Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Ồ, phiền tiểu thiên sứ lên chụp nhé.” Thợ chụp ảnh nhiệt tình vẫy gội.
Tiểu thiên sứ chính là Đóa Đóa.
Trong lần chụp này có vai của tiểu thiên sứ, còn tiểu thiên sứ này do Đóa Đóa hóa trang thành.
Buổi sáng, Nhụy Tử cuống quýt dẫn Đóa Đóa đến.
Đóa Đóa cũng trang điểm hết sức xinh đẹp, đằng sau còn đeo đôi cánh nhỏ màu bạc, hết sức đáng yêu.
Nhưng hôm nay cô bé có vẻ không vui lắm. Chiếc môi nhỏ cong lên, có thể treo được cả bình dầu vào mất.
“ Đóa Đóa, mau lên đi, con là tiểu thiên sứ đấy.” Nhụy Tử vội nói.
“ Con còn lâu mới chụp ảnh cùng với họ.” Đóa Đóa bĩu môi nói.
“ Tại sao thế?” Nhụy Tử tò mò hỏi.
“ Tại vì con không vui.” Đóa Đóa thở dài nói.
“ tại sao con lại không vui?” Nhụy Tử kỳ lạ hỏi, một đứa trẻ tại sao lại không vui chứ?
“ Tại vì con thất tìn rồi, chú tiểu Dạ nói sau này sẽ cưới con, nhưng bây giờ con và chú ấy bị vợ bé xen vào rồi. Con rất tức giận. Con nhìn chồng mình chụp ảnh cưới với người phụ nữ khác, con có vui được không?” Đóa Đóa bĩu môi tiếp tục nói.
Cô bé nói như thế, Nhụy Tử cười lăn cười bò.
Con bé này, còn thầm yêu Dạ Thiên Kỳ nữa.
Cô cốc nhẹ vào trán của Đóa Đóa nói: “ Con ấy à, mới có mấy tuổi đầu đã muốn gả cho chú Tiểu Dạ rồi?”
“ Chú tiểu Dạ rõ ràng nói đợi con lớn lên rồi sẽ cưới con, kết quả vừa quay lưng một cái đã thay lòng đổi dạ phản bội rồi, thật là, nói mà không giữ lời.” Đóa Đóa ném một hòn sỏi vào trong nước biển, “ Thật là tức chết đi được. Mẹ, Đóa Đóa bị vợ bé cướp chồng đi rồi!”
“ Chồng, ah ha,” Nhụy Tử cười nói. “ Con không phải nói bố là chồng của con sao?”
“ Bố là chồng kiếp trước mà, con kiếp trước đã sống với bố rồi, kiếp này bố sống cùng với mẹ rồi, con cũng bỏ cuộc rồi.” Đóa Đóa cong chiếc miệng nhỏ lên nói.
Con bé này đúng là người bé mà đầu thì to, Nhụy Tử cười lăn cười lộn.
“ Vốn dĩ con dự định kết hôn với chú tiểu Dạ, không ngờ bị vợ bé xen vào rồi.” Đóa Đóa vẫn ấm ức như thế nói, “ Cũng không biết chú tiểu Dạ nghĩ thế nào, chú ấy cũng không thích cô Lam Ninh đó.”
“ Đừng nói linh tinh, sao con biết chú tiểu Dạ không thích cô Lam Ninh?” Nhụy Tử cười nói, đưa tay vuốt nhẹ vào sống mũi của Đóa Đóa.
“ Đương nhiên không thích rồi.” Đóa Đóa khẽ nói, “ Con nhìn là biết chú ấy không thích cô Lam Ninh.”
Nhụy Tử cười nói: “ Thế chú ấy thích ai chứ?”
“ Thích con chứ ai.” Đóa Đóa chớp mắt nói.
“ Ranh con, không biết xấu hổ, mau đi làm tiểu thiên sứ cho chú tiểu Dạ đi.” Nhụy Tử cười khẽ nhéo chiếc tai đáng yêu của Đóa Đóa, “ Nếu không chú tiểu Dạ cũng không thích con đâu.”
“ Được rồi, dù sao con bây giờ cũng chưa lớn, cho chú tiểu Dạ và cô ấy kết hôn trước đi.” Đóa Đóa chán nản nói.
Cô bé xuống xe, xách chiếc váy trắng chạy về phía Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh.
Nhụy Tử mỉm cười nhìn Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh, trong lòng tràn đầy lời chúc phúc.
Cô đương nhiên không để tâm lời đứa trẻ nói, nhưng cô không biết lời của Đóa Đóa, thật sự thành hiện thực rồi.
.......
Mấy ngày sau
Nhụy Tử đang làm việc thì điện thoại réo chuông lên, Nhụy Tử cầm điện thoại nhìn, là Dạ Thiên Kỳ gọi đến.
Cô vội nghe máy: “ Anh Thiên Kỳ, tìm em có việc phải không?”
Giọng nói dễ nghe của Dạ Thiên Kỳ từ đầu máy bên kia chuyển đến, anh ấy nhẹ nhàng nói: “ Nhụy Nhụy, nhờ em một việc, được không?”
