Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kể từ sau ngày hôm đó, hoàng thượng không đến Cửu Châu Thanh Yến nữa. Hắn đến tẩm điện của các phi tần khác, hôm đến chỗ của Cao Hi Nguyệt, ngày mai lại đến chỗ Gia quý nhân, Tô Lục Quân, Hải Lan, ngay cả Trần Uyển Nhân không được sủng ái cũng được vài lần long ân. Dưới sự điều trị của thái y thân thể thái hậu dần dần tốt lên, nghĩ đến việc này bà vốn dùng để đối phó với mưu kế của Như Ý, lại không ngờ bị nàng ta dùng cách giống như vậy ở trên người mình, lần này náo loạn rất lớn. Sau khi thái hậu hỏi hắn, vốn định tìm thêm chút thông xin xử lý Như Ý, nhưng lại nghe được tin tức Nhàn phi thỉnh cầu hoàng thượng không được tùy ý đi lại trong Cửu Châu Thanh Yến. Thái hậu cũng đành phải từ bỏ, ngược lại trải qua chuyện này, thái hậu mới biết Như Ý cùng hoàng thượng xảy ra hiềm khích, bà ta cảm thấy rất vui, nhưng cũng không thể thể hiện ra, chỉ chờ có cơ hội sẽ ra mặt.
Hoàng thượng không đến, Như Ý cũng rảnh rỗi tự tại, như thường lệ sống bình thản qua ngày, Nhị Tâm và các nô tài khác hầu hạ rất chu đáo, cũng không cần phải bận tâm. Có đôi khi nàng sẽ ra ngoài hít thở không khí, tất cả khôi phục như bình thường, bình yên không có chuyện gì xảy ra, mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, cũng tốt. Hắn là hoàng thượng, vốn nên mưa gió ban đều, nàng là một phi tần an phận an phận, chỉ là làm tốt việc của mình, không được sủng ái cũng không sao.
Nhị Tâm cùng Như Ý ra ngoài đi dạo một chút, hiện giờ tuy là giữa mùa hè, nhưng đến buổi chiều lúc này hơi lạnh xuống, gió thổi tới cũng cực kỳ sảng khoái thoải mái. Nàng rẽ sang một góc, thấy Hi Nguyệt đang đi về phía nàng, Như Ý nghĩ là trùng hợp gặp nhau, hai người cùng ở vị trí phi vị, hành lễ bình thường là được.
"Mấy ngày rồi không nhìn thấy Nhàn phi muội muội." Hi Nguyệt thấy Như Ý, nghiêng mặt liếc mắt một cái, thăm hỏi nói.
"Tuệ phi tỷ tỷ nói đùa. Mấy ngày trước vừa gặp lúc thỉnh an thái hậu, làm sao có thể nói mấy ngày không nhìn thấy chứ."
"Ta vốn tưởng rằng Nhàn phi muội muội chỉ biết hầu hạ hoàng thượng, lao tâm mệt mỏi, cũng không rảnh rỗi."
"Làm sao có thể chứ, hiện giờ Tuệ phi tỷ tỷ được thánh ân nhất, nếu một ngày nào đó Tuệ phi tỷ tỷ lại có thêm một hoàng tử cho hoàng thượng, nói vậy sẽ có ngày ngẩng đầu."
Hi Nguyệt thấy Như Ý nhắc đến con nối dõi, chính mình liền cảm thấy có chút cô đơn, nhưng cô cảm thấ trung cung, còn có hài tử, nếu hoàng thượng có chán ghét, cũng không đối xử tệ bạc với nàng. Nhưng nghĩ thế nào, mà cô ta thì sao, cũng là hầu hạ hoàng thượng từ lúc ở tiềm để, hầu hạ hoàng thượng nhiều năm như vậy, bụng vẫn không có động tĩnh, tuy nói Như Ý cũng chưa từng có hài tử, nhưng hai người cùng ở phi vị, hơn nữa nếu xét về tư lịch, mình còn lâu hơn nàng ta. Phi tần trong cung cũng chỉ có hai người ở phi vị các nàng, nếu nàng ta có hỉ trước mình...
Cao Hi Nguyệt có chút cô đơn, một tia cô đơn này không dễ phát hiện lại từ trong đáy mắt hiện lên, ngẩng đầu nhìn Như Ý nói: "Cô muốn dùng chuyện ta không có con nối dõi để nói chuyện, nhưng cô cũng đừng quên, trong bụng mình cũng trống rỗng. Hơn nữa ta hầu hạ hoàng thượng từ lúc ở vương phủ, như thế nào cũng sẽ hơn cô. Cô chiếm lấy Cửu Châu Thanh Yến của hoàng thượng, không phải ngày đêm canh giữ căn phòng trống, mặc dù hao tốn tâm tư, nhưng cũng là làm cho người ta chê cười mà thôi."
"Muội muội chỉ thuận miệng nói một câu, Tuệ phi tỷ tỷ sao lại kích động như thế. Tuệ phi tỷ tỷ nói rất đúng, ân sủng này, vốn không hoàn toàn là con nối dõi."
"Ta còn tưởng rằng Nhàn phi tự xưng mình là người được sủng ái nhất, sủng quan lục cung độc đắc thánh ân, nhưng tối hôm qua khi hoàng thượng lên giường hôn ta, ta cảm thấy trong lòng hoàng thượng không chỉ có một mình cô." Câu cuối Hi Nguyệt nói rất vội vàng, giống như là đang tuyên bố cái gì đó với nàng vậy.
Khóe miệng Như Ý hơi cong lên nói: "Muội muội không dám, Tuệ phi tỷ tỷ trẻ tuổi xinh đẹp, lại có tư lịch hầu hạ hoàng thượng từ tiềm để, đương nhiên sẽ được thánh ân của hoàng thượng. Muội muội xin cáo lui."
Như Ý và Hi Nguyệt hành lễ với nhau, tùy tiện đi dạo một lúc liền trở về Cửu Châu Thanh Yến.
Có một người ở trong góc, đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này cũng như nội dung nói chuyện.