Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Tiểu Dạ.......anh xem, có phải thuyền hay không?” Lam Ninh chỉ về phía chiếc thuyền đó.
Dạ Thiên Kỳ cố gắng nhìn kỹ, cuối cùng xác nhận đó chính là một con tàu chở hàng cỡ lớn.
“ Đúng, không sai, là tàu thủy.” Dạ Thiên Kỳ hét lên, anh ấy và Lam Ninh hưng phấn gào thét trên bãi cát, nhưng con tàu đó dường như không nhìn thấy hai người, dần dần dịch chuyển càng ngày càng xa.
Có lẽ không phát hiện ra hai người, Dạ Thiên Kỳ lại thấy thất vọng.
Dường như ý thức được vẻ thất vọng của Dạ Thiên Kỳ, Lam Ninh lập tức hét lên: “ Tiểu Dạ, đừng bỏ cuộc, chỉ cần đợi đến giây phút cuối cùng, chúng ta sẽ không thua.”
Cô ấy đi đến bên đống lửa, không ngừng vun củi cho lửa bén thêm, đống lửa càng ngày càng to.
Dạ Thiên Kỳ lập tức cũng hiểu ý của cô ấy, anh cũng vội vun thêm lửa, lửa đó bén ra khắp chỗ, cách làm của bọn họ quả nhiên có hiệu quả, bọn họ nhìn thấy con tàu chở hàng cỡ lớn đó, đã quay hướng về phía bọn họ rồi.
Dạ Thiên Kỳ và Lam ninh ôm nhau nhảy lên mừng rỡ.
Có thể quay về rồi.
.......
Ngồi trên con tàu chở hàng, Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh yên lặng nhìn hòn đảo không người xa dần đằng sau, trong lòng không kìm được vẻ xúc động.
Tạm biệt, hòn đảo hoang.
Thật không ngờ, mình và Lam Ninh đã ở trên hòn đảo hoang này hơn hai tháng rồi, vốn dĩ nghĩ rằng cũng chẳng có cơ hội quay về thế giới ồn ào náo nhiệt này, nhưng không ngờ được tàu chở hàng cứu thoát.
“ Tiểu Dạ, chúng ta quay về rồi.” Lam Ninh cười nói.
“ Đúng thế.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Tôi giống như được sống lại lần nữa vậy.”
Quay lại nhân gian lần nữa, anh ấy lại là Dạ Thiên Kỳ oai phong lẫm liệt.
“ Nhưng, đột nhiên tôi lại thấy nhớ cuộc sống vốn dĩ của chúng ta lúc ở trên đảo không người, thực sự rất vui.” Lam Ninh cười nói, “ Thực ra, tôi đột nhiên không muốn về nữa, tại vì sau khi về, tổ chức của tôi có lẽ sẽ tìm đến tôi.”
Thực ra, khi cô nhìn thấy con tàu chở hàng, trong lòng cô đấu tranh mạnh mẽ, cô thậm chí không muốn quay về, cuộc sống vô lo vô nghĩ trên hòn đảo này, thực ra rất vui rất thoải mái, sau khi về, có lẽ còn bị tổ chức khống chế trong tay. Nhưng, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt mong chờ được quay về, cô không cho phép mình lừa gạt anh ấy.
Cô biết, anh ấy muốn quay về gặp Nhụy Nhụy của anh ấy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn ngoan cố cứng đầu như thế nữa, cô cũng không đối đầu với Dạ Thiên Kỳ nữa, cô bắt đầu vì anh mà nghĩ.
Anh ấy muốn gặp Nhụy Nhụy, cô không muốn anh thất vọng.
Cho nên, cô nhắc nhở anh: thuyền đến rồi.
Dạ Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt thanh tú của Lam Ninh, anh ấy mỉm cười nói: “ Yên tâm, sau khi quay về, tôi sẽ chăm sóc cô, tôi bây giờ đã coi cô như là người thân của tôi, em gái của tôi.”
Lam Ninh im lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đó của Dạ Thiên Kỳ, sống mũi cô cảm thấy cay cay.
“ Tại sao không phải là chị?” Lam Ninh trêu chọc cười nói. “ Anh không phải luôn gọi tôi là chị sao?”
“ Tiểu nha đầu, gọi cô là chị mới lạ.” Dạ Thiên Kỳ cố tình trầm mặt xuống, “ Quay về rồi tôi xem cô cưỡng hiếp tôi 100 lần thế nào?”
Mặt Lam Ninh đỏ bừng lên, cô ấy cười nói: “ Hỏng rồi, tôi thật sự hối hận rồi, tôi không phải thả hổ về rừng sao?”
.......
Thông tin Dạ Thiên Kỳ tổng tài của Dạ Thị trải qua tai nạn máy bay mà không chết được truyền đi nhanh chóng.
Rất nhiều người thân và bạn bè đến thăm anh ấy, bọn họ đều không ngờ Dạ Thiên Kỳ còn có thể sống mà trở về.
Kể cả Tô Tư Nhụy.
Tại vì Lạc Mộ Thâm đang ở nước ngoài, cho nên một mình Nhụy Tử đến thăm Dạ Thiên Kỳ.
Nhụy Tử vừa nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đã xúc động òa lên khóc.
