Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiệc đầy tháng kết thúc, hiển nhiên hai phu thê rất mệt mỏi, một mặt cười cứng ngắc, một mặt miễn cưỡng nhận lễ vật. Nhưng đây là tiệc đầy tháng nữ nhi của hai người, hai người cũng không dám tức giận.
Như Ý nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng không nhịn được: "Một đống quà mừng này đến lúc đem về cung cũng không đủ." Hoàng thượng ôm nữ nhi ngoan ngoãn đã sớm chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng: "Nói nhỏ một chút, An Ý đang ngủ."
Tay hoàng thượng vuốt ve chiếc khóa trường mệnh mà hắn tự tay làm, đeo lên người nữ nhi lại đẹp như thế, trong lòng không khỏi tự khen tay nghề của mình tốt.
Trách móc cả tối, Như Ý nín thở trong lòng, tự mình rót trà uống.
"Nàng mau rót cho trẫm một ly."
"Không, để hoàng thượng khát chết!"
Dung Bội ôm nữ nhi đến thiên điện ngủ, nhất thời im lặng. Hai tay hắn đặt trên đùi, thấy người ngồi trên bàn uống hết ly này đến ly khác: "Nàng uống nhiều như vậy chẳng lẽ không sợ buồn ngủ sao....."
Như Ý chậm rãi mở miệng: "Thần thiếp uống cũng không phải hoàng thượng uống, người để ý như vậy làm cái gì?"
Như Ý rót đầy cốc, hoàng thượng giật lấy, uống một hơi cạn sạch: "Trẫm sợ đêm nay nàng quấy rầy trẫm ngủ!"
Như Ý ngồi trước gương chải tóc: "Chê thần thiếp quấy rầy, vậy hoàng thượng đi chỗ khác đi."
Một tay hoàng thượng uống trà, trong lòng hoảng sợ nghẹn ngào, vì vậy ngậm miệng không nói, lại vô cớ tăng thêm phiền muộn cho mình khó chịu.
Nàng thay một bộ tẩm y có họa tiết màu tím sẫm, hắn ngồi đó lúc lâu, cũng không thấy nàng đến thay tẩm y cho mình, đành gọi người đến.
Khi hoàng thượng thay xong tẩm y màu xanh nhạt đi vào, nàng ngồi trên giường cầm bổn cung từ, không thèm liếc mắt nhìn hắn, hoàng thượng tức giận, đi vào một tay giật sách ra, ném xuống đất.
Một tay đẩy ngã người kia xuống giường, tay kia cầm chăn đắp lên người mình, sau đó đè lên người nàng, Như Ý hoảng sợ: "Hoàng thượng làm gì vậy?" Nàng cảm thấy lực từ chăn và hắn mạnh gấp đôi.
"Trẫm muốn cùng hoàng hậu làm chính sự."
Sau khi hồi cung, Tử Cấm Thành đón trận tuyết rơi đầu tiên, có bao nhiêu người đi thì có bao nhiêu người trở về, muốn nói, chính là có một sinh mệnh mới sinh ra, là con gái út của hoàng thượng cũng là tâm điểm chú ý của mọi người, trái tim của đế hậu đều hướng về Cố Luân Hòa Hiếu An Ý công chúa chưa đầy 3 tháng tuổi.
Hoàng thượng sợ nữ nhi ngoan ngoãn của mình bị lạnh, xuống xe một nhà ba người đi thẳng đến Dực Khôn cung.
Thắp sáng đèn, đặt nhiều chậu than, cả Dực Khôn cung trở nên rất ấm áp.
Hai người sắp xếp những chuyện nhỏ trong cung, cuối cùng lại ngồi cạnh nhau, bản thân nàng sợ lạnh, thấy hắn mặc áo lông chồn lớn, mềm lòng nằm trong ngực hắn. Hoàng thượng mơm trớn cằm của nàng: "Có tin tức rồi."
Năm đó mẫu thân của Uông Phù Chỉ đúng là có giao dịch với Na Nhĩ Bố, nhưng không phải hai bên thanh toán tiền và giao hàng, Nạp Nhĩ Bố phái một người trung gian gian, người trung gian đó nổi lòng tham, khi Na Nhĩ Bố đưa thù lao cho hắn đem tới giao cho mẫu thân của Uông Phù Chỉ, thương nhân kia dùng một cái cớ, trực tiếp lấy hết tiền, cuối cùng mẫu thân của nàng ta không nhận được một nửa.
Không chỉ có thế, bởi vì cửa tiệm của nàng ta nợ nần chồng chất, không chỉ trả nợ, mà còn phải trả các khoản chi tiêu, Uông Phù Chỉ tên thật là Hoàng Thi Tình, nàng ta theo họ của mẫu thân, không có cách nào tìm kiếm a mã ruột, chỉ nghe nói a mã ruột bỏ rơi hai mẫu tử nàng ta, hai mẫu thân nàng ta nương tựa lẫn nhau, cuộc sống vô cùng gian khổ, nghèo đói.
