Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng ngày hôm sau, khi Lam Ninh tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên giường, thấy hơi khó hiểu, là mình tự bò về giường ngủ sao?
Thôi kệ vậy?
Lam Ninh vệ sinh cá nhân xong xuôi, xuống dưới lầu, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang ngồi ung dung ở phòng ăn dùng bữa sáng.
Lam Ninh nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, hơi có chút ngại, cô rất sợ Dạ Thiên Kỳ còn giận mình chuyện tối qua vì đã làm vỡ chiếc gạt tàn của anh ấy.
Cô hơi rụt rè định đi lên.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ đã nhìn thấy cô, anh vừa uống sữa vừa bình thản nói: “ Xuống đi, nhìn thấy cô rồi?”
Lam Ninh đành phải ngồi đối diện Dạ Thiên Kỳ, cô ngập ngừng nói: “ Tiểu Dạ, ngại quá, tôi thật không cố ý, thực ra nếu không phải đột nhiên anh lên tiếng, tôi cũng không trượt tay mà làm rơi vỡ chiếc gạt tàn đó, thôi thì, tôi không viện cớ cho mình nữa, vẫn là tôi sai, tôi thật là…..tôi biết tội mình đáng chết. Tiểu Dạ, tôi nói được làm được, anh thích gạt tàn thuốc kiểu gì, tôi sẽ đền cho anh, dù cho là gạt tàn vàng hay gạt tàn bạc, chỉ cần anh muốn, tôi chắc chắn tìm được cho anh, dù cho trộm cũng trộm về, tôi biết chiếc gạt tàn đó có đia vị rất lớn trong lòng anh, tôi không có cách nào bù đắp….nhưng tôi đã cố hết sức của mình rồi, Tiểu Dạ, không ai nỡ giết người biết quay đầu lại! Anh tha thứ cho tôi nhé, coi tôi như một quả bom, xì cái là hết đi!”
Cô không ngừng chắp tay xin xỏ, ý là tiểu Dạ anh tha thứ cho tôi nhé.
Bộ dạng của cô ấy, thật sự vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Vốn dĩ Dạ Thiên Kỳ đã không còn trách cô nữa, dáng vẻ thành khẩn của cô như thế, càng khiến Dạ Thiên Kỳ hơi áy náy, tại vì tối qua mình đối với cô ấy đúng là hơi…….
“ Thôi, tôi đã không trách cô nữa rồi. Vỡ thì vỡ rồi, cũng không cần đền nữa, tôi đã không cần chiếc gạt tàn đó nữa rồi,” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, “ Hôm qua thái độ của tôi không tốt. Cô cũng đừng giận.”
“ Sao có thể thế được chứ?” Lam Ninh giật mình nói.
“ Tôi sao có thể giận anh được chứ? Anh không trách tôi, là tôi đã rất cảm ơn rồi.”
Dạ Thiên Kỳ có thể tha thứ cho cô, khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Cô cười giống như một bông hoa tươi vậy.
“ Hôm nay tôi không đến công ty, tôi sẽ đưa cô đi dạo. Dù sao cô cũng không quen ai, rất cô đơn.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Thật sao? Anh cùng tôi đi chơi à?” Lam Ninh ngạc nhiên nói, thật ngoài dự liệu của mình.
“ Đúng thế, lẽ nào rất ngạc nhiên sao?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Tôi đương nhiên ngạc nhiên rồi. Tôi còn nghĩ rằng anh rất tức giận, hận không thể ném tôi vào trong thùng rác cho máy xúc rác xúc đi.” Lam Ninh cảm thấy mình hơi kích động.
“ Tôi làm gì tàn nhẫn như thế?” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói.
“ Bộ dạng hôm qua của anh, thật sự rất đáng sợ, giống như ăn tươi nuốt sống tôi vậy.” Lam Ninh cười nói.
“ Làm gì có? Đúng rồi, cô muốn đi đâu chơi?” Dạ Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.
Giọng nói của anh ấy rất ấm áp, giống như dòng suối ấm vậy.
“ Đi đâu à? Tôi muốn đi đâu Tiểu Dạ anh sẽ dẫn tôi đi chứ?” Mắt Lam Ninh chớp chớp đầy mong đợi.
“ Cô muốn đi đâu nhất? Tôi chắc chắn sẽ dẫn cô đi, tôi cũng là bù đắp cho cô, tối qua không nên đối xử với cô như thế. Cô cũng là có lòng tốt, mua quà cho tôi. Cho nên, tôi cũng muốn thể hiện thành ý của mình, cô thích đi đâu, mau nói với tôi. Muốn đi đâu, muốn chơi gì, nói với tôi, tôi sẽ đi cùng cô.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng nói.
“ Tiểu Dạ, cảm ơn anh, tôi nghĩ xem, tôi đi đâu chơi nhỉ?” Lam Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, một lúc sau, chỉ thấy mắt cô ấy như sáng lên nghĩ ra gì đó.
