Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảnh khắc này, Lam Ninh đột nhiên có cảm giác rất muốn khóc, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cô ra sức nén những giọt nước mắt mới không khóc òa lên.
Cô vội nhìn đi chỗ khác, từ lúc nào, mình trở thành người thích khóc thế này chứ?!
“ Tiểu Dạ, lâu lắm rồi em không được ăn mỳ anh nấu, hôm nay em phải ăn một bát to.” Nhụy Tử sôi nổi nói, “ Anh không biết chứ, Lạc Mộ Thâm thực ra ở một vài phương diện chính là một tên ngớ ngẩn, anh ấy không biết nấu cơm? Em nói với anh chưa nhỉ? Mỗi lần anh ấy nấu cơm là sẽ làm cháy bếp của nhà em.”
“ Em nói chuyện đó nhiều lần rồi, em cố ăn nhiều vào, anh làm nhiều, đủ cho em ăn, chỉ cần em đừng no đến nỗi tối không ngủ được là được, để em no quá, Lạc Mộ Thâm lại để yên cho anh sao? Anh sợ nhất phải đánh nhau với cậu ta.” Dạ Thiên Kỳ chiều chuộng nói, ánh mắt dịu dàng của anh ấy lướt trên mặt của Nhụy Tử, giống như trong phòng chỉ có hai người vậy.
Lam Ninh trong mắt anh ấy lại biến thành người tàng hình.
Khóe miệng Lam Ninh khẽ nhếch lên, dường như lúc này, mình nói sẽ thành vô duyên, giống như xen ngang bầu không khí tốt đẹp của Dạ Thiên Kỳ vậy.
“ Em là dạ dày vua, anh không phải không biết đấy chứ? Đừng nhắc đến tên đó nữa, cứ nghĩ đến bộ dạng hống hách của anh ta là em thấy bực.” Nhụy Tử cắm cúi ăn mỳ, phùng mồm trợn má nói.
Dạ Thiên Kỳ quay người, mới phát hiện Lam Ninh vẫn chưa động đũa.
Anh ấy nghĩ một lát, mới nói với Lam Ninh: “ Lam Ninh, mau thưởng thức tài nghệ của anh, xem xem thế nào?”
Lam Ninh mỉm cười, vội cầm đũa lên, ăn một miếng tôm chiên: “Rất ngon, tiểu Dạ, em còn chưa được thưởng thức tài nghệ của anh! Hôm nay, em là được hưởng phúc của chị Nhụy Nhụy rồi.”
“ Sao thế được chứ? Anh Thiên Kỳ, là người biết chăm sóc con gái như thế? Không có chuyện không nấu cho em ăn đâu? Chị nói em nghe, anh Thiên Kỳ của chúng ta là một người đàn ông hoàn toàn không có khuyết điểm, ai gả được cho anh ấy là có phúc, đây không phải là chị nói hộ cho anh Thiên Kỳ đâu, chị nói thật đấy.” Nhụy Tử nhanh mồm nhanh miệng nói.
Lam Ninh không nói gì, chỉ khẽ cười, trên mặt Dạ Thiên Kỳ có nét hơi ngại ngùng, lúng túng.
Trầm lặng một lát, Lam Ninh cười nói với Nhụy Tử: “ Tiểu Dạ bình thường rất bận, cho nên em tự xung phong đảm nhận việc chuẩn bị món ngon cho hai đứa bọn em, hơn nữa bình thường cũng có bảo mẫu chăm sóc, cho nên, em chưa có cơ hội thưởng thức tài nghệ của anh ấy. Có điều chị Nhụy, hôm nay chị đến, em đúng là có khẩu phúc!”
Nhụy Tử gật gật đầu, rất tự nhiên nói: “ Nói như thế, em thật sự nên cảm ơn chị. Chị để em phát hiện ra điểm sáng của Dạ Tổng chúng ta.”
“ Mau ăn đi, nhiều món ngon thế mà không chặn được miệng em à? Nếu như em còn nói, anh ăn hết đấy?” Dạ Thiên Kỳ dọa nạt nói.
“ Hứ, Dạ Thiên Kỳ, em nói giúp anh, anh còn cướp đồ ăn của em, em ăn bằng hết. Nhoằm nhoằm....” Nhụy Tử vội bổ vào những đĩa thức ăn đó mà ăn cho đã đời.
Dạ Thiên Kỳ và Lam Ninh nhìn thấy bộ dạng đó của Nhụy Tử, không kìm được cười phá lên.
Nếu như một người phụ nữ, vào hoàn cảnh của Nhụy Tử, là vợ của đại gia giàu có, mẹ của ba đứa con, mà vẫn giữ được bản chất của thiếu nữ hồn nhiên trong sáng, đó chính xác là người có sức cuốn hút vô cùng.
Lam Ninh càng hiểu rõ hơi tại sao Dạ Thiên Kỳ lại yêu cô ấy từ đầu đến cuối như thế.
Ăn cơm xong, Lam Ninh giúp Dạ Thiên Kỳ dọn dẹp bát đũa, lại nói chuyện với Nhụy Tử một lúc, sau đó nói với Nhụy Tử: “ Chị Nhụy, em hôm nay mệt quá, không ngồi cùng chị nữa, chị và Tiểu Dạ xem tivi, nói chuyện tiếp nhé, em đi ngủ trước đây.”
