Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Nhữ cẩn thận bắt mạch cho Vĩnh Liễn, trong Trường Xuân cung yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám nói một câu, Lang Hoa vẫn khóc như cũ, Tố Luyện cầm khăn tay đungw bên cạnh hầu hạ, không ngừng an ủi nàng ta: "Nương nương, nhị a ca nhất định sẽ không có chuyện gì, người phải thả lỏng, ngàn vạn lần phải chú ý đến phượng thể."
Đợi Tề Nhữ bắt mạch xong, Lang Hoa cẩn thận hỏi: "Tề thái y, rốt cuộc Vĩnh Liễn thế nào rồi?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, từ khi nhị a ca ở trong bụng mẹ đã yếu ớt, trời sinh thể chất yếu ớt, hiện giờ tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng vẫn bị nhiễm phong hàn, đã phát bệnh thành hen suyễn, về sau sợ là không thể cưỡi ngựa bắn cung. Chỉ có thể cẩn thận nuôi dưỡng, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất."
"Hen suyễn? Vĩnh Liễn là hoàng tử hoàng thượng rất kỳ vọng, lại còn là đích tử, một đứa trẻ chỉ giỏi văn không giỏi võ, làm sao có thể trợ giúp hoàng thượng?" Lang Hoa nghe Tề thái y bẩm báo, đau lòng nói.
"Nương nương, nhị a ca thông tuệ, giỏi văn cũng rất xuất sắc." Tố Luyện ở một bên an ủi.
"Làm phiền Tề thái y nhất định phải chữa trị cho Vĩnh Liễn thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai sót."
"Thần và toàn bộ cái thái y khác nhất định dốc hết y thuật đã học được cả đời chữa trị cho nhị a ca! Chỉ là bây giờ đang là mùa xuaqn, chứng hen suyễn của nhị a ca rất nghiêm trọng, nhất định không thể tiếp xúc với những thứ giống như phấn hoa, cùng hoa bông lau, người nhất định phải cẩn thận!"
"Bổn cung đã biết, đa tạ Tề thái y nhắc nhở."
Bệnh của Vĩnh Liễn ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày Lang Hoa đều tự mình ngồi bên giường chăm sóc Vĩnh Liễn, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Các nô tài hậu hạ cũng đã khuyên nàng ta, nhưng một câu nàng ta cũng không nghe lọt tai, phái thêm người đến hầu hạ hắn, đồ đạc Vĩnh Liễn dùng đều phải kiểm tra kĩ càng, Lang Hoa đặt hết tâm tư trên người Vĩnh Liễn, mà lúc này bên phía Cảnh Sắt lại không đủ người hầu hạ.
Hoàng thượng biết bệnh tình của Vĩnh Liễn lo lắng không thôi, ngày ngày đến Trường Xuân cung thăm hỏi tình trạng của Vĩnh Liễn. Từ đầu mùa xuân tới giờ, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là Thanh Anh ngã từ trên cao xuống hôn mê hơn hai tháng mới tỉnh lại, ngay sau đó Vĩnh Liễn lại bị bệnh nặng, liền mời Tát Mãn vào cung cầu phúc, lại ra lệnh cho tất cả các phi tần tự tay chép kinh Phật đưa đến An Hoa điện tụng kinh cầu phúc.
Tuy rằng ngay từ đầu Lang Hoa đã giấu kín chuyện Vĩnh Liễn bị bệnh nặng, nhưng từ trước đến nay trong cung luôn nhiều chuyện bàn luận nhất, chưa đến một ngày tin tức liền truyền ra gây ra huyên náo, Thanh Anh nghe xong cũng chỉ yên lặng cầu nguyện cho đứa nhỏ này, cho dù hoàng hậu có nhiều sai lầm đi nữa, nhưng trẻ nhỏ vô tội, Vĩnh Liễn cũng thật đáng thương. Từ khi Thanh Anh tỉnh lại, liền sai người đi điều tra chuyện ngày đó của nàng, mặc dù trong lúc lơ đãng liền bị người ta đẩy ngã, nhưng nàng nhớ rất rõ mình bị người khác đẩy rất mạnh. Không đợi nàng phân phó, Nhị Tâm đã giải thích nguyên nhân sự việc với nàng: "Chủ tử, từ khi người hôn mê bất tỉnh, Hải quý nhân liền phát giác chuyện này không ổn, là có người cố ý làm. Vì thế liền phái nô tỳ cùng Diệp Tâm cô nương âm thầm đi điều tra việc này, quả nhiên, là có người cố ý sắp xếp việc này, tất cả đều an bài rất kín đáo, khiến người ta không phát hiện được điểm bất thường."
"Ngược lại các nàng ta tâm tư kín đáo, ta chỉ là một phi tần bị thất sủng, họ liền nghĩ cách hãm hại ta." Thanh Anh nhìn ống tay áo, rũ mắt xuống, âm thầm nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhị Tâm thành thật báo cáo chân tướng sự việc xảy ra với Thanh Anh, ngược lại Hải Lan vì nàng suy nghĩ chu toàn, làm cho nàng rất cảm động, có lẽ đây là định mệnh giữa hai người. Lúc Thanh Anh đang suy nghĩ, có người từ đi bên ngoài vào nói: "Chủ tử, Hải quý nhân đến rồi."