“ Ngựa gỗ xoay tròn! Khi tôi còn rất nhỏ luôn hy vọng được bố mẹ dẫn tôi đi chơi ngựa gỗ xoay tròn, tôi luôn ngưỡng mộ những bạn nhỏ có bố mẹ, nhưng không có ai dẫn tôi đi, sau này lớn lên rồi, tôi trở thành kẻ trộm, tôi càng không có cơ hội đi chơi ngựa gỗ xoay tròn nữa rồi…..tiểu Dạ, tiểu Dạ tốt bụng, anh dẫn tôi đi chơi ngựa gỗ xoay tròn nhé, được không? Có điều, anh có sợ bị người ta cười không?” Lam Ninh sung sướng nói, cô bây giờ đặc biệt muốn đi ngựa gỗ xoay tròn.
Do vui vẻ nên đôi mắt đẹp của cô long lanh hấp háy tràn đầy hy vọng.
Đến Dạ Thiên Kỳ cũng bị lây rồi, anh cũng muốn đi chơi ngựa gỗ xoay tròn.
“ Được, chúng ta đi chơi ngựa gỗ xoay tròn. Tôi sao phải sợ người ta cười chứ,” Dạ Thiên Kỳ nói, “ Mau ăn đi, sau đó chúng ta đi công viên trò chơi.”
“ Được.” Lam Ninh vui vẻ nói.
Không ngờ, mình có thể thực hiện được mong ước hồi nhỏ rồi.
Mặc dù bây giờ người đã thay đổi, cô mãi mãi không quay trở về được tuổi thơ đó, lúc còn nhỏ vô lo vô nghĩ, nhưng cô vẫn muốn đi chơi ngựa gỗ xoay tròn.
“ Uhm, tiểu Dạ, có phải tâm nguyện của tôi rất buồn cười?” Lam Ninh nhẹ nhàng nói.
“ Lẽ nào cô cảm thấy tâm nguyện của mình đáng cười sao?”
Dạ Thiên Kỳ hỏi ngược lại, dù cho giọng nói của anh ấm áp, thần thái bình tĩnh, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, nhưng trong lòng đang cuốn lấy bởi những suy tư phức tạp.
Không biết tại sao, khi anh nhìn thấy đáy mắt Lam Ninh ảm đạm như thế, tim anh đột nhiên thắt lại.
Người con gái đáng thương lại đáng yêu này. Mình có tư cách gì có thể từ chối yêu cầu của cô ấy chứ?
……..
Trong công viên trò chơi ồn ào náo nhiệt.
Tiếng cười vui vẻ hòa vào trời đất.
Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh giống như đang ở trong đảo hoang vậy, quên đi thân phận của mình và tất cả những phièn muộn, bọn họ chơi cùng những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên.
Những ánh đèn màu sắc hắt lên khuôn mặt đáng yêu của Lam Ninh.
Tất cả giống như đang nằm mơ vậy, đặc biệt là được ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn thần thoại.
Dạ Thiên Kỳ cũng ngồi lên, anh ấy và Lam Ninh mỗi người đeo một chiếc mặt nạ, ngồi trên con ngựa gỗ giống một đứa trẻ vậy, tay cầm chiếc đũa thần. Tay kia của Lam Ninh còn cầm một chiếc kem bông ngọt ngào.
Hai người giống như được quay lại tuổi thơ vậy.
“ Woa, vui quá, chơi ngựa gỗ xoay tròn thích quá.” Lam Ninh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác, cô quay đầu cười nhìn Dạ Thiên Kỳ, “ Tiểu Dạ, ăn một miếng.”
Cô ưỡn người ra, đưa chiếc kem bông trong tay vào gần miệng Dạ Thiên Kỳ.
Dạ Thiên Kỳ cắn một miếng kem bông, vị ngọt tan dần trong miệng.
“ Ngon không? Tôi hồi nhỏ thích ăn nhất đấy.” Lam Ninh cười nói.
“ Thế thì ăn nhiều một chút. Lát nữa mua thêm cái to nữa.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Cảm ơn anh, tiểu Dạ.” Lam Ninh cười nói, cô như sống lại thời con con nít vậy.
Cô vui vẻ và thích thú, khiến Dạ Thiên Kỳ cũng bị lây theo.
Dạ Thiên Kỳ cảm thấy mình dường như quay lại những năm tháng nhi đồng vô lo vô nghĩ.
Lam Ninh ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, vẻ sung sướng ánh lên trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to sáng long lanh như nước, gió khẽ thổi bay mái tóc của cô ấy, nụ cười sảng khoái khiến Dạ Thiên Kỳ cũng bị cảm hóa.
“ Vui không?” Anh ấy cười hỏi, không thể không nói, nụ cười của tên trộm này thật sự rất cuốn hút.