Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bởi vì Hoằng Thời bị trục xuất khỏi hoàng thất, nên Nghi Tu bị cấm túc ở Cảnh Nhân cung, gánh nặng trên người Hoằng Lịch cũng càng lúc càng nặng lên, hắn từng mấy lần muốn đi phủ Ô Lạp Na Lạp thị tìm Thanh Anh hỏi rõ ràng. Nhưng mỗi lần đi đều bị ngăn ở ngoài cửa, cũng không thấy Na Nhĩ Bố cùng phu nhân. Hoằng Lịch từng âm thầm phái người đi điều tra tin tức, Tiểu Hạ Tử trở về chỉ nói rất lâu cũng không gặp qua Thanh cách cách, gia quyến trong phủ cũng chỉ gặp ngẫu nhiên vài lần.
Nghe Tiểu Hạ Tử nói, trong lòng Hoằng Lịch càng thêm bất an, hôm nay hắn đã hoàn thành cung vụ, nửa ngày nhàn rỗi, hắn thay quần áo thường dân, Tiểu Hạ Tử cùng hắn đến phủ Ô Lạp Na Lạp gia.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, các nô tài trong phủ đi ra mở cửa, nhất thời còn chưa kịp nhận ra là ai, đã thấy người tới ki đi vào trong phủ.
"Bá phụ, bá mẫu, hôm nay nhi thần đến, chỉ là muốn biết Thanh Anh đã đi đâu? Kể từ ngày đó đã lâu nhi thần không nhìn thấy nàng ấy."
"Tứ a ca ngài mau đứng dậy." Na Nhĩ Bố tiến lên đỡ hắn đứng dậy.
"Bá phụ, làm ơn hãy cho nhi thần biết."
Na Nhĩ Bố thở dài: "Ngài là một hài tử tốt."
"Thanh Anh xảy ra chuyện gì sao?" Nghe được tiếng thở dài của Na Nhĩ Bố, Hoằng Lịch không khỏi cảm thấy lo lắng.
"Đứa nhỏ Thanh Anh này tính tình rất bướng bỉnh, ngài cũng biết, từ nhỏ tính tình con bé đã vậy, mấy ngày nay không biết làm sao lại buồn bực không vui, thường xuyên nhốt mình trong phòng, ta không còn cách nào, để cho con bé đi. Một thời gian nữa suy nghĩ thông suốt sẽ trở về."
"Nàng ấy đi đâu?"
"Chính là đi đến Tô Hàng."
"Bá phụ, có tin tức người nhất định phải nói cho ta biết."
"Tứ a ca, sao ngài nhất định phải quan tâm đến Thanh Anh, hai người đã như vậy, nhất định là vô duyên. Đợi đến khi con bé trở về, tìm nhà khác gả là được. Hiện giờ ngài thân phận cao quý, con bé không xứng với ngài."
"Bá phụ, ta... Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, đây không phải ý định của ta, chỉ là thân ở hoàng gia, cảm thấy bức tường cung này lạnh như băng, có rất nhiều quy củ, ta không thể tự mình làm chủ được."
"Ta đã biết, Tứ a ca mau về đi."
Trên đường dài, Hoằng Lịch bước từng bước nặng nề: "Có phải ta rất vô dụng không?"
"Làm sao có thể chứ, Tứ a ca, người thiên tư thông tuệ, như bây giờ lại được hoàng thượng coi trọng." Tiểu Hạ Tử ở một bên nghe hắn nói như vậy, vội vàng giải thích.
"Nhưng ngay cả nàng ta cũng không bảo vệ được, lại phải làm chuyện trái ý." Hoằng Lịch thở dài, Tiểu Hạ Tử bên cạnh càng thêm khó hiểu: "Nói cho cùng bá phụ vẫn cảm thấy ta đối xử không tốt với Thanh Anh, hóa ra ta đã làm nàng bị tổn thương."
"Tứ a ca cùng Thanh Anh cách cách từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sao Thanh Anh cách cách có thể đau lòng?"
"Nàng không ở cùng một chỗ với ta, lại đi đến một nơi xa xôi." Trong ánh mắt Hoằng Lịch tràn đầy bi thương: "Hoa nở rồi...."
"Tứ a ca...." Tiểu Hạ Tử cẩn thận gọi Hoằng Lịch.
"Được rồi, hồi phủ thôi."
Phủ Ô Lạp Na Lạp
"Tại sao người không nói Thanh Anh đang ở đâu?" Na phu nhân khó hiểu hỏi.
"Nếu con bé sẵn lòng, con bé liền đi. Ta chỉ muốn xem hoa anh đào xanh hạnh phúc, nếu nó không muốn, cứ theo nó đi. Nếu tương lai thật sự có một ngày bọn họ gặp lại, coi như là có duyên với nhau, tất cả còn chưa muộn, nếu không thể, để Thanh Anh gả vào gia đình bình thường cũng tốt."
Dứt lời, Na Nhĩ Bố lại thở dài một hơi: "Nghi Tu tỷ tỷ cả đời ở trong cung, đau khổ cỡ nào, hiện giờ lại bị hoàng thượng hạ chỉ sống chết không gặp lại. Có lẽ Thanh Anh cũng không muốn rơi vào cảnh như thế. Kỳ thật không chỉ có mình con bé không muốn, việc này ta cũng do dự, Thanh Anh là nữ nhi duy nhất của ta..." Dứt lời, Na Nhĩ Bố đứng lên phân phó một câu: "Sai người đi xem mấy ngày gần đây Thanh Anh thế nào, đứa nhỏ này mỗi lần viết thư đều nói tất cả đều tốt, nhưng ta vẫn lo lắng."