“ Được chứ, sao lại khách sáo thế? Anh khách sáo thế em không quen đâu.” Nhụy Tử cười nói.
“ Được, anh....muốn đi mua nhẫn cưới cho Lam Ninh, anh muốn cho cô ấy một bất ngờ, nhưng anh không biết con gái thích kiểu dáng như thế nào, em có thể giúp anh đi chọn được không?” Dạ Thiên Kỳ ngập ngừng nói.
“ Đương nhiên là được rồi.” Nhụy Tử cười nói, “ Buổi trưa em đi tìm anh, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi mua nhẫn.”
Giọng nói của Dạ Thiên Kỳ lập tức trở nên hào hứng: “ Được, anh đợi em nhé.”
Buổi trưa, Nhụy Tử xin phép nghỉ với Lạc Mộ Thâm, đi tìm Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy Nhụy Tử đến, rất vui, anh ấy mời Nhụy Tử ăn đồ tây, sau đó, hai người vui vẻ đi cửa hàng vàng bạc mua nhẫn.
“ Anh biết được số đo chưa? Tay đeo nhẫn của Lam Ninh ấy?” Nhụy Tử hỏi Dạ Thiên Kỳ.
“ Đo rồi.” Dạ Thiên Kỳ vừa nhắc đến Lam Ninh, không còn hứng khởi như lúc đầu nữa.
“ Thế thì được, chúng ta chọn xong, có thể cùng sửa số đo được.” Nhụy Tử vui vẻ nói, có thể làm chút việc cho Dạ Thiên Kỳ, cô thật sự rất vui.
Cô nghĩ Dạ Thiên Kỳ sớm đã buông xuôi mình, nhưng không biết Dạ Thiên Kỳ thực ra vẫn luôn chìm đắm trong tình yêu với mình, vẫn chưa bước ra được.
Đây là cái cớ của anh ấy, anh ấy muốn trước khi đi Mỹ có thể gặp Nhụy Tử thêm mấy lần nữa, có lẽ, sau khi kết hôn, anh ấy đi Mỹ, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“ Nhất định phải giúp anh chọn nhẫn đấy, em biết, anh chưa bao giờ tặng quà cho người con gái nào, cũng không biết tặng kiểu dáng nào thì đẹp, Lam Ninh không thích đá quý lắm, cho nên em tư vấn cho anh chút, anh đau đầu quá.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày lại.
“ Chưa tặng bao giờ ư?” Nhụy Tử tò mò nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Ồ, cũng không thể nói chưa tặng bao giờ, duy nhất là tặng cho em. Sau này, cũng chưa tặng cho ai.” Dạ Thiên Kỳ cười đau khổ, đúng thế, năm đó khi theo đuổi Nhụy Tử, anh ấy tìm đủ mọi cách, chỉ cần Nhụy Tử thích, anh ấy không tiếc thứ gì, bây giờ, anh ấy không có tâm trạng nghĩ tặng người phụ nữ khác quà gì.
“ Thực ra em đối với những đồ châu báu cũng không rành, hì hì, anh cũng biết mà.” Nhụy Tử cười nói.
“ Không sao, từ góc độ phụ nữ nhìn, em thích là được, dù sao tư vấn chọn cho anh là được. Với lại, hai người cũng còn hơn là một người mà!” Dạ Thiên Kỳ chớp chớp mắt, “ Anh đã liên hệ với cửa hàng vàng rồi, bọn họ sẽ chuẩn bị những kiểu nhẫn mới nhất, đến lúc đó em giúp anh chọn.”
“ Được ạ!” Nhụy Tử cười nói.
Buổi trưa, Dạ Thiên Kỳ và Nhụy Tử đến cửa hàng vàng bạc lớn nhất thành phố A.
Tại vì đã nói trước với ông chủ của cửa hàng vàng, khi đến cửa hàng vàng, Dạ Thiên Kỳ và Nhụy Tử được nhân viên phục vụ kính cẩn dẫn vào khu khách vip, chủ cửa hàng tự tay mang lên những chiếc nhẫn vàng được thiết kế mới nhất đẹp nhất đắt nhất.
Tổng tài Dạ Thị đích thân đến cửa hàng, đó thật sự là vinh hạnh lớn, cho nên, phải cẩn thận tiếp đón, chu đáo nhiệt tình.
“ Nói ra thì rất buồn cười, anh rất ít khi đến cửa hàng vàng, chưa bao giờ thích mua quà cho phụ nữ, không ngờ bây giờ cũng bắt đầu mua rồi. Xem ra con người ấy à, cuối cùng không thể tránh được!” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói, anh ấy nhìn ông chủ của hàng vàng đang kính cẩn bày những chiếc nhẫn vô giá đã được chọn lọc trước mặt mình, các kiểu nhẫn long lanh lấp lánh, thật sự nhìn không ra phải chọn kiểu nào.
Dạ Thiên Kỳ cảm giác như mắt mình hoa cả lên rồi.
Đặc biệt Dạ Thiên Kỳ bị bệnh sợ chọn.
Nhìn hết cái này đến cái kia, anh ấy đã không còn biết chọn cái nào nữa, cái nào cũng đẹp, chỉ là cảm giác trước mắt mình đều là vàng sáng lấp lánh.