Vì vậy sau khi Uông Phù Chỉ biết được, nàng ta vô tình oán hận nhầm Na Nhĩ Bố, đem toàn bộ hận thù đổ lên người Như Ý, giống như lời nàng ta nói, thù giết mẫu thân, không đội trời chung, a mã nợ nữ nhi trả!
Cảm xúc của Như Ý rối bời, đôi khi sẽ có một sai lầm như vậy, đột nhiên nàng hiểu được vì sao Uông Phù Chỉ lại làm vậy. hiểu được Uông Phù Chỉ làm như vậy là vì sao. Nàng nhất thời chua xót, lại không muốn để hắn nhìn thấy, vùi đầu vào lòng hắn: "Nếu lúc đó a mã tìm người cẩn thận một chút, nói không chừng kết quả cũng sẽ không như vậy."
Hắn vuốt mái tóc dài mềm mượt của nàng: "Đây chỉ là một sai lầm thôi."
Một lúc sau, sắc mặt hắn trở nên căng thẳng, ngữ khí cũng trở nên lạnh nhạt một chút: "Cho dù như thế nào, nàng ta hãm hại nàng, trẫm tuyệt đối không tha cho nàng ta!"
"Như Ý, trẫm cảm thấy may mắn vì lòng tốt của nàng đã sưởi ấm trẫm, và tất cả mọi người trong hậu cung, đồng thời cũng đau lòng cho lòng tốt của nàng. Lòng tốt của nàng hết lần này đến lần khác khiến nàng bị cuốn vào những âm mưu đấu đá của hậu cung khiến người ta cảm thấy ngạt thở!" Thoáng cái ngữ khí của hắn trở nên dịu dàng.
Hắn lập tức kiên định nói: "Cho nên trẫm phải đưa nàng rời xa chỗ này!"
Ngày hôm sau, hoàng thượng bãi triều không phải đi đến Dực Khôn cung, trong Cảnh Dương cung một mảnh hoang vắng, trong đống tuyết dày là một đống lá khô, ngược lại có một người tỏa ra hương vị mát mẻ, nàng ta cắn răng chịu đựng.
Uông Thành đã sớm bỏ rơi nàng ta.
Đôi mắt của nữ tử không còn ngây thơ như ngày trước, hoặc nói là nàng ta diễn xuất rất tốt, tháng trước còn khiến mọi người cảm thấy bối rối, có nhiều mưu kế hay, Vệ Yến Uyển ngày xưa cũng phải cúi đầu trước nàng ta.
Một lúc lâu sau, nàng ta bị tra tấn đến mức khắp người đầy vết thương, như một tờ giấy vàng bị thấm nước, bị kéo sẽ đứt. "Không thể nào, đây là nhất định nàng ta làm vì người nhà." Nàng ta liên tục lắc đầu, làm sao phải là chân tướng, nếu vậy, chẳng phải nàng ta báo thù sai người sao? Không cách nào báo thù cho ngạch nương, sắp đi xuống dưới đó, nàng ta còn có mặt mũi nào đi gặp ngạch nương đây? Sao hung thủ chính lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng quốc pháp? Bây giờ nàng ta không thể chấp nhận điều đó: "Không, không, không phải! Ta có chết cũng không tin!"
Hoàng thượng bình ticnh, nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ đầy tơ máu của nàng ta, ném một tờ chứng thực giao dịch năm đó trước mắt nàng ta, phía trên gồm đầy đủ chứng cứ.
Không đợi Uông Phù Chỉ mở miệng, giọng điệu lạnh lùng của hoàng thượng vang lên trong không khí: "Rải rác thành bùn nghiền thành bụi, chỉ có hương như cũ. Trẫm còn nhớ rõ lời ngươi nói lúc trước yêu thích hoa mai, mượn vật dụ người, nhưng ngươi vẫn không thể làm được, ngươi từ bỏ sơ tâm của mình, bộ dáng ban đầu của ngươi, ngươi còn nhớ không?"
Uông Phù Chỉ cười khổ lắc đầu, thì ra tất cả đều là vô ích: "Ngạch nương,.... ngạch nương, nữ nhi bất hiếu, ngạch nương...."
"Mau truyền chỉ, Đôn phi Uông Phù Chỉ, tâm cơ hiểm độc, lòng dạ độc ác, sai người hành thích hoàng hậu, chứng cứ rõ ràng, gâ ra nhiều thị phi, làm loạn hậu cung, tước bỏ phong vị, ban cho một bình hạc đỉnh hồng tự kết liễu.". Т𝗿uyệ𝓷 hay luô𝓷 có tại ++ Т𝗿U mТ𝗿uy𝘦𝓷﹒VN ++
Từ này về sau trong cung điện này, không còn người như vậy nữa.