Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời tiết khô nóng, Nhị Tâm làm canh hạt sen ngân nhĩ cho Như Ý, canh này thanh mát giải nhiệt, làm mát dạ dày, lại có thể bồi bổ, là món ngon trong mùa hè. Như Ý cầm thúc múc lên đưa lên miệng ăn, đúng là sảng khoái dễ chịu, nàng đang nhìn hoa lăng tiêu ngoài cửa sổ xuất thần, thái giám hầu hạ đến bẩm báo: "Nương nương, Hải quý nhân tới rồi."
Như Ý đặt bát canh ngân nhĩ trong tay xuống, vẫy tay nói: "Mau mời vào."
Nói xong Hải Lan đã vào trong điện, nhìn Như Ý ngồi trên ghế bên giường, trên bàn chỉ đặt một chén canh ngân nhĩ, không có gì khác, hành lễ đơn giản, Như Ý bảo nàng ngồi bên cạnh mình hỏi: "Lúc này thời tiết rất oi bức, sao lúc này muội lại đến? Cũng không đợi bớt nóng rồi đến."
Hải Lan cười nói: "Tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi, muội không sao, có Diệp Tâm che ô, cũng không có gì đáng ngại. Muội chỉ muốn đén thăm tỷ, nói chuyện với tỷ giải tỏa ngột ngạt.". Đọc 𝒕r𝘶yệ𝑛 𝒕ại { 𝒕r𝘶𝒎𝒕r𝘶 ye𝑛﹒VN }
Như Ý gật đầu, phân phó Nhị Tâm đem trà đến cho Hải Lan.
Hải Lan nhìn Như Ý một cái, do dự nhiều lần nói: "Tỷ tỷ cùng hoàng thượng lạnh nhạt như vậy, có thể là không muốn làm lành với nhau sao?"
Như Ý nghe Hải Lan nói như vậy, để ý y phục, cúi đầu không chút để ý nói: "Bình yên như vậy, cũng rất tốt. Như vậy mới là bình thường nhất, không phải sao?"
"Tỷ tỷ không nói muội cũng biết, trong lòng tỷ tỷ nhắc đến hoàng thượng, cũng xuất phát từ ngày đó hai người phát sinh bất đồng, kỳ thật mỗi người nhượng bộ một bước, đối với nhau đều tốt."
Nhị Tâm mang trà và điểm tâm đi vào, đặt ở trước mặt Như Ý cùng Hải Lan: "Hải Lan, muội không cần lo lắng tỷ, ngược lại là muội, mấy ngày nay có tốt không, có ai khi dễ muội không?"
"Tỷ tỷ, muội rất tốt, chỉ là lo lắng sợ tỷ không tốt." Hải Lan dừng lại vài giây, bảo Nhị Tâm đóng cửa lại, tiến lại gần hơn một chút, nói với Như Ý: "Tỷ tỷ, có một chuyện, muội không biết nên nói với tỷ tỷ hay không."
"Có việc mau nói, giữa chúng ta không cần phải che giấu như vậy."
"Mấy ngày nay hoàng thượng lạnh nhạt với tỷ tỷ, đã hơn nửa tháng, hoàng thượng đều đến chỗ phi tần các cung. Nhưng hoàng thượng đến chỗ muội, muội luôn nhìn ra trong mắt hoàng thượng có chút cô đơn, hơn nữa.... Hoàng thượng cũng chỉ dùng bữa qua loa, au đó nói bận rộn chính vụ, nói rất mệt mỏi, cũng chưa thị tẩm muội. Có đôi khi sai người dọn dẹp thiên điện, hoàng thượng ở thiên điện. Cho nên muội đoán, khi hoàng thượng ở chỗ người khác, đại khái cũng là như vậy, hoàng thượng chỉ là đang bảo vệ tỷ tỷ, sẽ không đẩy tỷ tỷ đến đầu sóng ngọn gió, bịt miệng thái hậu cùng mọi người trong hậu cung, cho nên mới cố ý như thế, thực ra trong lòng hoàng thượng vẫn luôn ở chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ nghĩ xem, có phải như vậy hay không?"
Như Ý nghe Hải Lan nói như vậy, hơi sững sờ một chút, lại nhớ tới lời lúc nãy Hi Nguyệt nói với nàng, không biết nên tin tưởng như thế nào, một lúc lâu sau mới trả lời: "Hải Lan, có lẽ.... hoàng thượng không nghĩ như vậy."
"Kỳ thật trong lòng tỷ tỷ so với muội, so với bất kẻ nào cũng sẽ biết rõ, cần gì phải lừa gạt mình? Trong lòng tỷ tỷ có hoàng thượng, trong lòng hoàng thượng cũng có tỷ tỷ, sao lại không cho nhau một cơ hội, trở về bên nhau?"
"Hải Lan, tỷ biết muội không quan tâm đến sủng ái của hoàng thượng, chỉ muốn an ổng sống qua ngày, cũng một lòng muốn tốt cho tỷ, chỉ là người bên ngoài, cũng không có tâm tư như vậy. Tỷ nhìn thấy, kỳ thật được sủng ái chưa chắc là chuyện đắc ý, hưng thịnh nhất định suy vong, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu của mọi người."
"Chẳng lẽ tỷ không muốn ở bên cạnh hoàng thượng sao? Mọi người trong hậu cung, ở trong lòng hoàng thượng, ai có thể so sánh được với tỷ tỷ? Muội nhìn tỷ tỷ và hoàng thượng giày vò nhau, nhưng trong lòng lẫn nhau lo lắng nhất chính là đối phương, hai người thủy chung với nhau nhất, không muốn đi đến bước đường này."
"Hải Lan, tỷ biết, ở trong cung này, tình tỷ muội của tỷ và muội, tỷ cũng quý trọng, tỷ biết muội muốn tất cả mọi thứ của tỷ đều tốt đẹp, muội hy vọng tỷ sống tốt, tỷ nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, tỷ cũng hy vọng muội sống tốt, hai chúng ta dựa vào nhau, sống thật tốt."
Hải Lan sẽ mỉm cười: "Tỷ tỷ hiểu muội là được rồi."
Như Ý gật đầu, tán ngẫu cùng Hải Lan. Đến buổi trưa, Hải Lan ở lại chỗ nàng dùng bữa xong mới trở về.