Biết tin Dạ Thiên Kỳ gặp tai nạn máy bay, Nhụy Tử khóc rất nhiều, mỗi lần Lạc Mộ Thâm đều an ủi rất lâu, mới có thể dần dần bình tĩnh lại, cô luôn cho rằng mình mãi mãi nợ Dạ Thiên Kỳ cũng không trả sạch được.
Dạ Thiên Kỳ đối với mình tốt như thế, cứ nghĩ người tốt sẽ luôn bình an, nhưng không ngờ Dạ Thiên Kỳ lại chết thảm như thế.
Bao nhiêu đêm, cô nhìn những ánh sao trên bầu trời mà khóc, cô cho rằng Dạ Thiên Kỳ đã hóa thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời rồi.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ vẫn còn sống, anh ấy thật sự vẫn sống.
Cho nên, vừa nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, cô xúc động không kìm được nước mắt.
“ Anh Thiên Kỳ, em thật không ngờ anh còn sống.” Nhụy Tử nắm chặt lấy tay của Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ ngước mắt nhìn Nhụy Tử, đúng thế, Nhụy Nhụy, anh suýt nữa thì chết thật rồi, nhưng vì em, anh mới dũng cảm mà sống tiếp.
Nếu không phải em, có lẽ anh thật sự không sống được nữa.
Em là động lực duy nhất để anh sống sót.
Dạ Thiên Kỳ nhìn Nhụy Nhụy, anh ấy đưa tay vỗ vào bàn tay của Nhụy Nhụy, nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Nhụy, đừng khóc nữa, em xem không phải anh bây giờ vẫn khỏe sao? Thiên Kỳ anh sao có thể dễ chết như thế được chứ? Ha ha, anh có thần hộ mệnh bên mình mà, Diêm Vương sao dám sờ đến anh chứ?”
Nhụy Tử nắm chặt lấy tay Dạ Thiên Kỳ nói: “ Em nói cũng đúng, anh Thiên Kỳ của em phúc to mệnh lớn tạo hóa lớn, sẽ không dễ dàng chết như thế, anh đại nạn không chết chắc chắn có phúc, anh Thiên Kỳ của chúng ta ngày 1 tháng 10 còn phải kết hôn nữa. Ha ha.”
Cứ nhắc đến ngày 1 tháng mười kết hôn, Dạ Thiên Kỳ cảm thấy miệng mình đắng ngắt, anh ấy hối hận vì hồi đó mình không biết tại sao lại nói như thế, nói ra khiến Nhụy Tử giờ nhớ rõ như thế.
Anh ấy cũng biết, Nhụy Tử là người tin chắc như thế.
“ Đúng thế, anh mồng 1 tháng 10 kết hôn, càng không thể chết được.” Dạ Thiên Kỳ đành thuận theo mà nói.
“ Anh Thiên Kỳ, bao giờ thì anh giới thiệu chị dâu cho em thế?” Nhụy Tử nghiêm túc chớp mắt nói.
“.........” Dạ Thiên Kỳ không biết nói gì.
“ Bao giờ thế? Anh Thiên Kỳ sao anh lại bí mật thế? Sắp kết hôn rồi mà?” Nhụy Tử cười nói.
“ Cái đó.....được rồi, anh sẽ giới thiệu cho bọn em làm quen, em nói đúng, thực ra em cũng nên biết. Sớm muộn gì cũng sẽ biết mà.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
Mặc dù cười trên mặt, nhưng trong lòng anh ấy không nói rõ được là cảm giác gì.
“ Anh bây giờ mời cô ấy ra, bọn em gặp mặt nhé. Đúng lúc cô ấy ở đây.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Vâng, em đợi ạ.” Nhụy Tử cười hết sức vui sướng.
Dạ Thiên Kỳ cười quay người đi, trong lòng bối rối không biết làm sao, ôi, con người không nên nói dối, hễ nói dối, chính là bị ép cho càng phải nói dối nhiều hơn.
Anh ấy để Nhụy Tử ngồi trong phòng khách, quay vào phòng Lam Ninh ở.
Tại vì cùng Lam Ninh thoát ra khỏi nguy hiểm, cảm động quãng thời gian cùng Lam Ninh nương tựa vào nhau, cho nên, Dạ Thiên Kỳ hy vọng trong cuộc sống sau này có thể chăm sóc Lam Ninh, ít nhất không muốn nhìn thấy Lam Ninh bị tổ chức “ cú” khống chế. Cho nên, tạm thời Lam Ninh ở trong biệt thự của anh ấy.
Dạ Thiên Kỳ hy vọng mình đối với Lam Ninh, giống như đối với một người em gái ruột vậy.
Nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đến, Lam Ninh hết sức vui, cô ấy bây giờ như đã lột xác thành một người mới, thân hình thon thả, làn da trắng ngần, khuôn mặt xinh đẹp, trong vẻ đẹp thanh tú mang theo nét hoạt bát khí thế anh dùng, rất cuốn hút sự chú ý của người khác.
Thực ra cô ấy có rất nhiều điểm giống với Nhụy Tử, tính cách của hai người, cũng đều rất hoạt bánh lanh lợi, hơn nữa, đều có đôi mắt sáng long lanh.
Lúc này, cô ấy đang ở trong phòng xem tạp chí. Cô ấy nằm bò trên giường, hai chân vắt chéo lên nhau, thư thả nghỉ ngơi.