Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mưa mùa hè luôn tới nhanh đi cũng nhanh, mấy trận mưa to kéo đến, thời tiết không tránh khỏi âm u ẩm ướt. Bây giờ Như Ý coi Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc còn quan trọng hơn mạng sống của mình, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra trước đó vài ngày, trong lòng luôn cảm thấy chua xót, vì vậy hằng ngày nàng đầu phân phó nô tài mặc y phục tốt cho hài tử, đêm trước khi đi ngủ đều phải tự mình kiểm tra từng cánh cửa sổ đã đóng chặt chưa, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm.
Trời mưa liên tục khiến người ta cảm thấy khó chịu, buổi chiều lại nghe Trường Xuân cung báo, nói hoàng hậu đã có hỉ hai tháng. Mặc dù trong lòng hoàng thượng bất mãn nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt, hắn chán ghét chuyện hoàng hậu làm nhưng dù sao trẻ con vô tội, cho phép thái y đến Trường Xuân cung đảm bảo an toàn mẫu tử hoàng hậu.
"Cái gì! Ngươi nói Ô Lạp Na Lạp thị đuổi Dao Linh ra khỏi cung?" Lang Hoa rất vui mừng vì đã có hỉ, cảm thấy mình lại có chỗ dựa, bây giờ lại nghe tin người nàng ta an bài đến Dực Khôn cung bị đuổi đi, trong lòng luôn bất an.
"Vâng. Hôm qua đã xuất cung rồi ạ." Tố Luyện đứng bên cạnh Lăng Hoa, cẩn thận hầu hạ nàng ta.
Lang Hoa có chút sốt ruột, cầm lấy tay áo Tố Luyện, hỏi: "Vậy có phải chuyện của chúng ta đã bại lộ hay không? Tố Luyện ngươi nói xem có phải hoàng thượng đã biết gì không...."
"Không thể nào. Nếu hoàng thượng biết sao có thể để cô ta xuất cung chứ?"
"Bổn cung chỉ sợ hoàng thượng sẽ biết chuyện này..."
Tố Luyện nắm tay có chút run rẩy của Lang Hoa: "Nương nương đừng lo lắng, bây giờ tĩnh dưỡng thân thể thật tốt mới là điều quan trọng. Người có hỉ đã có chỗ dựa, đây là phúc khí người ngoài có cầu cũng không được. Về phần chuyện kia nương nuong đừng rốt ruột, ngày khác nô tỳ tìm cơ hội ra ngoài hỏi thăm chút."
Lang Hoa gật đầu, không nói gì nữa. Nàng ta đi ra ngoài điện nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Nô tài thỉnh an Nhàn quý phi nương nương."
Tố Luyện bước ra cửa trách mắng Lý Ngọc: "To gan! Ngươi đến cửa Trường Xuân cung lại không thỉnh an hoàng hậu nương nương trước?"
Lý Ngọc đi đến cửa đối mặt với Lang Hoa: "Hoàng hậu nương nương, tài không thấy người ở chỗ này." Lý Ngọc mỉm cười, sắc mặt không thay đổi: "Nô tài thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Ngươi ở đây làm gì? Có phải hoàng thượng muốn gặp bổn cung hay không?" Lang Hoa không muốn nghe những lời khách sáo của Lý Ngọc, nàng ta chỉ muốn lợi dụng đứa nhỏ trong bụng đoạt lại hoàng thượng.
"Hoàng thượng phân phó nô tài tới đây đọc thánh chỉ, nương nương quỳ xuống lĩnh chỉ đi."
Lang Hoa có chút có chút tò mò, nhưng trong lòng đều là kinh ngạc, quỳ trên mặt đất nghe Lý Ngọc đọc xong, càng về sau càng không thấy hợp lý: "Thân thể hoàng hậu không tốt, trẫm rất đau lòng, đặc biệt hạ lệnh để hoàng hâu tĩnh dưỡng ở Trường Xuân cung, không được phép rời cung nửa bước."
Người thông minh đều có thể nhìn ra được, đây là công khai cấm túc. Lang Hoa khiếp sợ suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Tố Luyện tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, Lang Hoa đè nén tức giận trong lòng, ngẩng đầu lạnh lùng như băng nhìn Lý Ngọc: "Đây là ý chỉ của hoàng thượng?"
