Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Màn đêm buông xuống, các nô tài teong thiện phòng chuẩn bị thức ăn như mọi ngày, Tam Bảo và Nhị Tâm đã ở ngoài cửa kêu rất lâu nhưng Như Ý cũng không mở cửa, mùi long tiên hương vẫn nồng đậm như trước, sương khói lượn lờ khắp phòng, Nhị Tâm lo lắng đến mức phát khóc, Như Ý chỉ trả lời mình không muốn ăn gì, bảo bọn họ đem những món ăn kia bê xuống.
Nhị Tâm cùng Tam Bảo do dự một lúc, liền đền Cần Chính điện nơi hoàng thượng xử lý chính vụ bẩm báo một tiếng, Lý Ngọc thấy Nhị Tâm từ xa đi đến, sắc mặt không tốt lắm, liền biết nhất định là bởi vì chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay, cũng không có bất kỳ chuyển biển nào. Lý Ngọc nhìn Nhị Tâm một cái, khó xử dẫn Nhị Tâm vào điện.
Giờ phút này hoàng thượng đang xử lý tấu chương chưa phê duyệt, thấy người đi vào là Nhị Tâm, còn chưa kịp hỏi, người đã quỳ trên mặt đất, ngay cả giọng nói cũng có phần nức nở: "Hoàng thượng, hoàng thượng, nương nương.... người...."
Thấy Nhị Tâm do dự, trong lòng hoàng thượng có chút chạnh lòng, buông bút lông trong tay xuống, tăng giọng nói hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Từ sau khi hoàng thượng rời đi vào buổi trưa, nương nương tự nhốt mình trong phòng, còn.... Còn đem long tiên hương đưa tới sáng nay đốt rất nhiều, cả phòng mù mịt khói đều là mùi hương nồng nàn của long tiên hương, nô tỳ khuyên nương nương, nhưng nương nương không nghe, bữa tối chuẩn bị xong nương nương cũng không dùng, nô tỳ thật sự là không còn cách nào mới đến cầu xin hoàng thượng. Cầu xin hoàng thượng đến thăm nương nương!"
Hoàng thượng chưa nghe Nhị Tâm nói xong, đã đứng dậy đi về phía Cửu Châu Thanh Yến, Lý Ngọc cùng Nhị Tâm lo lắng đi thep phía sau, đi được mấy bước đã đến Cửu Châu Thanh Yến. Như Ý đóng chặt cửa, hoàng thượng còn chưa đến gần, mùi hương nồn đậm của long tiên đã xông thẳng vào mũi, khiến người ta nhất thời cảm giác thập phần buồn nôn, hắn gõ cửa nói: "Như Ý, là trẫm, mau mở cửa!"
Như Ý không trả lời hắn, chỉ ngồi môht mình trên giường, cúi đầu kìm nén nước mắt, tuy rằng nước mắt đã rơi xuống cả buổi chiều, mùi long tiên hương đầy phòng sắp bao phủ chính nàng, Như Ý ngẩng đầu nhìn khe cửa, thấy một bóng người màu đen, thở dài một cái.
"Nàng đốt nhiều long tiên hương như vậy làm gì? Sắp sặc chết rồi, không tốt với chính nàng, mau bỏ đi." Mùi long tiên hương vẫn không ngừng xông thẳng vào mũi của hắn, mỗi lần hít thở một hơi, hắn lại cảm thấy nàng cách hắn một bước.
"Hoàng thượng đã quên, đây không phải long tiên hương, đây là long tiên hương tránh tử hương, thần thiếp thích ngửi, vô cùng thích. Thần thiếp còn muốn, mùi hương này hòa vào cơ thể, thật là tốt!" Như Ý cười khổ một tiếng, lại cúi người xuống.
Hắn nghe nàng nói như vậy, cảm thấy trong lòng rất lạnh lẽo, giọng nói yếu đi rất nhiều: "Như Ý, trẫm có lỗi với nàng, trưa hôm nay đúng là trẫm không nên nói với nàng những lời như vậy, càng không nên nổi giận với nàng. Trẫm đến xin lỗi nàng, nàng đừng tức giận được không? Mau mở cửa, để trẫm vào xem nàng một chút, mau ăn chút gì đó, nếu không cơ thể của nàng sẽ không chịu nổi."
Hắn vừa định ngẩng đầu lại gõ cửa một lần nữa, bỗng nhiên thanh âm của nàng lại truyền ra một lần nữa: "Thần thiếp không dám làm hoàng thượng nhớ nhung, hoàng thượng mau đi đi, đừng để long tiên hương này tổn hại đến long thể của hoàng thượng, hơn nữa còn có phi tần lục cung chờ hoàng thượng. Đừng để cho thần thiếp là tội nhân, làm mất hứng thú của người."
Tay hắn dừng ở giữa không trung, cuối cùng dừng lại trên cửa gỗ, bây giờ trong phòng không có đèn, tối đen như mực ngay cả một chút bóng dáng của nàng cũng không nhìn thấy, hắn dùng ngón tay vuốt ve khe cửa tinh tế kia, muốn mượn một chút ánh sáng nhìn nàng trong phòng, cũng vô ích.
Một lúc lâu sau, hắn lại nói một lần nữa: "Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm không quấy rầy nàng nữa, cũng không cho phép nàng đốt hương nữa, mở cửa để nô tài mang thức ăn vào, đừng để mình bị đói."
Hắn đợi một lúc, Như Ý không trả lời, hoàng thượng quay người, nhìn theo ánh sáng yếu ớt ở chân trời, lúc này nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên mặt đất vẫn như cũ, liền tức giận: "Người hầu hạ làm sao vậy! Sao không dọn dẹp những thứ này!"
Nhị Tâm vội vàng trả lời: "Hoàng thượng, là nương nương dặn dò, không được dọn dẹp...."
Hắn dừng lại hai giây, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng kia nói: "Vậy cứ để như cũ đi, không dọn dẹp."
Nói xong, Lý Ngọc theo hoàng thượng ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến. Như Ý ngồi trên giường nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn thấy bóng dáng của hắn trong bóng đêm dần dần xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt của nàng.