muốn gọi nàng ta, lại phát hiện nàng ta rơi lệ không ngừng, ả không kịp hỏi, Phù Chỉ cứng rắn khóc lóc nói ra một tiếng: "Đi!"
____
Lại thêm 1 nạn nhân nữa bị tra long lợi dụng, nghĩ cũng tội c Phù chỉ nhưng mà vì c xứng đáng=))). Chắc sau vụ này Phù chỉ lại chuẩn bị hại cô Ý đây~ sắp có drama ròiiiiiii