"Đúng là ý chỉ của hoàng thượng, nhưng nương nương nên nhớ mình đang mang thai, đặc biệt cho phép thái y đến bắt mạch định kỳ cho Trường Xuân cung, tất cả cung ứng cũng sẽ không thiếu một thứ gì, người chỉ cần tĩnh dưỡng an thai là được."
Như Ý đứng ở cửa nhìn thấy hết tất cả, nhíu mày nói: "Vừa rồi quên không thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương vạn an."
"Nhàn quý phi, từ đâu tới vậy?"
"Không có gì cả, thần thiếp chỉ tình cờ đi ngang qua."
Lúc này gió thổi rata mạnh, Lang Hoa ho khan vài cái, Tố Luyện cầm khăn trong tay che miệng mũi cho nàng ta, Như Ý nhìn thoáng qua, những chiếc tua rua ly động theo gió.
Tố Luyện đỡ Lang Hoa châm rãi đứng dậy mới chú ý tới một tiểu cung nữ đi theo phía sau Lý Ngọc trong tay cầm một chậu hoa mẫu đơn Diêu Hoàng, nói: "Ngươi đem hoa vào trước đi."
Lý Ngọc tiến lên, ngăn cản Tố Luyện nhận hoa từ tay cung nữ kia, lại nhìn Như Ý nói: "Đây là hoa hoàng thượng sai người tặng cho Dực Khôn cung. Hoàng thượng biết Nhàn quý phi nương nương yêu hoa mai nhất, chỉ là bây giờ không phải mùa hoa mai nở rộ, Hoa Phòng mới trồng được mẫu đơn Diêu Hoàng này, đưa đến Dực Khôn cung trước. Nương nương đừng tức giận."
Như Ý mỉm cười: "Không sao. Bổn cung không tức giận."
Tố Luyện vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lang Hoa, vội vã nói: "Lý Ngọc,ngươi đừng truyền sai ý chỉ, mẫu đơn là vua của các loài hoa, từ trước đến nay chỉ đưa đến cho Trường Xuân cung."
Lý Ngọc nhìn Tố Luyện mỉm cười, lam ra bộ dáng không liên quan đến mình: "Nô tài chính là nô tài, ý chỉ hoàng thượng, nô tài sao dám tùy ý truyền sai?"
Như Ý nhìn cảnh tượng trước mắt rõ ràng không ổn, sợ có chuyện không hay xảy ra, thay đổi giọng điệu nói: "Lý Ngọc, ngươi dẫn người đến Dực Khôn cung tặng hoa, bổn cung sẽ trở về ngay."
Lý Ngọc hành lễ với Như Ý và Lang Hoa rồi rời đi.
Lang Hoa nắm tay Tố Luyện đứng vững, không cam lòng nói: "Nhàn quý phi, đúng là hổ lạc bình dương bị khuyển khi. Nhưng mà bổn cung cũng chưa khổ sở đến mức mong ngóng ngươi đến xem chuyện cười của bổn cung."
Như Ý nhướng mày, cười nói: "Hoàng thượng biết quan tâm của của hoàng hậu đều ở trong hậu cung, mong muốn đích tử, lại càng quan tâm Phú Sát thị, người chỉ cần an tâm dưỡng thai, ngày sau phi tần lục cung mới có thể biểu hiện chân thành với người."
"Nhất định là ngươi!" Lang Hoa cố nén nước mắt, chỉ vào Như Ý: "Nhất định là ngươi hại bổn cung, ngươi và hoàng thượng đang xảy ra hiềm khích. Bổn cung phải đi tìm hoàng thượng nói rõ ràng chuyện này..."
"Về phần thần thiếp làm cái gì, hiện giờ cũng không phải người một câu nói liền có thể chỉ hươu bảo ngựa, bất quá những việc hoàng hậu nương nương làm những năm gần đây, nhất định hoàng thượng đều tạc ghi trong lòng."
Như Ý có thể nhìn ra sự chột dạ rõ ràng trong mắt của Lang Hoa: '"Hoàng thượng biết cái gì?"
"Hoàng hậu làm cái gì, hoàng thượng đều nhớ rõ." Như Ý sửa lại ống tay áo: "Đúng rồi, ngươi đừng quên, hoàng thượng hạ chỉ người không được ra khỏi Trường Xuân cung nửa bước!"
Như Ý nắm tay Nhị Tâm phất áo bỏ đi, chỉ nói một câu: "Khóa cửa lại."