Thực ra, cô thật lòng muốn cho Dạ Thiên Kỳ một cơ hổi để anh nói chuyện với nhụy Tử, cô biết, Dạ Thiên Kỳ rất mong có cơ hội được nói chuyện riêng với Nhụy Tử.
Cho nên, cô kiềm nén nội tâm đau khổ của mình mà đi lên lầu.
“ Được rồi, em đi ngủ trước đi không mệt. Chị xem tivi một lát rồi cũng đi ngủ, ăn nhiều quá, chị lo ngủ sớm, sẽ béo mất.” Nhụy Tử vừa xem phim hoạt hình trong tivi vừa nói.
Lam Ninh khẽ cười với cô ấy, lên lầu quay về phòng ngủ của mình.
Đóng cửa lại, cô mệt mỏi dựa vào sau cửa, Dạ Thiên Kỳ tối hôm nay thật sự không giống như bình thường, anh ấy vui vẻ hơn, trong đôi mắt cũng đầy ý cười, mắt hấp háy rạng rỡ. Là vì Nhụy Tử đến sao?
Hồi đó, rốt cuộc bọn họ phát triển tình cảm đến mức độ nào chứ?
Lam Ninh đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Thật sự rất mệt, không chỉ cơ thể mệt mà tim cũng rất mệt.
.......
Nhụy Tử cầm điện thoại của mình mở ra xem, trên màn hình hiện lên gần 100 cuộc gọi đến, hầu như là Lạc Mộ Thâm gọi.
Cô cong môi nhìn.
Lạc Mộ Thâm đáng ghét!
Có điều, cô vẫn rất nhớ ba đứa con của mình, thời gian dài như thế không nhìn thấy mình, bọn trẻ có nhớ mà khóc không?
Đặc biệt là hai đứa con sinh đôi, còn nhỏ như thế.....
Nhụy Tử hơi nhấp nhổm không yên, nhưng, tính cách mạnh mẽ của cô là tuyệt đối không cho phép mình dễ dàng quay về như thế, như thế, chính là cúi đầu nhận lỗi với Lạc Mộ Thâm rồi.
“ Có phải nhớ ba bảo bối rồi không?” Dạ Thiên Kỳ vừa ép nước táo xong mang đến đặt trước mặt Nhụy Tử, nhẹ nhàng nói.
Anh vẫn luôn nhớ Nhụy Tử thích uống nước táo ép.
Nhụy Tử cầm cốc nước hoa quả, từ từ uống, từng ngụm từng ngụm.
“ Cảm ơn anh nhé, anh Thiên Kỳ, không cần ở đây với em, anh lên xem Lam Ninh thế nào đi, em ngồi trong phòng khách một lúc rồi cũng lên lầu ngủ.” Nhụy Tử thong thả nói.
“ Anh ngồi với em.” Dạ Thiên Kỳ ngồi xuống bên cạnh Nhụy Tử. “ Thực ra, Mộ Thâm cũng là muốn tốt cho em, anh ấy quá thích quá yêu em, sợ em mệt, cho nên mới muốn em ở trong nhà.”
“ Quan tâm em gì chứ? Em thấy anh ta chính là ích kỷ, anh ta muốn em chỉ là con búp bê cái gì cũng không biết, đúng rồi, không thể nói cái gì cũng không biết, em biết sinh con chăm con, anh ta còn muốn em sinh cả một đội bóng, em là lợn xề đấy à? Tức chết đi được!”
Nhụy Tử bực tức nói, “ Anh Thiên Kỳ, nếu như là anh, anh có thích để người phụ nữ của mình cả ngày ở trong nhà không? Trong tình cảnh anh rất yêu người phụ nữ đó.”
Đôi má hồng của cô ấy do kích động, hơi đỏ ửng lên, giọng nói cũng cao hơn.
Dạ Thiên Kỳ cười cười: “ Anh sẽ không làm thế, nếu như anh là Mộ Thâm, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, nếu như em muốn đi làm thì cứ đi làm, chỉ cần đừng quá mệt, có điều, Mộ Thâm có lẽ là có suy nghĩ của riêng mình.”
“ Suy nghĩ của anh ta chính là không muốn em giao tiếp với thế giới bên ngoài, anh chưa nghe nói phải không, bố của anh ta còn nói với em: con dâu nhà họ Lạc cần gì phải xuất đầu lộ diện đi làm? Con vẫn nên ở nhà dưỡng sức khỏe rồi lại sinh cho bố cháu trai cháu gái? Anh Nghe xem, em giống như cỗ máy sinh đẻ vậy.” Nhụy Tử đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh trong tay “ cạch” một tiếng xuống bàn trà.
Dạ Thiên Kỳ dịu dàng nhìn cô ấy: “ Được rồi, đừng giận nữa, tức giận sẽ làm người đẹp biến thành xấu đấy, nếu như trong lòng còn bực thì trút hết ra đi, em đấm anh hai cái thử xem.”
“ Đánh thì đánh, anh nói đấy nhé? Em không khách sáo đâu.” Nhụy Tử chẳng khách sáo, giơ nắm đấm lên đấm vào ngực Dạ Thiên Kỳ.
Một cái, hai cái, ba cái......
Cô đột nhiên nhớ lại trước đây khi mình buồn, Dạ Thien Kỳ thường dẫn mình đến câu lạc bộ đấm bốc để giải sầu.